Phong Cảnh Thần nhíu mày: "Cô nói đi."Ôn Hân Nghiên cúi mắt xuống, như đang nhớ lại điều gì đó: "Sau khi tôi gϊếŧ tên khốn đó, tôi cứ lang thang xung quanh nhà cha mẹ. Nhưng cách đây một tháng, bỗng có một vị thiên sư xuất hiện, bắt tôi lại!"
"Tôi vốn tưởng ông ta sẽ diệt trừ tôi. Nhưng không ngờ, ông ta lại đặt một ấn chế trong hồn thể của tôi, điều khiển tôi làm những việc xấu xa! Chính ông ta đã bảo tôi đến gϊếŧ cái thằng béo kia!"
Ánh mắt Phong Cảnh Thần lập tức trở nên nghiêm túc.
Nhưng cậu không vì tin tức này mà đánh mất bình tĩnh, lạnh lùng hỏi: "Vị thiên sư đó như thế nào? Tên gì, trông ra sao, ở đâu?"
Ôn Hân Nghiên: "... À, ờ."
Cô ta tịt ngòi.
Sau đó không chắc chắn nói: "Là một người đàn ông, khoảng một mét tám. Giọng nói rất khàn, không đoán được tuổi..."
Sau đó…
Không có sau đó nữa.
Bởi vì người thiên sư đó bắt cô ta để làm con rối, tất nhiên sẽ không tự giới thiệu mình với cô ta.
Thậm chí khi sai cô ta đi làm những việc xấu xa, ông ta cũng chỉ đọc chú ngữ, không trực tiếp giao tiếp với cô ta.
Phong Cảnh Thần có vẻ suy tư: "Cô có biết, ông ta chỉ bắt một mình cô, hay còn bắt nhiều linh hồn khác nữa không?"
Ôn Hân Nghiên nhíu mày, cẩn thận nhớ lại: "Có lẽ là bắt nhiều hồn. Khi tôi bị bắt, sẽ bị nhốt vào một cái lọ nhỏ. Trước khi tôi đi làm nhiệm vụ, thấy trên bàn của ông ta có rất nhiều lọ khác."
Nhưng cô ta không biết liệu những lọ đó có phải cũng giam giữ những linh hồn khác không.
Phong Cảnh Thần từ tốn gật đầu, lại hỏi thêm: "Ngoài những thông tin đó, còn có bất cứ thông tin hữu ích nào khác không? Như là phòng của ông ta trông ra sao, khoảng vị trí ở đâu chẳng hạn?"
Ôn Hân Nghiên trầm tư một lát: "Căn phòng đó... Có vẻ là một phòng bí mật. Không có cửa sổ, không có cửa, chỉ có một cái bàn dùng làm bàn thờ và một cái bồ đoàn. Chẳng còn đồ đạc gì khác."
"Còn vị trí..." Ôn Hân Nghiên nhíu mày suy nghĩ thật lâu.
Cuối cùng vẫn chỉ là lắc đầu bất lực: "Sau khi tôi nhận được lệnh đã lập tức xuất hiện bên cạnh tên béo kia, tôi cũng không biết tôi đến từ đâu."
Ấn Diêm Vương phát ra một tiếng "À" nhỏ: "Vậy một là vị thiên sư đó pháp lực rất cao, hai là chắc chắn ông ta ở rất gần trường học!"
Dù là quỷ, cũng không thể dễ dàng di chuyển mà bỏ qua khoảng cách thực tế như vậy được!
Phong Cảnh Thần nhìn sang Ấn Diêm Vương: "Những điều này không được ghi chép trong Sổ Sinh Tử."
Ấn Diêm Vương cũng thấy kỳ lạ: "Trước đây tôi chưa từng nghe thấy chuyện như vậy, chẳng lẽ Sổ Sinh Tử xảy ra vấn đề?"
Phong Cảnh Thần nhìn vào Sổ Sinh Tử chỉ có một tờ giấy mỏng: "..."
Rõ ràng, không cần suy nghĩ cũng có thể khẳng định Sổ Sinh Tử đã gặp vấn đề.
Kể cả vậy, Phong Cảnh Thần cũng không nghĩ nhiều.
Cậu giơ tay, viết thêm một câu vào Sổ Sinh Tử, nhìn Ôn Hân Nghiên:
"Vì Sổ Sinh Tử không ghi chép đầy đủ về công lao và tội lỗi của cô, nên tạm thời phán quyết như vậy đi. Sau này khi tất cả trải nghiệm của cô được bổ sung đầy đủ thì được đánh giá lại. Cô có ý kiến gì không?"
Ôn Hân Nghiên nhìn Phong Cảnh Thần, lắp bắp: "Vậy... việc tố giác của tôi trước đó có thể tính là lập công không?"
Phong Cảnh Thần hạ mắt nhìn cô ta quá: "Cô muốn làm gì?"
"Tôi..." Ôn Hân Nghiên cúi đầu, giọng nói có chút ủy khuất và sâu lắng: "Tôi muốn báo mộng cho cha mẹ tôi, được không?"
Do cô ta không có mắt nhìn người nên đã làm họ đau buồn, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Cho dù kẻ gây ra mọi chuyện đã bị cô ta gϊếŧ, nhưng ngoài oán hận ra, cô ta còn rất tự trách.
Trong hai tháng lang thang quanh nhà cha mẹ, cô ta đã nhìn thấy cha mẹ vốn từng khỏe mạnh, bây giờ ngày càng ốm yếu đến mức chỉ còn da bọc xương.
Rõ ràng là người chưa đến 50 tuổi, nhưng lại trông như đã bước nửa chân vào quan tài.
Bây giờ Ôn Hân Nghiên không còn mong muốn gì khác, chỉ muốn để cha mẹ bình tâm, giữ gìn sức khỏe.