Chương 32

Ấn Diêm Vương cũng rất khó hiểu "Không đúng. Khí tức của cậu ta chắc chắn là vị Tiểu Thiên Sư đêm qua! Sao lại không nhận ra cậu chứ?"Nó khựng lại một chút: "Không xong rồi, lẽ nào khi đi một mình, cậu ta đã bị ai đó ám toán?!"

Nghe vậy, Phong Cảnh Thần cũng nhíu mày.

Mộ Dung Kiều nhận thấy phản ứng bất thường của Phong Cảnh Thần: "Cậu biết em ấy sao?"

Mắt Phong Cảnh Thần hơi đảo, không trả lời thẳng: "Coi như vậy."

"Ồ" Mộ Dung Kiều cười tươi nói: "Vậy chắc các cậu chưa gặp nhiều đúng không. Ha ha, en ấy bị mù mặt, có lẽ không nhớ cậu nữa rồi."

Phong Cảnh Thần: "..."

Ấn Diêm Vương: "???" Sao loài người các cậu có nhiều khuyết tật thế!

Mộ Dung Kiều thấy vẻ mặt im lặng của Phong Cảnh Thần, không khỏi khẽ cười.

Đôi mắt đào hoa của anh chỉ cần liếc qua, dường như đã chứa đầy tình cảm: "À phải rồi, tôi tên là Mộ Dung Kiều, là Thiên Sư đuổi quỷ. Đây là sư đệ Ngô Tinh Hải và sư muội Sư Thu Lộ của tôi. Tiểu ca ca tên gì vậy?"

Sư Thu Lộ hơi nhíu mày, quát nhẹ: "Sư huynh!"

Mộ Dung Kiều vô tội nhìn cô ấy: "Sao thế?"

Sư Thu Lộ thấy Mộ Dung Kiều đã bị cuốn hút bởi cái đẹp đến mức không thể cứu vãn, liền kéo anh lại.

Cô ấy cảnh giác nhìn Phong Cảnh Thần: "Sao cậu lại vào được đây? Không thấy dây cảnh báo bên ngoài sao?"

Phong Cảnh Thần nghe tên Mộ Dung Kiều, trong lòng đã hiểu ra.

Có vẻ họ chính là những Thiên Sư mà ông nội của Mộ Dung Tiêu Tiêu đã phái đến.

Đối mặt với sự thù địch của Sư Thu Lộ, Phong Cảnh Thần nghiêm túc nói dối: "Hóa ra trên đời này thật sự có Thiên Sư và ma quỷ à."

"Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra. Đang đi trên đường bình thường, chớp mắt một cái đã đến đây rồi. Đây là đâu vậy?"

Phong Cảnh Thần nói một cách rất hợp lý.

Kết hợp với khí chất văn nhã của một học sinh ba tốt, không ai có thể nhận ra cậu đang nói dối.

Mộ Dung Kiều còn giúp cậu bịa thêm: "Có vẻ cậu đã bị nữ quỷ đó mê hoặc và dẫn vào đây."

Anh lại đi đến bên cạnh Phong Cảnh Thần: "Cậu đừng sợ, đây là tòa nhà ma mà mọi người hay nói đến. Nhưng tôi rất giỏi, tôi sẽ bảo vệ cậu chu toàn."

Phong Cảnh Thần bình tĩnh gật đầu: "Cảm ơn các anh."

Mộ Dung Kiều cười rạng rỡ: "Không có gì."

Sư Thu Lộ tức giận: "Sư huynh! Rõ ràng cậu ta có vấn đề! Người bình thường có ai gặp ma quỷ và Thiên Sư mà bình tĩnh như vậy đâu? Chắc chắn cậu ta có liên quan đến tên trộm kia!"

Mộ Dung Kiều hơi nhíu mày, nhìn vẻ mặt ôn hòa của Phong Cảnh Thần, lẩm bẩm: "Không thể nào..."

Tiểu ca ca dịu dàng đẹp trai như vậy, sao có thể là người xấu được?

Sư Thu Lộ tức đến mức trợn trắng mắt.

Phong Cảnh Thần khẽ cong môi mỏng, nở một nụ cười vô hại: "Xin lỗi, tôi chỉ thấy... Rất mới lạ thôi. Tôi có cần giả vờ sợ hãi một chút không?"

Mộ Dung Kiều "phì" một tiếng, cười đến mắt cong cong: "Cậu thật thú vị."

Sư Thu Lộ càng tức đến nhảy dựng lên.

Mộ Dung Kiều hòa giải: "Thôi nào Lộ Lộ. Có những người sinh ra đã gan dạ, đừng nghĩ nhiều quá. Cậu ấy là người bình thường chính hiệu, chúng ta nhìn một cái là biết mà."

Sự khác biệt giữa người thường và Thiên Sư rất lớn.

Với trình độ của Mộ Dung Kiều, là người, ma quỷ hay Thiên Sư, anh chỉ cần nhìn một cái là phân biệt được.

Hơn nữa tuy anh bị cuốn hút bởi cái đẹp, nhưng cũng là một người có nguyên tắc!

Những thứ như nữ quỷ mặc áo dài hay Tà Thiên Sư với vẻ ngoài đẹp đẽ, đều là hàng giả kém chất lượng!!

Anh tuyệt đối sẽ không thích!

Nhưng Sư Thu Lộ vẫn nhíu chặt mày, cô ấy có linh cảm rằng có gì đó không ổn!

Cô ấy nhìn chiếc ô đen trong tay Phong Cảnh Thần, định nói gì đó.

Nhưng đúng lúc ấy.

Một luồng âm khí đặc quánh đến mức đen kịt, từ bốn phương tám hướng bao phủ lấy họ! Nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, lạnh thấu xương!

Sắc mặt ba người Mộ Dung Kiều đột nhiên biến đổi.

"Lộ Lộ!" Mộ Dung Kiều lập tức thu lại vẻ mặt tươi cười, trong đôi mắt đào hoa lóe lên một tia hàn quang, không còn vẻ lơ đãng như lúc nãy nữa.

Sư Thu Lộ không nói nhiều, lập tức lật chiếc đĩa tròn lớn đang ôm.

Chỉ trong nửa giây ngắn ngủi, cô ấy đã hoàn thành một ấn quyết cực kỳ phức tạp: "Đi!"