Chương 11

"Ờm…” Ấn Diêm Vương suy nghĩ: "Cậu thử đập lên đầu cô ta xem?” Nghe vậy, nữ quỷ giật mình, vùng vẫy dữ dội.

Nhưng vì bị dây bắt hồn trói nên cô ta hoàn toàn không thể động đậy.

Phong Cảnh Thần nhẹ nhành lật tay, “tách" một tiếng đập Sổ Sinh Tử vào đầu nữ quỷ.

Một tia sáng vàng chói lọi bùng phát từ Sổ Sinh Tử, tỏa ra nhiệt độ tựa như mặt trời, tức thì phủ kín lấy nữ quỷ.

Tất cả âm khí trên người nữ quỷ gặp phải tia sáng vàng này, cứ như băng tuyết gặp ngọn lửa mà nhanh chóng tiêu tan!

"Á á——!!" Nữ quỷ kêu thảm thiết, co người lại trên mặt đất.

Phong Cảnh Thần lui về phía sau nửa bước.

Chỉ thấy những móng vuốt dài, những vết máu đáng sợ, da thịt nát bươm lẫn máu trên người nữ quỷ đang biến mất với tốc độ mắt người có thể nhìn thấy.

Ngay cả những tiếng gào thét như lang như sói cũng dần dần chuyển thành tiếng thét khàn khàn của một phụ nữ.

Phong Cảnh Thần nghiêm túc quan sát cảnh này: "Tiểu Ấn, cô ta sao vậy?"

Ấn Diêm Vương rất phấn khích: "Oán khí trên người cô ta đang dần biến mất! Khi hết oán khí, cô ta sẽ trở lại thành một linh hồn bình thường, chỉ số thông minh cũng không khác gì so với những người bình thường nốt!"

Quả nhiên là vậy.

Trong lúc hai người nói chuyện, ánh sáng vàng phủ lên người nữ quỷ cũng dần dần tan đi, tiếng gào thét cũng nhanh chóng lắng xuống.

Khi ánh sáng hoàn toàn biến mất, người phụ nữ mặc váy đỏ này đã trở lại vẻ ngoài bình thường, nhìn không đến nỗi quá đáng sợ.

Phong Cảnh Thần tiến lên, lấy lại Sổ Sinh Tử.

Nhưng nữ quỷ bỗng ngẩng đầu lên.

Gương mặt trắng bệch như vôi chảy xuống hai dòng lệ máu, nhìn chằm chằm Phong Cảnh Thần :

"Tôi hận... Tôi hận lắm!!"

Giọng cô ta rất chói tai, như tiếng kim loại cọ vào kim loại.

Phong Cảnh Thần hờ hững nhìn cô ta một cái.

Nữ quỷ: "..." Huhu

Cơ thể cô ta đột ngột run lên, lúc này cuối cùng cũng hoàn toàn khôi phục lý trí, trở nên sợ hãi.

Phong Cảnh Thần này nhìn vào Sổ Sinh Tử chỉ còn lại một trang.

Mặt giấy vốn là vàng ròng, bây giờ xuất hiện vài dòng chữ đen sạch sẽ.

Nội dung là lai lịch và cuộc đời của nữ quỷ này.

Phong Cảnh Thần đọc: "Ôn Hân Nghiên, sinh năm 1999 tại tỉnh An Long thành phố Cố Phì, là con gái duy nhất trong gia đình. Gia cảnh rất giàu có, gia đình hạnh phúc. Thi đậu Đại học trọng điểm của tỉnh, sau khi tốt nghiệp đại học thì ở lại An Long đảm nhiệm chức quản lý sản phẩm tại tập đoàn Lăng Minh."

"Năm 2023, Ôn Hân Nghiên quen một người bạn trai lớn hơn mình 3 tuổi là Cố Tín Thụy. Tháng 3 năm 2025, cách đây 3 tháng, họ đã bước vào giai đoạn chuẩn bị kết hôn. Nhưng Ôn Hân Nghiên lại tình cờ phát hiện ra Cố Tín Thụy đã có vợ con. Hóa ra anh ta hẹn hò với Ôn Hân Nghiên chỉ vì 2 căn hộ của cô ta."

"Cô ta lập tức chia tay. Nhưng đêm đó, Cố Tín Thụy lén lút xông vào nhà cô ta, gϊếŧ chết cô ta. Rồi chặt xác ném xuống hồ trong công viên gần khu chung cư."

"Ngày thứ bảy sau khi chết, cô ta hóa thành lệ quỷ đi tìm Cố Tín Thụy để trả thù, và cô ta thành công. Sau đó, cô ta bắt đầu phiêu đãng ở nhân gian."

Đọc xong, Phong Cảnh Thần ngước nhìn nữ quỷ trước mặt:

"Những điều này có sai gì không?"

Nghe đến cái tên của thằng khốn kia, trong mắt Ôn Hân Nghiên lại chảy ra hai dòng lệ máu.

Nhưng cô ta không còn điên cuồng nữa, cắn răng nuốt nỗi oán hận trong lòng xuống, trả lời: "Không có."

Phong Cảnh Thần cũng hơi cúi mắt, liếc nhìn ấn Diêm Vương.

Ấn Diêm Vương hiểu ý: "Ừm, bình thường kế tiếp là sẽ xét đến công trạng và tội lỗi của cô ta, sau đó ghi vào Sổ Sinh Tử. Nhưng... "

Nó bay vòng quanh Phong Cảnh Thần: "Chúng ta không có bút phán quan… Thần Thần, cậu có thể tái sinh..."

Ấn Diêm Vương còn chưa nói xong, Phong Cảnh Thần đã lấy một cây bút máy màu đen trong túi áo ra.

Ấn Diêm Vương vội vàng nói: "Thần Thần, bút thường không thể ghi lên Sổ Sinh Tử được đâu… Ơ?"

Chỉ thấy Phong Cảnh Thần viết "soạt soạt soạt" vài nét bút.

Cây bút vốn dĩ mà đen, nhưng khi viết lên tờ giấy vàng lại trở thành chữ đỏ tươi!

Ấn Diêm Vương ngạc nhiên há hốc mồm.

Phong Cảnh Thần nhanh chóng viết xong phán quyết, ngước nhìn nữ quỷ:

"Ôn Hân Nghiên, đời này của cô không có công lao cũng không có tội ác. Nhưng sau khi chết, lại cố tình làm hại người vô tội là Mộc Dung Tiêu Tiêu, vì thế tôi phạt cô phải phục vụ ở Địa Phủ trong 10 năm. Nếu sau 10 năm mà biểu hiện tốt thì cô có thể đầu thai, quay lại vòng luân hồi. Cô có ý kiến gì không?"

Nghe được bản án này, cả người Ôn Hân Nghiên mệt mỏi rũ xuồn, đang định đáp ứng.

Nhưng bỗng nhiên cô ta nghĩ đến điều gì đó, vội vàng la lên:

"Đợi đã, tôi muốn tố cáo! Tôi muốn tìm chứng cứ để xin ngài xét xử khoan hồng!”