Ấn Diêm Vương tiến lên, gấp gáp hỏi: "Thần Thần, thế nào rồi? Có thành công không?"Phong Cảnh Thần khẽ lắc đầu, nhíu mày suy tư: "Hiểu biết của tôi về thế giới này vẫn còn quá ít."
Trong năm tiếng qua, cậu đã sử dụng Nhãn Quan Chân Thật để thăm dò tấm lưới vàng, nhìn thấy rất nhiều ký hiệu, đường nét đại diện cho luật lệ của Thiên Đạo.
Nhưng đối với Phong Cảnh Thần, những ký hiệu này giống như một ngôn ngữ đã được mã hóa. Dù cậu đã giải mã được một phần, nhưng vẫn rất khó để lĩnh hội được một bộ tâm pháp tu luyện từ đó.
Muốn áp dụng chúng vào lĩnh vực nghiên cứu khoa học hay thậm chí là cuộc sống, vẫn cần sự hiểu biết và ứng dụng sâu sắc và mở rộng hơn.
Tất cả những điều này đều cần rất nhiều thí nghiệm lặp đi lặp lại. Đây là một quá trình rất dài.
Trừ phi...
Đột nhiên, Phong Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Hân Nghiên.
Ôn Hân Nghiên bị cái nhìn nóng bỏng này làm cho giật mình! Rác trong tay "bộp" một tiếng rơi xuống đất.
Cô ta yếu ớt, đáng thương và bất lực nói: "Sao, sao thế?"
Phong Cảnh Thần đứng dậy phủi bụi, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.
Ánh mắt hơi sáng lên nhìn Ôn Hân Nghiên: "Đã hơn 12 giờ rồi. Có thể bắt đầu thuật báo mộng được chưa?"
Đã học được một số công thức, vậy cậu phải xem ứng dụng đã hoàn thiện như thế nào.
Thuật báo mộng.
Mặc dù nghe có vẻ không liên quan gì đến tâm pháp tu luyện, nhưng Phong Cảnh Thần có thể thử hiểu đó là một kiểu bùa chú.
Biết đâu có thể nhận được một số cảm hứng từ đó.
Nghe vậy, Ôn Hân Nghiên mở to mắt ngạc nhiên, vui mừng khôn xiết vội vàng đáp: "Được, được! Đương nhiên là được!"
Nhưng nói xong, cô ta lại có vẻ lúng túng.
Thậm chí vì gần quê hương mà tâm trạng trở nên bình tĩnh hơn một chút: "Vậy, tôi bắt đầu ngay bây giờ nhé?"
Phong Cảnh Thần cầm lấy một gói bánh quy nhân kem, từ từ xé bao bì, ánh mắt nhìn Ôn Hân Nghiên lại rất sắc bén nghiêm túc, còn mang theo một chút kỳ vọng mơ hồ: "Bắt đầu đi."
"Được!" Ôn Hân Nghiên hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại. Rồi ngồi phịch xuống đất, nhắm mắt lại bắt đầu thi triển thuật pháp.
Phong Cảnh Thần vừa ăn bánh quy, vừa mở Nhãn Quan Chân Thật. Làm hai việc cùng lúc, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc chính.
Chẳng mấy chốc, cậu đã thấy ba luồng ánh sáng bạc yếu ớt phóng ra từ đầu Ôn Hân Nghiên. Chúng kéo dài lên trên theo một quy luật đặc biệt nào đó.
Phong Cảnh Thần chăm chú nhìn kỹ, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên vẻ trầm ngâm. Khẽ đếm những cômg thức cậu nhận ra: "Huyết thân, mộng cảnh, kết nối."
Đây vừa hay là ba "công thức" dễ giải mã nhất trong tấm lưới vàng.
Ba "công thức" này đan xen vào nhau theo một quy luật đặc biệt nào đó, tạo thành thuật báo mộng!
Trong lòng Phong Cảnh Thần hiểu ra càng nhiều, ánh mắt cũng càng lúc càng sáng rực, bánh quy trong tay dần được đặt xuống.
Toàn bộ con người cậu như đi vào một trạng thái vô cùng kỳ diệu, trong mắt chỉ còn lại ba sợi dây bạc này.
Bộ não vốn có thể làm nhiều việc cùng lúc, bây giờ lại không thể chứa thêm bất cứ thứ gì khác.
Và sau khi ba sợi dây bạc quấn chặt vào nhau, bỗng nhiên đâm thẳng vào không trung!
Sợi dây bạc lập tức xuyên qua khoảng cách giữa hai cõi âm dương, hướng về phía cha mẹ của Ôn Hân Nghiên.
Phong Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn theo, nhưng không thể theo dõi được nơi sợi dây bạc đi đến.
Khoảng cách giữa nhân gian và địa phủ quá xa, hiện tại cậu chưa có khả năng xuyên qua khoảng cách này.
Phong Cảnh Thần rất bình tĩnh thu ánh mắt lại, chuyên tâm quan sát sợi dây bạc buộc ở bên đầu Ôn Hân Nghiên.
Không lâu sau, có tiếng "bộp" vang lên.
Bánh quy trong tay Phong Cảnh Thần rơi xuống đất.
Dưới tròng kính, đôi mắt đen trắng rõ ràng bắt đầu lóe lên những tia sáng huyền diệu.
Đồng thời, xung quanh người cậu dần dần xuất hiện một sự dao động năng lượng kỳ lạ, như thể toàn bộ con người đang hòa vào môi trường xung quanh!
Ấn Diêm Vương bên cạnh khựng lại, rồi lập tức trợn mắt kinh ngạc.
Nó đã thấy gì?
Đây.. Chẳng lẽ là ngộ đạo trong truyền thuyết?!
Là ngộ đạo mà thiên tài ngàn dặm khó tìm cũng phải khát khao ngày đêm mà vẫn không có được?
Chắc không phải đâu ha?