Chương 1

Trên bầu trời âm u tối tăm, là một vùng núi rác vô tận. Trống rỗng nhưng chật chội, yên tĩnh nhưng áp bức.Giữa nơi hắc ám và không thể sinh tồn này, có một thiếu niên dáng người cao thẳng đứng đó.

Cậu mặc bộ đồng phục hè trắng đen ngắn tay, đeo kính gọng đen. Đôi môi mỏng hơi lạnh lùng, nhưng nét nửa cười nửa không vừa vặn lại khiến cậu có một khí chất rất ôn hòa.

Cùng với làn da trắng nõn, dáng vẻ uyên bác, chỉ một ánh nhìn liền biết cậu là một học sinh ba tốt.

Khi đứng ở nơi tồi tệ như vậy, mà vị thiếu niên Phong Cảnh Thần ba tốt này vẫn bình tĩnh một cách lạ thường.

Cậu quan sát mọi thứ trước mắt, lẩm bẩm tựa như vừa nghi ngờ vừa thán phục: "Đây chính là địa phủ trong truyền thuyết sao?"

"Đúng vậy~"

Một ấn ký vàng kích thước cỡ bàn tay lơ lửng bên cạnh Phong Cảnh Thần: "Cậu đã được tôi chọn làm chủ. Từ nay về sau, cầm ấn Diêm Vương, cậu chính là chúa tể tối cao của toàn bộ địa phủ!"

Giọng nói của ấn Diêm Vương là giọng nói trẻ con bén nhọn.

Những lời nó nói văn hoa hào sảng, lại vang lên giữa núi rác bạt ngàn, nghe thật buồn cười và kỳ dị.

Đột nhiên, năm ngón tay thon dài và trắng nõn nắm chặt lấy ấn ký nhỏ bé kia.

Dưới gọng kính đen, ánh mắt của cậu thoáng lóe lên, giọng trong trẻo đầy vẻ tò mò và nghiên cứu: "Sao cậu lơ lửng trên không được vậy? Cậu là công nghệ treo khí hay là tàu đệm từ?"

"Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại!" Ấn Diêm Vương đột nhiên thấy sởn tóc gáy.

Ánh nhìn của Phong Cảnh Thần khiến nó cảm giác như thể mình sắp bị giải phẫu ngay tức khắc vậy!

Nó giả bộ cứng miệng nói: "Tôi, tôi chính là ấn Diêm Vương! Không phải thứ phàm tục thông thường. Đừng mong dùng lối tư duy phàm nhân mà hiểu tôi!"

Ánh mắt Phong Cảnh Thần sáng lên: "Vậy, đây có phải là một lĩnh vực kỹ thuật hoàn toàn mới không? Liệu tôi có thể học được không?"

"...Cũng có thể nói như vậy." Ấn Diêm Vương vẫn cảm thấy có điều gì đó chưa ổn, nhưng lại không thể nói rõ là bất ổn chỗ nào: "Bây giờ cậu là Diêm Vương, muốn học tất nhiên là được. Có điều…"

Ấn Diêm Vương dừng lại một chút, rồi mới nhớ ra việc chính: "Nhưng việc quan trọng nhất bây giờ của cậu là phải nhanh chóng sửa chữa địa phủ, khôi phục trật tự tam giới!"

Giọng nó trở nên trầm trọng hơn nhiều: "Bây giờ phong ấn ở nhân gian đã bắt đầu lung lay. Nếu địa phủ không thể nhanh chóng phục hồi, dẫn dắt tất cả quỷ hồn trở về, chắc chắn nhân gian gặp đại nạn!"

Nghe vậy, Phong Cảnh Thần không khỏi nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên trầm trọng.

địa phủ, phong ấn, quỷ hồn, đại nạn…

Những từ này hoàn toàn trái ngược với những gì Phong Cảnh Thần học được trong 18 năm theo chủ nghĩa duy vật.

Nhưng Phong Cảnh Thần không hề nghi ngờ lời của ấn Diêm Vương.

Bởi vì chỉ trong một cái nháy mắt, cậu đã từ trường học bị đưa đến nơi toàn là rác rưởi gọi là "địa phủ" này.

Những kỹ thuật về không gian và thời gian như vậy, tuyệt đối không phải thế giới mà cậu biết có thể làm được.

Khi quan điểm về thế giới bị cưỡng ép thay đổi, Phong Cảnh Thần lại không gặp chút khó khăn nào trong việc hóa thân vào vai trò mới.

Cậu nhìn khu vực vắng lặng và đống rác rưởi xung quanh, nói: "Vậy tôi phải làm gì?"