Chương 327: Ngoại truyện 1 – Truyện cổ tích đẫm máu (15)

Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn

Ngoại truyện 1 – Truyện cổ tích đẫm máu (15)

_________

Họ cũng đến từ Thành phố Giấc ngủ Vĩnh hằng và theo lệnh của Kashir, họ được giao nhiệm vụ bảo vệ Chrisis và linh linh gương.

Nội thất của cỗ xe được trang trí rất sang trọng, và nó cũng được làm rộng rãi hơn bằng cách sử dụng phép thuật. Nó là quá đủ để kê một chiếc giường lớn.

Chrisis ngồi bên giường và nhìn chằm chằm vào tinh linh gương nằm bên cạnh mình. Không có cảm xúc nào trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta. Ngón tay anh ta vô thức trượt trên mặt tinh linh gương.

Nó giống hệt khuôn mặt trong trí nhớ của anh ta.

Anh chàng ảo thuật gia vụng về, ngốc nghếch nhưng dễ thương đó.

Anh giống như một bông hoa sẽ chỉ nở khi có ánh trăng. Trong suốt ngàn năm qua, anh chỉ tồn tại trong thời gian ngắn ngủi. Sau khi đột ngột xuất hiện, anh cũng biến mất rất đột ngột nhưng nó mang theo những ký ức đã ăn sâu vào xương của anh ta.

Đây cũng là lý do tại sao anh ta tiếp tục cho tới bây giờ không lựa chọn vĩnh viễn ngủ yên.

Anh ta hy vọng có thể tìm thấy anh một lần nữa.

Và tinh linh gương này ………. Liệu anh có liên quan gì đến nhà ảo thuật nhỏ của mình?

Anh ta phải để anh tỉnh dậy và tìm ra sự thật.

………

Thừa Chí Chu đã ở thành phố Ngọc Lục Bảo được hai tuần

Anh không nghĩ mình thực sự sẽ ở đó lâu như vậy —— Không, đây không phải là vì anh không tìm được cơ hội để hôn Chrisis. Rất lâu trước khi thời gian hạ nhiệt kết thúc, anh đã hôn Chrisis nhưng anh vẫn không quay lại được. Thay vào đó, anh gần như bị ném vào ngục tối vì tội làm ô uế giới quý tộc.

Khả năng dịch chuyển không thể được sử dụng ở đây hoặc nói chính xác hơn, nó chỉ có thể được sử dụng để dịch chuyển không gian chứ không phải dịch chuyển thời gian. Với việc các hiệp sĩ song sinh tồn tại ở thời điểm một nghìn năm sau, cho dù anh có dịch chuyển tức thời đi chăng nữa thì cũng vô nghĩa.

【Xem ra chỉ có thể đợi lần sau biến dạng xảy ra để có thể trở về quá khứ một ngàn năm.】

Khi nào thì sự biến dạng sẽ xảy ra?

【Cái đó, ta không biết. Thời gian và không gian trên thế giới này không ổn định. Nếu ngươi không may mắn…..】 Giọng của hệ thống có vẻ hơi lo lắng, 【Thậm chí có thể mất vài năm.】

Vài năm?!

Thừa Chí Chu mặt tái đi: Ý anh là tôi cần phải sống ở đây vài năm?!

Anh không muốn. Cuộc sống hiện đại không có nhiều tiện lợi, và anh cũng bị theo dõi cả ngày lẫn đêm. Anh thậm chí phải dậy sớm hàng ngày để phục vụ Chrisis. Chỉ hai tuần vừa qua đã khiến anh phát điên. Nếu hệ thống yêu cầu anh sống ở đây thêm vài năm, anh cũng có thể tự sát trước!

Hệ thống cố gắng làm cho anh bình tĩnh lại: 【Đó chỉ là ngươi rất xui xẻo. Ngươi thậm chí có thể quay lại vào ngày mai.】

Nhưng nó cũng có thể lâu hơn thế!

Thừa Chí Chu không còn tin tưởng vào lời nói của hệ thống. Vừa định trút hết cảm xúc, người thanh niên ngồi ở bàn học đặt bút lông xuống vẫy tay với Thừa Chí Chu: "Lại đây."

Vì nhiều lý do khác nhau, Thừa Chí Chu không dám chống lại mệnh lệnh của anh ta. Anh chỉ có thể ngoan ngoãn đi tới trước mặt thiếu niên.

Chrisis kéo cổ áo sơ mi của anh và buộc anh phải cúi đầu. Anh ta dò

xét vẻ mặt của anh, nhướng mày: "Nhìn em sao lại miễn cưỡng như vậy? Em không thích ta sao? Ở bên cạnh ta có đau không?"

"Làm sao có thể …… Tôi rất vui vẻ."

Thừa Chí Chu cố nặn ra một nụ cười trên mặt. Anh giả vờ rất hạnh phúc.

Hai tuần trước, anh đã cưỡng hôn Chrisis nhưng không ngờ khả năng dịch chuyển không thành công. Sau khi chuyển giao, cơ thể của anh vẫn ở lại Thành phố Ngọc lục bảo từ ngàn năm trước. Anh nhanh chóng bị lính canh bắt được và đưa đến chỗ Chrisis.

Chàng trai trẻ đẹp trai có khuôn mặt tức giận khi tra hỏi Thừa Chí Chu lý do đằng sau hành động của anh. Lúc đó Thừa Chí Chu không thể giải thích được hành vi của mình và hoảng hốt thốt ra một lý do hết sức ngớ ngẩn. Cho đến bây giờ, anh vẫn tiếp tục phải trả giá cho những lời nói dối đó ——

"Bởi vì tôi …… Tôi thích ngài rất nhiều, Chủ nhân Chrisis."

Rõ ràng là muốn khóc, Thừa Chí Chu đã cố gắng nén một nụ cười trên khuôn mặt của mình khi nói điều này với người đàn ông trẻ tuổi.

Người thanh niên dường như không tin anh. Anh ta lạnh lùng nói: "Vậy thì tại sao em lại bày ra vẻ mặt như vậy?"

"Bởi vì tôi nghĩ tôi không đủ tốt với anh. Ở bên cạnh anh khiến tôi sợ hãi. Sợ tôi sẽ đột nhiên tỉnh lại sau giấc mơ này ……."

"Là vậy sao?"

Người thanh niên không nói gì nữa. Môi anh ta hơi cong lên và anh ta có vẻ đang có tâm trạng tốt.

"Nhưnng em có thể yên tâm." Anh ta nói: "Em đối với ta còn có chút ích lợi. Chỉ cần em không chọc giận ta, em có thể tiếp tục ở lại đây."

Thừa Chí Chu: "……….." Không, nhưng anh không muốn!