Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 310

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn

Chương 310

_________

Các trang trong cuốn sách được lật ra và nó dừng lại trên trang thuộc về Tần Hàn. Giống như lúc ban đầu bị phong ấn trong quyển photobook, anh ta nhìn Thừa Chí Chu và miệng nói như vậy.

"Anh yêu em."

Tuy nhiên, tâm trạng của Thừa Chí Chu lúc này hoàn toàn khác với tâm trạng lúc đó. Lúc đó, anh chỉ cảm thấy bối rối và kinh hoàng nhưng bây giờ anh lại cảm thấy đau lòng.

Căn phòng chìm vào im lặng.

Con ma trẻ lặng lẽ đứng một bên nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Thừa Chí Chu. Sau đó y bước đến và ngồi xuống bên cạnh anh. Y nhẹ nhàng vuốt tóc Thừa Chí Chu.

"Đừng buồn." Con ma thì thào.

"Cảm ơn …"

Thừa Chí Chu cười với y. Vốn dĩ anh muốn nói anh không buồn nhưng trái tim anh đã trải qua những cảm xúc mông lung nên không thể nói ra câu đó.

"Em không biết họ đang nghĩ gì nhưng nữa… em rất vui khi có thể hợp nhất với linh hồn chính."

Ma trẻ rũ mắt xuống, nói: "Cái gì cũng được. Anh khMr. Muốn tiếp tục tồn tại bộ dáng của Chu Lẫm Nhiên, lúc đó anh còn không dám gặp em, sợ em bạc đãi anh vì là ‘anh ta’, và ghét anh …… "

"Em sẽ không. Làm sao em có thể ghét anh được?"

Thừa Chí Chu ôm lấy y. Anh nhẹ nhàng an ủi: "Em biết anh là Bạch Nghiễm. Cho dù anh có diện mạo như thế nào thì anh vẫn là Bạch Nghiễm."

"…" Con ma ôm lại anh. Anh nói với giọng hơi nghẹn lại. "Có thể … Em có thể gọi tên của anh một lần nữa được không?"

"Bạch Nghiễm."

"Bạch Nghiễm."

"Anh không phải ai khác. Anh sẽ luôn là Bạch Nghiễm ……"

Thừa Chí Chu đã nói đi nói lại điều này.

“Cảm ơn Chí Chu … Anh thực sự rất vui.

Cậu thiếu niên nhướng đôi mắt hơi đỏ và mỉm cười với anh. Y cúi người hôn lên môi Thừa Chí Chu.

"Kể cả bây giờ và tương lai, anh vẫn sẽ luôn thích em."

Ánh sáng bạc tràn ngập căn phòng và cơ thể con ma bắt đầu phát sáng. Y từ từ đắm chìm vào cuốn photobook.

Khi con ma ban đầu bị phong ấn trong cuốn sách ảnh, tên của y là một dấu hỏi. Mô tả cho y cũng là "Tốt nhất là em nên quên anh đi". Lần này, nó đã thay đổi.

【ID: 039】

【Tên: Bạch Nghiễm】

【Nguồn: Horror Variety】

【Độ khó:?】.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

【Lưu ý: Anh ấy hy vọng sẽ được bạn nhớ đến.】

Con ma quay lưng lại với Thừa Chí Chu cũng đã quay lại. Vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc nhỏ của Bạch Nghiễm, y nở một nụ cười dịu dàng.

"Đương nhiên, em sẽ không quên anh …"

Thừa Chí Chu nhẹ giọng nói. Ngón tay của anh lướt qua văn bản trên trang.

"Còn tôi thì sao?"

Một bàn tay mảnh khảnh và nhợt nhạt ấn xuống mu bàn tay của Thừa Chí Chu và nó nắm lấy ngón tay anh.

Tầm mắt của Thừa Chí Chu di chuyển lên trên. Xuất hiện trong mắt anh là gương mặt điển trai lạnh lùng của Tạ Nguyên Hoài.

Lúc này anh mới nhận ra lúc nãy anh đã quên đóng cánh cửa sau lưng. Đầu óc anh cũng đang hướng về cuốn photobook, nên anh không biết Tạ Nguyên Hoài đã vào từ lúc nào và có nhìn thấy gì trước đó hay không.

Tạ Nguyên Hoài nghiêm túc nhìn vào mắt anh, hỏi: "Sau khi linh hồn hợp nhất, em sẽ luôn nhớ rõ dáng vẻ này của tôi chứ?"

Bị đôi mắt sâu và đẹp đó nhìn vào, Thừa Chí Chu sững sờ vài giây mới trả lời: "Đương nhiên em sẽ không quên anh …"

"Chụp ảnh chung chứ?"

Tạ Nguyên Hoài nhấc điện thoại của Thừa Chí Chu trên bàn cạnh giường và ngồi xuống bên cạnh Thừa Chí Chu. Anh ta bật chế độ selfie và căn góc để hai người cùng xuất hiện trong khung hình.

Trước khi nhấn nút chụp, anh ta đã nói với Thừa Chí Chu: "Hứa với tôi là em sẽ không làm mất bức ảnh này. Hãy nhìn nó khi em có thời gian, được không?"

"Em hứa."

Thừa Chí Chu trong lòng không khỏi có chút buồn bực. Anh gật đầu lia lịa.

Tạ Nguyên Hoài nở một nụ cười nhạt. Ánh mắt anh ta dịu lại, anh nhìn Thừa Chí Chu một cách trìu mến. Cánh tay anh ta choàng qua vai Thừa Chí Chu và nhấn nút chụp ảnh.

Sau khi chụp ảnh, anh ta đã kiểm tra bức ảnh và tỏ ra hài lòng với kết quả. Sau đó, anh ta ném điện thoại xuống giường và đặt tay lên sau đầu Thừa Chí Chu. Anh ta kéo anh lại, đặt môi mình lên môi của Thừa Chí Chu và hôn anh thật sâu.

Khi cơ thể Tạ Nguyên Hoài bắt đầu thay đổi, Tạ Nguyên Hoài đặt một nụ hôn cuối cùng lên trán Thừa Chí Chu. Anh nói nhẹ nhàng:

"Em sẽ luôn là người duy nhất của anh."

"Đừng quên anh."

"Anh mong em có thể sống hạnh phúc, Tiểu Chu của anh."

Khi những lời cuối cùng của anh ta cất tới, cơ thể anh ta chìm trong ánh sáng. Sau đó anh ta cũng bị cuốn vào cuốn sách. Các trang được lật ra và để lộ hình ảnh của anh ta.

Lúc này, màn hình điện thoại của anh vẫn chưa tối sầm lại. Nó vẫn hiển thị bức ảnh mà họ vừa chụp cùng nhau. Thừa Chí Chu nhìn nó một lúc cho đến khi màn hình tối sầm lại, sau đó anh quay đi với một chút thất vọng.

Trên thực tế, anh cũng nên chụp ảnh với Tô Linh và những người khác. Tại sao anh không nghĩ đến nó trước đây …

【Không sao, ngươi không cần buồn. Ta đã giúp ngươi ghi lại nó. Chỉ cần ngươi muốn, ngươi có thể lấy ra xem.】

Hệ thống lên tiếng: 【Đặc biệt là những cảnh hôn. Ta chụp nó từ tám góc độ khác nhau cùng một lúc. Ta sẽ đưa tất cả cho ngươi nếu ngươi muốn!】

Thừa Chí Chu: … Chỉ cần để lại cho tôi một số bức ảnh của họ là được.

【Đừng như thế chứ. Ta đã dành tất cả nỗ lực đó cho ngươi nên ít nhất ngươi cũng nên xem qua. Ta sẽ luôn giữ nó cho ngươi.】

Tôi thực sự không cần nó ……….!

Thừa Chí Chu vốn có chút trầm mặc bị hệ thống phân tâm. Anh cố gắng thuyết phục hệ thống xóa những thứ vô bổ đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »