Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 35
_________
Diễn đàn đã đề cập rằng thị trường cũng cung cấp dịch vụ mai táng. Nếu một người chơi dành một số điểm sinh tồn của họ cho đồng đội của họ, hệ thống sẽ có thể giải quyết các vấn đề liên quan đến người chơi đã chết. Họ sẽ sắp xếp sao cho cái chết của họ có thể được gia đình chấp nhận dễ dàng hơn và thậm chí sẽ lập bia mộ tại một nghĩa trang gần đó. Đó cũng có thể coi là điều cuối cùng mà anh có thể làm cho họ.
Thừa Chí Chu và Bạch Nghiễm cùng nhau bước xuống cầu thang. Vì Joshua đã chết, và án lệ đã được dọn sạch, dinh thự được thắp sáng. Bầu không khí lạnh lẽo và rùng rợn ban nãy đã biến mất và nó trông giống như một tòa dinh thự bình thường theo phong cách phương Tây.
Cả hai đi đến lối vào chính và ngay khi trận đấu sắp kết thúc, Thừa Chí Chu ngước nhìn Bạch Nghiễm. Anh muốn thêm cậu làm bạn để sau này có thể ôm lên đùi cậu nhưng anh thấy Bạch Nghiễm đang nhìn chằm chằm vào anh.
"…….Chuyện gì vậy?"
Thừa Chí Chu đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Có gì đó sai sai với anh? Hay có gì đó không ổn với Bạch Nghiễm?
Người đàn ông đẹp trai nhìn chằm chằm vào anh, sau một lúc, cậu đưa tay lên và nhẹ nhàng lướt ngón tay cái của mình trên môi của Thừa Chí Chu. Cậu nói với một giọng trầm lắng:
"Lúc nãy, anh ta đã hôn em?"
“……………”
Vẻ mặt của Thừa Chí Chu lập tức tái xanh.
Lúng túng và tội lỗi. Đây là những cảm xúc duy nhất mà Thừa Chí Chu đang trải qua lúc này.
Mặc dù bản thân không biết tại sao mình lại cảm thấy tội lỗi ———— Không. Bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ cảm thấy áp lực nhất định khi bị ánh mắt áp bức đó của Bạch Nghiễm nhìn chằm chằm. Nhưng điều kỳ lạ hơn nữa là, tại sao Bạch Nghiễm lại nhìn anh như vậy ……..
Nếu Bạch Nghiễm không đề cập đến nó, anh đã quên mất việc người kia đã chứng kiến nụ hôn giữa anh và Joshua. Cho dù Bạch Nghiễm có nhìn thấy nó, anh nghĩ với tính cách tốt bụng và dịu dàng của Bạch Nghiễm, cậu có thể sẽ ân cần làm như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng điều anh không ngờ là thay vì giữ im lặng, Bạch Nghiễm lại thực sự đưa ra chủ đề và hỏi về nó một cách rất nghiêm túc.
“………….”
Người đàn ông đẹp trai nhìn anh thật sâu và ngay cả nụ cười trên mặt cậu cũng đã nhạt đi một chút. Cậu nhìn anh chằm chằm không chớp mắt như thế này khiến Thừa Chí Chu cảm thấy khó chịu. Anh không hiểu tại sao bên kia lại khó chịu như vậy.
Trừ khi…….
Anh đột nhiên bị sốc khi nghĩ đến một ý nghĩ kinh khủng ———- Trừ khi Bạch Nghiễm thẳng tính đến mức ghét những người đồng tính và sẽ không dung thứ cho bất cứ ai hành động đồng tính luyến nào trước mặt mình?!
Không được. Anh phải giải thích hoàn cảnh của mình. Anh nhất định không thể để Bạch Nghiễm có bất kỳ hiểu lầm kỳ lạ nào về mình! Cậu ấy thẳng tính như đàn ông nên nếu một sự hiểu lầm đáng xấu hổ như thế này khiến một tên đùi lớn như Bạch Nghiễn rời khỏi anh, cậu nhất định sẽ khó chịu đến mức nôn ra máu!!
"Hãy để tôi giải thích!"
Cảm thấy khẩn trương, Thừa Chí Chu vươn tay túm lấy quần áo của Bạch Nghiễn. Bởi vì anh thấp hơn người kia một chút; ước chừng nửa cái đầu, anh không khỏi cần phải ngẩng đầu nhìn Bạch Nghiễn.
Vẻ ngoài của anh ấy vốn dĩ khá trẻ trung nên cùng với đôi mắt to tròn, vẻ ngoài rất thanh tú và dễ thương cùng với mái tóc mềm màu sáng, anh trông giống như một con thú bông nhỏ vậy.
Nhìn thấy anh đang nắm chặt góc áo đáng thương ngẩng đầu nhìn mình, một phần lớn u ám trong lòng Bạch Nghiễn lập tức sáng tỏ. Cậu không còn tức giận nữa, và trái tim cậu đã dịu đi đáng kể.
Anh nở một nụ cười đẹp trai và xoa nhẹ mái tóc của Thừa Chí Chu. Giống như đang dỗ dành anh, cậu nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng, anh đang nghe đây. Hãy dành thời gian của em. ”
Nhìn thấy Bạch Nghiễn muốn nghe anh nói ra, Thừa Chí Chu thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau đó anh nhanh chóng nói: “Thực ra Joshua và tôi ……… Không có gì giữa chúng tôi! Lý do duy nhất khiến tôi hôn anh ấy là vì khả năng của tôi ………. ”
Thừa Chí Chu đã hoàn toàn tin tưởng Bạch Nghiễm. Thêm vào đó là việc anh sợ Bạch Nghiễm sẽ ghét mình, anh không còn quan tâm đến việc che giấu khả năng đáng xấu hổ đó của mình nữa và ngay lập tức đổ mọi chuyện ra ngoài. Như anh giải thích, anh thậm chí còn cố tình làm cho mình trở nên cực kỳ yếu đuối và đáng thương và hệ thống như một sự tồn tại cực kỳ tàn nhẫn buộc anh phải thực hiện những nhiệm vụ đó.
“………. Nó thậm chí còn đe dọa tôi. Nếu tôi không hôn Boss trước khi gϊếŧ nó, tôi sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi game này. ”
Làm xong, Thừa Chí Chu cảm thấy mình thật sự rất thống khổ, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ. Anh lôi cuốn sách ảnh của Boss ra làm bằng chứng và đưa nó cho Bạch Nghiễm.