Chương 299

Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn

Chương 299

_________

Đó là một khả năng cần một nụ hôn để được sử dụng?

Khi nghe thấy những lời của hệ thống, phản ứng đầu tiên của Thừa Chí Chu là từ chối.

Bạch Nghiễm đang ở đây. Anh làm sao có thể hôn người khác trước mặt ——– Mặc dù 'người kia' cũng là cậu…. Nhưng họ vẫn là những cá thể khác nhau. Anh thực sự không thể thuyết phục chính mình!

【Ngươi không thể làm chuyện này với tâm lý như vậy.】 Hệ thống nói, 【Nếu ngay cả chính ngươi cũng không tin bọn họ là một người, ngươi như thế nào sẽ để cho bọn họ cho rằng bọn họ giống nhau?】

Lời nói có lý ……..

Thừa Chí Chu lộ ra vẻ hiểu biết nhưng ánh mắt lại chuyển qua chỗ Bạch Nghiễm đang đứng bên cạnh và sau đó là những bóng ma. Anh thực sự không thể di chuyển chân của mình.

【Nụ hôn đối với khả năng này không giới hạn ở môi. Ngươi có thể làm điều đó ở bất cứ đâu.】 Hệ thống khịt mũi. 【Tốt thôi, ngươi nên về nhà trước để chắc chắn Tần Hàn sẽ không làm chuyện gì ghê gớm.】

Tim Thừa Chí Chu nhảy dựng. Đúng lúc này, Bạch Cao Niên điều khiển xe chạy tới cổng biệt thự. Anh ta vẫy tay với anh và nói, "Đàn em Thừalên nào. Anh sẽ đưa em đi."

Bạch Cao Niên thích ở biệt thự một mình nên không có tài xế ở đây. Anh ta đã luôn tự lái xe tới lui.

"Đi thôi Chí Chu."

Bạch Nghiễm vươn tay xoa đầu Thừa Chí Chu. Đôi mắt cậu quét qua những bóng ma khác, không nói gì, cậu kéo Thừa Chí Chu lên xe.

Thừa Chí Chu nghĩ đi nghĩ lại. Cuối cùng, anh yêu cầu chú rể sử dụng khả năng của mình để che giấu sự hiện diện của các mảnh vỡ.

May mắn thay, họ vẫn ở trong trạng thái bóng ma và không bị ràng buộc bởi không gian. Sau khi biến mất, Thừa Chí Chu không biết họ đã đi đâu nhưng anh biết họ sẽ có thể theo kịp anh. Nếu không chiếc xe sẽ không thể lắp tất cả chúng vào.

Bạch Cao Niên di chuyển lên đường cao tốc và rất nhanh chóng đến nhà anh.

Thừa Chí Chu vô cùng lo lắng. Anh vội vàng chạy đến tầng của mình với Bạch Cao Niên và Bạch Nghiễm ở phía sau. Mặc dù anh đã sử dụng đồng xu trong xe để cầu may mắn cho gia đình mình, anh vẫn lo lắng. Anh vội vàng gõ cửa.

Cánh cửa nhà anh mở ra với tiếng cọt kẹt. Người mở cửa là em gái anh Niệm Yên. Nhìn thấy anh trai đã trở về, cô lộ ra vẻ vui mừng. Cô cười nói với anh: "Cuối cùng thì anh cũng về nhà rồi!"

"Hừ ………"

Thấy em gái mình không có chuyện gì, Thừa Chí Chu thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, anh có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn tỏa ra từ trong nhà cũng như tiếng nói chuyện và cười nói nhàn nhạt của bố mẹ. Mọi thứ diễn ra rất bình lặng.

Thừa Chí Chu cuối cùng cũng có thể xoa dịu trái tim lo lắng của mình. Mắt anh rơi xuống chân của em gái và anh vừa xoa tóc cô vừa nhẹ nhàng hỏi: "Chân của em bây giờ đã khá hơn chưa?"

"Mọi chuyện đã tốt hơn rồi." Thừa Niệm Yên lè lưỡi. Cô đột nhiên phấn khích mà kéo tay áo anh, "Anh à, sao anh không nói sớm hơn anh đã tương tác chặt chẽ với Tiểu Kỳ trên sân khấu? Anh thật may mắn! Cảm giác thân thiết với Tiểu Kỳ như vậy thì sao? Nhanh lên và kể nghe đi…….."

Cô bé tỏ ra hào hứng và sôi nổi. Cô giữ chặt anh trai mình và nói chuyện không ngừng. Thừa Chí Chu ho và nói: "Đừng quấy Niệm Yên. Anh đã đưa những người bạn khác đến. Em nên để họ vào trước."

"Ồ xin lỗi……"

Thừa Niệm Yên lúc này mới chú ý đến hai người đang đứng phía sau anh trai cô. Đầu tiên cô lặng lẽ nói lời xin lỗi và sau đó cô ấy nhìn sang Bạch Nghiễm và Bạch Cao Niên. Trong một khoảnh khắc, cô đã bị sốc và sau đó cô trở nên một chút ngại ngùng. Núp sau lưng anh trai, cô nói nhỏ: “xin chào…..”

"xin chào." Bạch Cao Niên mỉm cười duyên dáng với cô. "Em là Niệm Yên phải không? Chúng tôi là bạn và là tiền bối của anh trai em. Tôi đã nghe nói rất nhiều về em. Gặp lại em hôm nay, em thực sự là một cô gái dễ thương."

"Mời vào ………"

Đối mặt với hai thanh niên đẹp trai, Thừa Niệm Yên sôi nổi có phần bị choáng ngợp. Sau khi mời họ vào nhà, cô ấy kéo tay áo anh mình và than phiền với một giọng nhỏ.

"Anh à, làm sao anh quen được nhiều mỹ nam như vậy? Sao em chưa nghe nói đến?"

Thừa Chí Chu ho khan. Anh khó chịu cố giải thích: "Em cũng nghe thấy. Vừa rồi là học sinh cuối cấp của anh. Người lớn hơn là anh trai ấy và cũng là của ………"

Anh do dự. Những lời sắp nói lại bị nuốt xuống. Sau đó anh đổi thành: "Bạn tốt của anh."

Anh đã nghĩ về điều đó và cuối cùng đã không tiết lộ sự thật. Sau cùng, mối quan hệ của anh với Bạch Nghiễm mới chỉ được xác nhận và nó vẫn chưa ổn định. Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Nghiễm đến thăm. Nếu anh nói với gia đình cậu là bạn trai của mình, bố mẹ anh có lẽ sẽ ngất ngay tại chỗ. Tốt hơn là nên làm mọi thứ chậm lại …

"Còn có anh Tần Hàn nữa. Anh ấy cũng là một anh chàng đẹp trai đáng kinh ngạc."

Thừa Niệm Yên có vẻ hơi buồn bực: "Thật không công bằng. Tại sao anh lại biết nhiều anh chàng đẹp trai như vậy? Xung quanh em còn không có lấy một người đẹp trai nào ……."

Cô không có ý định nhờ anh trai giúp mình tìm mối. Thứ nhất, đó là bởi vì cô có thể nói bạn bè của anh trai cô lớn hơn cô một chút và thứ hai, ngay cả khi cô quan tâm đến họ, họ có thể sẽ không quan tâm đến cô. Đây là điều mà bản thân cô cũng ý thức được.

Nhưng mọi thứ thốt ra từ miệng anh Tần Hàn đều là về anh trai cô và mỗi khi nhắc đến anh cô, ánh mắt anh lại dịu đi đáng kể. Có thể nào anh ấy cũng giống như anh Ngô Gia Hiên và cũng quan tâm đến anh trai của cô …?

Cô gái thầm lẩm bẩm trong lòng. Khi Thừa Chí Chu nghe thấy tên của Tần Hàn, trái tim anh lạnh đi. Anh lập tức bước ra phòng khách và nhìn thấy người đàn ông đẹp trai đang trò chuyện vui vẻ với bố mình.

"Em đến rồi Chí Chu."

Tần Hàn nhận thấy sự đến của anh và lập tức đứng dậy. Anh ta mỉm cười với anh và như thể đã rất quen thuộc với anh, anh ta bước đến nắm tay anh: "Cuối cùng anh cũng rất vui vì được gặp lại em."

"Anh…….."