Chương 5

Phong Cảnh Thần vẫn cứ đào đất, mà trên màn hình các mặt hàng cũng liên tục thay đổi.

Cậu vừa làm việc vừa tập trung quan sát kỹ từng món hàng.

Nghe Ấn Diêm Vương hỏi, vẫn thoải mái đáp: "Tìm thứ gì đó có thể nâng cao hiệu suất làm việc trong thời gian ngắn."

"Ồ?” Ấn Diêm Vương hơi hoang mang.

Phong Cảnh Thần không giải thích thêm.

Tay cậu vẫn không ngừng nghỉ, và mắt cũng liên tục phản chiếu thông tin về các mặt hàng.

Ấn Diêm Vương nhìn Phong Cảnh Thần chuyên tâm như vậy, do dự một chút rồi cũng không dám hỏi thêm.

Sau một vài phút.

Nắm đất trong tay Phong Cảnh Thần biến mất, và số điểm trên màn hình cũng tăng lên 1000.

Trang web siêu thị lập tức hiện ra hàng trăm mặt hàng mới.

Phong Cảnh Thần nhanh chóng quét mắt qua các mặt hàng, rồi bất ngờ dừng lại.

Cậu khẽ mỉm cười: "Có rồi."

Ấn Diêm Vương vội vàng xích lại gần, tò mò hỏi: "Cái gì vậy? Cái gì vậy?"

Phong Cảnh Thần nhẹ nhàng chạm vào màn hình, mở chi tiết sản phẩm.

[Dây bắt hồn tự động sơ cấp]: Sản phẩm này có thể tự động khóa và trói một ác hồn trong phạm vi một mét. Thời gian trói và sức mạnh phụ thuộc vào sức lực của ác hồn.

Đây là một trong những phát minh vĩ đại của đại sư Phí Đặc Mạn! Nó giúp những người bình thường không có hồn lực cũng có thể gia nhập hàng ngũ những người bắt hồn, mở ra một kỷ nguyên mới!

Nhưng lưu ý, nếu bạn không có hồn lực, nhớ bổ sung năng lượng cho nó trước khi nó hoàn toàn chuyển sang màu đen. Và cũng đừng nên thử bắt những ác hồn trên 100 năm tuổi nhé!

Ảnh sản phẩm của dây bắt hồn này có vẻ hơi giống những tờ giấy bạc xâu thành sợi dài, nhìn khá có cảm giác huyền bí.

Phong Cảnh Thần nhìn chằm chằm vào đống mô tả sản phẩm dài dằng dặc, lơ đãng khép mắt lại, tạm thời kiềm chế cái hiếu kỳ về "đại sư Phí Đặc Mạn" và "người bắt hồn".

Những ngón tay dài thanh mảnh của cậu nhẹ nhàng chạm lên màn hình, nhấp vào nút mua hàng.

Chớp mắt, một tia sáng dịu dàng chiếu xuống tay cậu, chuyển hóa thành dây bắt hồn mà cậu đã mua!

Cái này... Có phần giống truyền thuyết về truyền tải lượng tử?!

Phong Cảnh Thần cảm nhận cách thức truyền tải sản phẩm thần kỳ này, trong mắt tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.

Cậu lại cúi đầu, cẩn thận quan sát món đồ từ thế giới khác này trong tay.

Dây bắt hồn này dài khoảng hai mét. Nhìn bề ngoài thì mỏng như giấy, nhưng cầm trên tay lại khá nặng, như thể làm bằng một loại vải rất chắc chắn.

Ấn Diêm Vương bay đến bên vai Phong Cảnh Thần, nghi hoặc: "Với thứ này, chúng ta có thể nâng cao hiệu suất làm việc kia à?"

Phong Cảnh Thần thành thạo cuộn dây bắt hồn lại thành một cục nhỏ. Trên mặt cậu hiện lên một nụ cười ẩn chứa ý nghĩa sâu xa: "Nó không thể trực tiếp nâng cao hiệu suất làm việc. Nhưng những linh hồn nó bắt được thì có thể."

Cậu ngước mắt nhìn Ấn Diêm Vương: "Bây giờ Địa Phủ vắng tanh, vậy có phải trên nhân gian sẽ có nhiều hồn hơn đúng không?"

Ấn Diêm Vương đột nhiên ngộ ra, rồi vô cùng phấn khích nói: "Đúng vậy! Chúng ta có thể đến nhân gian để bắt hồn về để làm việc!"

Nó nôn nóng không chờ nổi nữa: "Vậy bây giờ chúng ta về nhân gian nha?"

Phong Cảnh Thần vẫn rất bình tĩnh.

Cậu tắt màn hình của hệ thống giao dịch rồi gói dây bắt hồn lại thành cỡ nắm đấm, nhét vào túi áo đồng phục.

Sau đó cậu giơ bàn tay trái lên.

Trên cổ tay cậu lộ ra một chiếc đồng hồ cơ cũ màu đen.

Kim giờ và kim phút trên chiếc đồng hồ cơ màu đen ấy đang chỉ 6 giờ 20 phút.

Ánh mắt Phong Cảnh Thần lướt qua một tia suy tư sâu xa, rồi mới quay sang nhìn ấn Diêm Vương, vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng lại xen lẫn chút phấn chấn: "Đi thôi."

Ấn Diêm Vương hưng phấn reo lên: “Oh yeah! Lên đường thôi!"

Trong tiếng reo hò non nớt của ấn Diêm Vương, bầu trời u ám của Địa Phủ lập tức chuyển thành bầu trời đỏ hồng rực rỡ của hoàng hôn.

Núi rác xung quanh biến mất, thay vào đó là một khu rừng nhỏ ngập tràn tiếng kêu của ve sầu.

Cảm giác lạnh lẽo và chết chóc ở Địa Phủ chưa kịp tan đi, thì tiếng ồn ào của người đến người đi ở phía trước lại kéo Phong Cảnh Thần trở về với hiện thực.

Phong Cảnh Thần ngước nhìn lên, thấy mình đang đứng đúng tại vị trí trước khi bị ấn Diêm Vương đập vào đầu và rơi xuống Địa Phủ .

Phía trước chính là ký túc xá, người đi kẻ lại. Cha mẹ và sinh viên vui vẻ trò chuyện, bắt đầu dọn đồ ra về, hưởng thụ những ngày nghỉ tuyệt vời.

Hôm nay là ngày thi đại học cuối cùng.

Những học sinh ở nội trú rất mong chờ được rời căn phòng ký túc để về nhà.

Phong Cảnh Thần nhìn những ngọn lửa nhỏ của thế giới này, cảm giác như đã qua mấy đời.

Kể từ khi cậu ra khỏi phòng thi và bị ấn Diêm Vương đập vào đầu, cuộc đời cậu đã bước lên một con đường hoàn toàn không thể dự đoán.

Phía trước có thể là gai góc, hoặc là hoa lệ, đều là một ẩn số.

Nhưng... Cậu thích những ẩn số.

Phong Cảnh Thần đẩy cặp kính trên sống mũi, khóe môi vẽ lên một nụ cười, vẻ điềm tĩnh đẹp đẽ của cậu lại thêm phần nguy hiểm.

Ấn Diêm Vương bên cạnh nhìn thấy nụ cười của Phong Cảnh Thần, không biết lý do vì sao nhưng nó bỗng nhiên thấy lạnh sống lưng!

Nó không nhịn được lùi về sau.

Tuy nhiên, thực tế chứng minh rằng, nó trốn không thoát.

Phong Cảnh Thần nhanh chóng thu lại nụ cười, nhìn ấn Diêm Vương đang lơ lửng bên cạnh: "Tiểu Ấn."

Ấn Diêm Vương bất giác run lên một cái: "Dạ... Dạ!"

Phong Cảnh Thần: "Cậu có thể tìm được chỗ có quỷ không?"

"Được chứ! Tất nhiên là được!" Ấn Diêm Vương vội vàng khoe kỹ năng (sinh tồn): "Chỉ cần tôi lướt qua một cái, là sẽ không có một nữ quỷ nào trong bán kính trăm dặm có thể thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của tôi! Để tôi xem nào..."

Tiếng ấn Diêm Vương im bặt, bắt đầu nghiêm túc quan sát.

Đột nhiên.

Ấn Diêm Vương hốt hoảng, giọng nói bén nhọn vang lên: "Ôi không! Ở tòa nhà phía trước, phòng 304 có một con nữ quỷ, nó đang định hại người!”