Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Dùng Khoa Học Kỹ Thuật Để Chấn Hưng Địa Phủ

Chương 81

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lời editor: Tui mới phát hiện ra thụ lớn hơn công 1 tuổi, nên từ chỗ này tui đổi xưng hô cho hai bạn nha cả nhà.

....

Ấn Diêm Vương lại hừ nhẹ một tiếng, quay người không quan tâm đến ánh mắt của Phong Cảnh Thần.Nó chỉ là ghét tên đó thôi, hừ!

Rõ ràng nó mới là ấn Diêm Vương, là tồn tại có mối quan hệ chặt chẽ nhất với Thần Thần.

Nhưng Mộ Dung Kiều vừa xuất hiện, ấn Diêm Vương liền cảm thấy người ăn ý nhất với Thần Thần trên thế giới này không phải là nó, mà là tên đáng ghét đó.

Điều này khiến ấn Diêm Vương cảm thấy một mối đe dọa nặng nề! Làm sao có thể không ghét Mộ Dung Kiều được.

Tất nhiên, những suy nghĩ nhỏ nhặt này, nó sẽ không nói với Thần Thần đâu~

Phong Cảnh Thần đã quen với việc ấn Diêm Vương giấu những bí mật nhỏ trong lòng, nên cũng không quan tâm nữa.

Sau khi rửa mặt xong, cậu trở về phòng, mở cửa phòng thay đồ.

Sau đó, Phong Cảnh Thần lại một lần nữa dừng lại.

Chỉ thấy trong phòng thay đồ rộng tới sáu mươi mét vuông, phần lớn không gian treo đầy các loại váy khác nhau.

Nhìn kỹ, tất cả đều còn nguyên mác, rõ ràng là hoàn toàn mới.

Phong Cảnh Thần: "?”

Ấn Diêm Vương cũng bay đến: "Sao phòng của tên này lại có nhiều váy thế? Chẳng lẽ anh ta thích mặc váy?"

Phong Cảnh Thần: "..."

Bị ấn Diêm Vương dẫn dắt suy nghĩ, trong đầu Phong Cảnh Thần lập tức hiện lên hình ảnh Mộ Dung Kiều mặc những chiếc váy này.

Phải nói là... Trông khá đẹp.

Phong Cảnh Thần bị tưởng tượng của mình làm cho bật cười.

Nhưng cậu cũng không bình luận gì nhiều về căn phòng đầy váy này. Rõ ràng những bộ quần áo này đều được chuẩn bị cho nữ chủ nhân tương lai của căn phòng.

Vất vả lắm Phong Cảnh Thần mới tìm được một chiếc áo phông trắng trung tính trong đó.

Kết quả là cái mác vô tình rơi xuống, để lộ giá cả năm con số trên đó.

Sinh viên nghèo Phong Cảnh Thần: "?"

Cuối cùng, Phong Cảnh Thần mặc một bộ áo phông trắng quần jean trị giá nửa căn nhà của cậu, bước ra khỏi phòng.

Cảm giác... Không khác bộ đồng phục trường chỉ hơn trăm tê của cậu là mấy.

Phong Cảnh Thần đi thẳng xuống lầu, định xem có gì ăn không.

Nhưng phát hiện ra "sáng sớm" này, ở cửa phòng khách đang đứng một bóng dáng hơi mập, đang im lặng đối diện với khu vườn chơi game.

Phong Cảnh Thần hơi nhướng mày: "Tiêu Tiêu?"

"Đệt!!" Mộ Dung Tiêu Tiêu bị tiếng gọi này làm giật mình, suýt làm rơi điện thoại.

Cậu ta quay người lại thấy Phong Cảnh Thần, rất ngạc nhiên: "Anh Thần? Sao anh lại ở đây? Anh đến khi nào vậy? Sao không gọi em đến đón? Anh đã nhận được giấy báo trúng tuyển chưa?"

Cậu ta hỏi liên tục như súng liên thanh, mới đột nhiên phản ứng lại: "Hả? Không đúng! Anh Thần, sao anh lại ở... Trong biệt thự này? Chẳng lẽ anh..."

Cậu ta chưa nói hết câu, giọng nói lười biếng của Mộ Dung Kiều đã vang lên từ trên cầu thang: "Anh ấy không ở đây thì ở đâu? Thằng kia, sáng sớm đến đây làm gì?"

Phong Cảnh Thần và Mộ Dung Tiêu Tiêu cùng ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy Mộ Dung Kiều đang tựa vào lan can cầu thang.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo choàng dài bằng lụa màu trắng ngà, thoạt nhìn rất rộng rãi thoải mái.

Nhưng đôi tay áo dài lại là những ống tay phồng rất cầu kỳ tinh tế, cùng với vòng tay, nhẫn, dây chuyền bạc tinh xảo và lộng lẫy đeo ở tay phải.

Dù mái tóc đen chỉ buông xõa tùy ý, cũng khiến người ta cảm thấy vài phần quý phái lười biếng.

Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể đánh giá cao vẻ đẹp này.

Mộ Dung Tiêu Tiêu nhìn thấy Mộ Dung Kiều, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ, giống như chuột gặp mèo vậy. Sự phấn khích khi gặp bạn tốt lập tức bị dội một gáo nước lạnh.

Mộ Dung Kiều bước đến bên cạnh Phong Cảnh Thần: "A Ngọc, chào buổi sáng."

Phong Cảnh Thần: "Chào buổi sáng. Vết thương của cậu thế nào rồi?"

"Đã kết vảy rồi~" Mộ Dung Kiều cười đến mắt cong cong, rõ ràng tâm trạng rất tốt.

Anh lại nhìn về phía Mộ Dung Tiêu Tiêu: "Sao lại đứng ngây ra thế? Không biết chào người à?"

Mộ Dung Tiêu Tiêu: "..."

Khuôn mặt tròn tròn có thịt của cậu ta lập tức đỏ bừng, ngẩng mắt liếc nhìn Phong Cảnh Thần một cái, rồi mới nhanh chóng gọi bằng giọng như muỗi kêu: "Chào ông nội.”

Phong Cảnh Thần: "..."

Ấn Diêm Vương: "???"

Nó đột nhiên nhảy dựng lên: "Ông nội gì chứ?! Tuổi xương của tên này chỉ mới 18 tuổi thôi mà? Anh ta sinh con lúc mấy tuổi vậy??"

Phong Cảnh Thần lặng lẽ liếc nhìn ấn Diêm Vương, trông có vẻ rất bình tĩnh.

Còn Mộ Dung Kiều nghe "cháu ngoan” chào, cuối cùng cũng hài lòng, nụ cười thậm chí còn mang vài phần từ ái: "Ngoan. Con đến đây làm gì?"

Mộ Dung Tiêu Tiêu chào xong, cuối cùng cũng buông xuôi, thả lỏng cơ thể.

Cậu ta hơi bực bội nhìn Mộ Dung Kiều: "Ba con bảo con mang bữa sáng đến cho mọi người."

"Ồ, vậy con để đồ ăn xuống rồi về đi." Mộ Dung Kiều vẫy vẫy tay, rõ ràng rất thành thạo trong việc sai khiến đứa cháu lớn xác này.

Nếu là trước đây, chắc chắn Mộ Dung Tiêu Tiêu sẽ lập tức quay người bỏ chạy, hoàn toàn không muốn đứng cùng "ông nội" bằng tuổi mình này.

Nhưng hôm nay...

Mộ Dung Tiêu Tiêu quyết định trực tiếp phớt lờ gã này, ngập ngừng nhìn Phong Cảnh Thần: "Anh Thần, hay anh về ăn sáng cùng em nhé?"

Phong Cảnh Thần còn chưa kịp trả lời.

Mộ Dung Kiều lập tức nhướng mày, một tay vắt qua vai Phong Cảnh Thần: "Đi đi đi, A Ngọc là khách của ông, không liên quan đến con."

Mộ Dung Tiêu Tiêu bất mãn bĩu môi: "A Ngọc gì chứ? Đây là anh Thần của con! Ông có nhận nhầm người không vậy!"

"Hừ~" Mộ Dung Kiều kiêu ngạo và đắc ý ngẩng đầu: "Đây là biệt danh đặc biệt giữa ông và A Ngọc, chỉ có ông mới được gọi nhé~"

"Cái gì?!" Mộ Dung Tiêu Tiêu kinh ngạc trợn tròn mắt: "Quan hệ của hai người tốt như vậy từ khi nào thế?!"
« Chương TrướcChương Tiếp »