Sư Thu Lộ và Ngô Tinh Hải ngồi ở ghế sau, suýt nữa đập vào ghế trước.Sư Thu Lộ: "Sư huynh, sao vậy?"
Mộ Dung Kiều lúc này mới thu lại vẻ ngạc nhiên trong lòng, thả chân ga. Đáy mắt lóe lên tia sáng ẩn chứa nụ cười: "Không có gì."
"À, không đúng!" Mộ Dung Kiều đột nhiên tiếc nuối đập tay lên vô lăng: "Anh quên hỏi tên và WeChat của tiểu ca ca rồi! Sao các em không nhắc anh?"
Sư Thu Lộ đảo mắt: "Anh còn nói nữa, tên đó rõ ràng rất kỳ lạ! Sư huynh, cứ thế này thì sớm muộn gì cũng gặp họa!"
Mộ Dung Kiều nhướng đôi mắt đào hoa, nhìn rất quyến rũ. Không biết anh nghiêm túc hay đùa cợt: "Tiểu ca ca đẹp trai như vậy, làm sao có thể là người xấu được?"
"Hừ." Sư Thu Lộ lại trừng mắt thật to.
Nhưng tâm trạng của Mộ Dung Kiều chẳng hề bị ảnh hưởng: "Thôi. Lần sau gặp anh nhất định phải xin WeChat của tiểu ca ca! Các em nhớ nhắc anh nhé."
Sư Thu Lộ gội cho anh ráo nước lạnh: "Hừ, người ta nói tạm biệt với anh. Có khi là không bao giờ gặp lại đấy."
Nhưng Mộ Dung Kiều nheo mắt: "Cậu ấy sẽ không."
Nếu Phong Cảnh Thần không muốn gặp lại anh, nhiều nhất chỉ lén vứt bỏ áo choàng thôi.
Chứ không phải cố tình phá hủy bùa truy lùng.
Giờ Phong Cảnh Thần làm vậy, chẳng phải rõ ràng là muốn cảnh cáo Mộ Dung Kiều sao?
Đồng thời, cũng cố ý tiết lộ cho Mộ Dung Kiều biết sự thật rằng cậu có biện pháp đặc biệt. Coi như đặt dấu chấm hết cho đoạn đối thoại bị gián đoạn của họ trong tòa nhà ma.
Thú vị.
Đôi mắt đào hoa của Mộ Dung Kiều bùng lên tia hứng thú.
Anh chưa từng gặp người nào đẹp trai và thú vị như vậy.
Tuy mới vừa chia tay, nhưng Mộ Dung Kiều đã nóng lòng mong đợi lần gặp tiếp theo.
Ở một nơi khác.
Phong Cảnh Thần nhìn "pháo hoa" nổ tung, môi mỏng cũng nở một nụ cười.
Mãi một lúc sau, cậu mới tắt Nhãn Quan Chân Thật, ấn Diêm Vương nhảy lên vai cậu: "Thần Thần, đột nhiên tôi phát hiện chỗ không đúng, không phải chúng ta đến bắt Tà Thiên Sư à?”
"Bây giờ Tà Thiên Sư đâu rồi?!"
Phong Cảnh Thần không hề chậm chạp như ấn Diêm Vương.
Cậu lấy la bàn truy lùng la.
Quả nhiên, lúc này kim chỉ đã chỉ về hướng đông.
Con số bên cạnh thậm chí đã lên tới 100km, và vẫn đang tăng nhanh!
Ấn Diêm Vương kinh ngạc nhảy dựng lên: "Gì?! Tên Tà Thiên Sư đó sao lại chạy mất rồi? Lại còn chạy nhanh như vậy!"
Phong Cảnh Thần không hề bất ngờ: "Trước đó chiếc xe thể thao của Mộ Dung Kiều đã đỗ bên ngoài nhà ma, có lẽ họ cũng đến đây vì tên Tà Thiên Sư này. Có thể họ đã đuổi hụt người nên mới quay lại."
Rút dây động rừng.
Chỉ dựa vào những manh mối hiện có, Phong Cảnh Thần đã suy đoán ra sự thật gần như chính xác.
Nhưng mà...
Cậu cúi đầu nhìn la bàn, hơi nhíu mày: "Trước đó rõ ràng Tà Thiên Sư đã không còn ở trong nhà ma, tại sao kim chỉ vẫn chỉ vào bên trong?"
"Chắc chắn là bị che mắt bởi thủ đoạn nào đó của Tà Thiên Sư!" Ấn Diêm Vương tức giận nhảy lên: "Những tên Tà Thiên Sư này biết mình là chuột chạy cùng đường, khả năng trốn chạy của chúng còn giỏi hơn cả khả năng hại người! Trơn như lươn vậy!"
"Ra vậy." Phong Cảnh Thần hiểu ra.
Có vẻ như những món hàng trong siêu thị hệ thống cũng không phải là vạn năng.
Ấn Diêm Vương sốt ruột không thôi: "Thần Thần, bây giờ chúng ta phải làm sao? Có nên đuổi theo không? Không thể để ông ta chạy thoát, nếu không không biết sẽ hại thêm bao nhiêu người nữa!"
Nhưng Phong Cảnh Thần lại khẽ lắc đầu: "Bây giờ chúng ta cũng không đuổi kịp. Trước hết về thẩm vấn kỹ con nữ quỷ kia, xem có manh mối gì không. Với lại..."
"Mộ Dung Kiều và những người khác có lẽ đã đuổi theo rồi."
Chiếc xe thể thao mui trần vừa rồi cũng chạy về hướng đông.
Nghe vậy, ấn Diêm Vương cũng bình tĩnh lại đôi chút: "Vậy thì được... Lực thực của vị Thiên Sư đó không tồi, hy vọng họ sẽ nhanh chóng bắt được tên Tà Thiên Sư kia."