Chương 58

Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn

Chương 58

________

Anh hiện đang trải qua một loại xung đột “anh là ai, anh ở đâu, anh đang làm gì, anh đã làm gì với Bạch Nghiễm” khi cuối cùng anh kết luận ———

Bạch Nghiễm chắc chắn sẽ gϊếŧ anh!!!

Anh vẫn ở trong trạng thái mất kiểm soát và anh không kiểm soát được cơ thể của mình. Ngay cả đôi mắt nhắm nghiền của anh cũng không mở ra được, và anh cũng không thể nhìn ra biểu cảm của Bạch Nghiễm lúc này. Anh chỉ biết bên kia không có ngăn cản hành động của mình ——- có lẽ bị anhlàm cho sợ đến cứng họng.

Bởi vì nội tâm sợ hãi, sắc mặt Thừa Chí Chu trở nên phi thường tái nhợt. Điều khủng khϊếp hơn nữa là mặc dù muốn chống cự nhưng cơ thể anh vẫn tiếp tục di chuyển.

Anh khẽ hé môi và khám phá bằng đầu lưỡi. Giống như một con mèo nhỏ, anh nhẹ nhàng liếʍ khóe môi Bạch Nghiễn.

“………….”

Sức mạnh khi Bạch Nghiễm nắm lấy cổ tay anh tăng lên vài độ. Dường như ngay cả hơi thở của anh cũng không còn nhịp nhàng.

Cứu ———- tôi ———- À ———!

Thừa Chí Chu sợ đến mức nội tạng đau nhói. Anh biết Bạch Nghiễm cuối cùng đã có phản ứng và có thể sẽ trực tiếp dùng tay bóp nát anh. Thứ tiếp theo sẽ bị nghiền nát sẽ là đầu của anh!

【Chấm dứt hành vi mất kiểm soát.】

Thông báo của hệ thống giống như một thông báo tử cho Thừa Chí Chu vào lúc này. Thừa Chí Chu cuối cùng đã có thể lấy lại quyền kiểm soát cơ thể của mình, nhưng anh đã mất hết sức lực và hai chân mềm nhũn. Nếu không phải Bạch Nghiễm kịp thời đỡ và giữ cho anh vững vàng, anh đã trực tiếp ngồi bệt xuống đất.

Thừa Chí Chu cúi đầu, lo lắng mở mắt ra. Anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào chân của mình và Bạch Nghiễm, không dám ngẩng lên nhìn Bạch Nghiễm.

"Rất xin lỗi….."

Một khoảng thời gian không xác định trôi qua, Thừa Chí Chu cuối cùng cũng tìm thấy giọng nói của mình. Với khuôn mặt tái nhợt, anh xin lỗi Bạch Nghiễm. Ngoài điều đó ra, anh không thể nói gì khác. Tâm trí anh hoàn toàn hỗn độn.

Tình hình hiện tại đã tồi tệ đến mức không thể tồi tệ hơn được nữa. Anh vẫn có thể nhớ được ánh mắt của Bạch Nghiễm khi nhìn thấy nụ hôn giữa anh và Joshua; lạnh đến mức anh có thể cảm thấy mình đông cứng lại, và lần này, anh vô tội bị kéo vào đó. Bạch Nghiễm vẫn giữ im lặng ngay bây giờ chắc chắn là vì cậu đang quyết định mình nên gϊếŧ anh như thế nào ………!

"Chí Chu."

Sau một lúc im lặng, Bạch Nghiễm nhẹ nhàng lên tiếng và gọi tên anh. Giọng nói của cậu vẫn nhẹ nhàng và bình tĩnh như mọi khi và thậm chí còn có một chút ý cười ẩn bên trong.

Càng như vậy, Thừa Chí Chu càng run lên. Anh sợ rằng đó là sự bình lặng trước cơn bão, nhưng anh cũng không thể chịu đựng được sự im lặng thêm nữa. Anh dũng cảm ngẩng đầu nhìn thẳng Bạch Dịch.

Tuy nhiên, khi anh nhìn lên, anh thấy vẻ mặt của Bạch Nghiễm không dữ tợn và đen tối như anh mong đợi. Trên thực tế, cậu trông có vẻ như đang có tâm trạng khá tốt. Đôi mắt đen đẹp long lanh ấy lấp lánh và hơi cong lên. Với nốt ruồi nước mắt ở khóe mắt phải, nó khiến vẻ ngoài của cậu trở nên nhẹ nhàng và dễ chịu hơn. Đôi lông mi dài của cậu rủ xuống khi đôi mắt cậu nhìn xuống anh.

Chẳng lẽ ……..cậu không giận anh sao?

Ánh mắt Thừa Chí Chu chạm vào mắt cậu trong vài giây và sự hoảng loạn trong lòng anh dần dần bình tĩnh lại. Sắc mặt của anh cũng đã khôi phục một chút thần sắc. Cuối cùng khi thu hết can đảm, anh nhỏ giọng nói:

“Em thực sự xin lỗi. Em đã mất kiểm soát trước đó. Em thực sự không biết rằng em sẽ làm điều đó như thế ……… ”

Nhắc mới nhớ, tại sao anh lại có những hành động đồng tính như vậy bất cứ khi nào anh mất kiểm soát?! Bạn có chắc anh không phải là một kẻ biếи ŧɦái thiếu thốn tìиɧ ɖu͙© thay vì một bệnh nhân tâm thần?!

“Em biết anh chắc chắn đang cảm thấy ghê tởm về điều này…” Khi Thừa Chí Chu nói điều này, anh bắt đầu cảm thấy khó xử và mặt anh đỏ bừng. Bởi vì lúc nãy quá đắm chìm lo lắng Bạch Nghiễn sẽ hận mình, hắn đã hoàn toàn quên mất mình đã làm một chuyện cực kỳ đáng xấu hổ, “Muốn trút giận thì có thể đánh em. Em hứa sẽ không đánh trả ……… ”

“Đừng sợ. Làm sao anh có thể giận em được chứ? ”

Người đàn ông đẹp trai mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Thừa Chí Chu. Giọng cậu nhẹ nhàng như nước và cậu lại lên tiếng bằng một giọng trầm lắng.

“……. Thực tế, nó cảm thấy rất tốt.”

"?"

Thừa Chí Chu không nghe rõ phần cuối. Anh chỉ cảm thấy mặt mình đỏ bừng hơn khi thấy Bạch Nghiễm nhìn anh với ánh mắt dịu dàng và gần như mê đắm như vậy. Đồng thời, sự xấu hổ và cảm giác tội lỗi cũng dâng trào trong anh.

Bạch Nghiễm thực sự là ………. Cậu rõ ràng thẳng như vậy nên anh chắc chắn sẽ cảm thấy ghê tởm bên trong sau khi bị một người đàn ông hôn nhưng cậu sẵn sàng chịu đựng vì anh và làm như không có gì. Cậu thậm chí còn cố gắng an ủi anh ……..