Chương 16

Sau khi vất vả lôi được Ôn Hân Nghiên ra khỏi đống rác nhỏ, cậu lại bán đống đó với giá 2000 điểm tích lũy, rồi quay về ký túc xá. Sau đó Phong Cảnh Thần mở cửa siêu thị hệ thống không gian, thành thạo tìm ra một sản phẩm.

[Dụng cụ lần theo hơi thở sơ cấp]: Sản phẩm này có thể tự động thu thập, khóa định vị hơi thở còn lại trong vòng 10 mét vuông trong 1 giờ, và chọn ra một trong số đó để lần theo.

Sản phẩm này được đại sư Phí Đặc Mạn đơn giản hóa dựa trên thuật truy lùng lâu đời, để cho tất cả những người bình thường và người bắt hồn tập sự đều có thể dễ dàng tìm được ác hồn mà mình muốn!

Nhưng xin lưu ý, sản phẩm này chỉ dùng một lần, đã sử dụng không thể hoàn trả. Cũng đừng nên dùng nó để săn bắt những ác quỷ trăm năm tuổi nhé~!

-

Ấn Diêm Vương lại gần, có chút ngạc nhiên: "Thuật truy lùng ư? Chúng ta cũng có loại pháp thuật này mà~"

Nghe vậy, Phong Cảnh Thần nhẹ nhàng gõ lên màn hình ánh: "Chuyện này là thế nào?"

Sau mười mấy giây, một dòng chữ mới hiện lên giải thích: [Ngôn ngữ của Chư Thiên Vạn Giới không giống nhau, nên hệ thống này sẽ dịch các sản phẩm thành ngôn ngữ mà các bạn có thể hiểu. Nghĩa là, thuật truy lùng này khác với thuật truy lùng của các bạn. Chỉ trùng hợp ở chỗ dịch ra thôi.]

Ấn Diêm Vương: "À~"

Trong ánh mắt Phong Cảnh Thần lại lộ ra vẻ suy tư. Những ngón tay dài và gọn ghẽ nhẹ nhàng chạm vào màn hình, mua cái dụng cụ lần theo mùi sơ cấp này.

Một luồng ánh sáng lóe lên.

Trong lòng bàn tay Phong Cảnh Thần xuất hiện một cây nến trắng, kích thước tương tự những cây nến trên bánh sinh nhật.

Đây chính là dụng cụ lần theo mùi sơ cấp!

Không cần diêm quẹt, chỉ cần Phong Cảnh Thần dùng ngón tay nhẹ nhàng chà vào tim nến, một ngọn lửa không gây tổn thương sẽ bùng lên.

Phong Cảnh Thần đặt cây nến này ở giữa phòng ký túc xá, còn mình thì đứng ở góc, cố gắng để ngọn nến soi sáng khắp phòng.

Ấn Diêm Vương cũng đứng bên cạnh Phong Cảnh Thần, thì thầm: "Thần Thần, cây nến này thực sự lợi hại vậy sao?"

Phong Cảnh Thần nhìn ngọn nến, nhẹ nhàng lắc đầu: "Ôn Hân Nghiên bị Tà Thiên Sư đặt pháp trận, nên trên người cô ấy chắc chắn sẽ còn lưu lại hơi thở của Tà Thiên Sư."

Nhưng mà Phong Cảnh Thần cũng không biết liệu các Tà Thiên Sư này có thủ đoạn kỳ quái nào để tránh được thuật truy lùng này không.

Mua cái này, cũng chỉ là muốn thử xem. Nếu không được, thì sẽ nghĩ cách khác.

Giữa lúc hai người đang nói chuyện, ngọn nến nhỏ đã cháy hết.

Nến chảy thành "sáp pa-ra-phin" trên mặt đất, hình thành một vòng tròn tiêu chuẩn, chớp mắt đã biến thành một la bàn nhỏ màu trắng!

Phong Cảnh Thần tiến lên, nhặt lấy cái la bàn.

Trên la bàn, có năm điểm nhỏ màu sắc khác nhau đang lắc lư. Mỗi điểm nhỏ này đại diện cho hơi thở của một người.

Phong Cảnh Thần dễ dàng phân biệt được hơi thở của cậu, ấn Diêm Vương, Ôn Hân Nghiên và Mộ Dung Tiêu Tiêu.

Vậy mùi còn lại kia...

Dù không phải Tà Thiên Sư đang không chế Ôn Hân Nghiên, nhưng chắc chắn cũng có liên quan đến Tà Thiên Sư!

Phong Cảnh Thần quyết định truy lùng hơi thở này.

Chiếc la bàn nhỏ liền quay điên cuồng, như đang tìm kiếm cái gì đó.

Phong Cảnh Thần hứng thú quan sát cảnh này.

Sau mười mấy giây, kim chỉ từ từ chỉ về phía tây bắc. Bên cạnh kim chỉ còn có dòng chữ [15km].

Tức là, mục tiêu hiện đang ở phía tây bắc, cách đây 15 km theo đường thẳng!

Khoảng cách này, chỉ cần lái xe cũng chỉ khoảng nửa giờ.

Quả thật rất gần!

Phong Cảnh Thần mở bản đồ trên điện thoại.

Tìm theo hướng tây bắc, rất nhanh đã tìm ra một thị trấn nhỏ bị núi non bao quanh cách đây 15 km.

Nhưng nhìn thấy tên thị trấn này, trong mắt Phong Cảnh Thần lại hiện lên sự kinh ngạc.

Ấn Diêm Vương tò mò: "Sao vậy sao vậy? Thần Thần, đây là chỗ nào?"

Phong Cảnh Thần ý vị sâu xa nói "Thị trấn Nghi Bình. Làng tôi thuộc thị trấn này.”

Cũng là con đường cậu phải đi qua để về nhà.