Chương 15

Phong Cảnh Thần nhíu mày, thu hồi ánh mắt lại, giơ tay nắm lấy ấn Diêm Vương: "Sao thế?"Ấn Diêm Vương nghe giọng lạnh lùng của Phong Cảnh Thần, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, toàn thân cứng ngắc vì ngượng.

Phong Cảnh Thần hỏi với vẻ quan tâm: "Trước đây có người muốn ăn cậu à?"

"Không có!" Ấn Diêm Vương vội vàng phủ nhận: "Tôi, tôi là ấn Diêm Vương mà! Ai dám ăn tôi?!"

QAQ tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu không bị Phong Cảnh Thần đào ra nhiều chuyện xưa thì sau này sẽ mất hết mặt mũi!

Phong Cảnh Thần thấy nó rõ ràng là có chuyện mà còn giấu, ánh mắt càng trở nên sắc bén hơn.

Ấn Diêm Vương bị ánh mắt như dao này quét qua, hầu như không thể cứng miệng được nữa.

QAQ cứu, cứu tôi!

Tại sao một người bình thường như Thần Thần, lại có ánh mắt đáng sợ hơn cả ma quỷ vậy chứ! Cái này không huyền học gì hết!

Ngay lúc ấn Diêm Vương đang run rẩy, gần như không thể cưỡng lại được nữa thì Phong Cảnh Thần thu hồi ánh mắt lại, kkhông định vạch trần lời nói dối của cái ấn.

Cậu bước đến giường mình, lấy một chiếc điện thoại thông minh gần như mới dưới gối ra. Mở ứng dụng WeChat, gửi một tin nhắn "Có đó không?" cho Mộ Dung Tiêu Tiêu.

Mộ Dung Tiêu Tiêu trả lời rất nhanh: [Đây đây, ở trên tàu cao tốc mạng kém quá, không chơi game được. Chán chết tôi rồi!]

Phong Cảnh Thần trực tiếp gọi điện thoại cho anh chàng.

Mộ Dung Tiêu Tiêu nhanh chóng bắt máy, bên kia vẫn còn nghe thấy rất nhiều tiếng ồn: "Anh Thần! Cậu nhớ tôi đến vậy sao?"

Phong Cảnh Thần khẽ cười, không đáp lại lời trêu chọc của cậu ta, mà đi thẳng vào vấn đề: "Tôi mới nhớ ra, hình như tôi thấy bùa của cậu có vẻ phai màu rồi ấy."

Cậu giả bộ hiếu kỳ nói: “Thật kỳ lạ, rõ ràng ba năm qua có phai màu đâu, chẳng lẽ là cậu làm à?"

"Cái gì?!" Mộ Dung Tiêu Tiêu sửng sốt!

Cậu ta vội vàng cúi đầu nhìn tấm bùa trên người, ngạc nhiên trừng to mắt: "Bị phai màu thật rồi!"

Hô hấp cậu ta bỗng trở nên gấp gáp, có vẻ như nhớ lại cái gì đó, giọng vội vã: "Anh Thần, tôi còn có chuyện, không nói nữa nhé. Sau này lại liên lạc!"

Không đợi Phong Cảnh Thần phản hồi, Mộ Dung Tiêu Tiêu đã thẳng thừng ngắt máy.

Phong Cảnh Thần nhìn vào màn hình điện thoại đã trở về giao diện chat, ánh mắt có chút trầm ngâm.

Xem ra, Mộ Dung Tiêu Tiêu cũng biết một số nội tình về quỷ quái.

Vì cậu ta quan tâm như vậy, lại còn có ông nội biết vẽ bùa, chắc không đến nỗi có nguy hiểm lớn.

Lòng Phong Cảnh Thần yên tâm hơn một chút.

Lúc này, ấn Diêm Vương cũng đã tỉnh táo trở lại.

Nó bay đến trước mặt Phong Cảnh Thần, giọng mang vẻ nghiêm túc: "Thần Thần, người điều khiển Ôn Hân Nghiên chắc chắn là Tà Thiên Sư, cậu phải cẩn thận."

Phong Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn nó: "Tà Thiên Sư?"

"Đúng vậy!" Ấn Diêm Vương phẫn nộ bất bình: "Thiên Sư thường lấy việc giữ gìn thiên địa làm trách nhiệm. Nhưng trong số họ cũng có một số người ác, dùng đủ mọi cách xấu xa vì lợi ích cá nhân, không hề quan tâm đến sinh mạng của người dân!”

"Trước kia, có rất nhiều đại nạn đều do bọn chúng gây ra! Và phương thức công kích của bọn chúng cũng hết sức thâm độc, khiến người ta không phòng bị nổi. Thần Thần, cậu tuyệt đối không được chủ quan!"

Phong Cảnh Thần nghe vậy, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Tà Thiên Sư là người, dây bắt hồn sẽ không có tác dụng.

Mà theo lời ấn Diêm Vương vừa nói, vị Tà Thiên Sư điều khiển Ôn Hân Nghiên có thể ở ngay gần đây.

Nếu không cẩn thận mà vô tình va phải, e rằng sẽ nguy hiểm.

Nhưng mà...

Bên dưới gọng kính của Phong Cảnh Thần, bỗng chốc lại lóe lên một tia sáng.

Lúc này, tuy trong lòng cậu có sự cảnh giác, nhưng sự mong chờ và phấn khích lại nhiều hơn.

Thiên Sư.

Những sinh vật đứng giữa con người và quỷ quái này, đã đạt được sức mạnh bằng cách nào, và sử dụng ra sao?

Những Thiên Sư bình thường cậu tuyệt đối không thể nghiên cứu sâu được.

Nhưng một Tà Thiên Sư tàn bạo như vậy... Giải phẫu một chút, cũng không quá đáng đâu ha?

Hôm nay đã vất vả như vậy, cuối cùng cậu cũng bắt được một mẫu vật để thỏa sức nghiên cứu!

Khóe môi Phong Cảnh Thần khẽ cong lên, gấp gáp bảo ấn Diêm Vương dẫn cậu xuống Địa Phủ.