Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 23
_________
Nghe thông báo của hệ thống, mặt anh tái đi và trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Thiến Thiến, người vừa nói chuyện với anh trước đó đã trở thành một con quái vật ngay lập tức và bị anh gϊếŧ chết. Làm sao anh có thể dễ dàng chấp nhận một thứ như thế này được chứ ……….
“Smack ———–!”
Đột nhiên, Thừa Chí Chu bị đẩy ngã. Đầu anh va chạm mạnh vào mặt đất và trong giây lát mọi thứ trở nên đen kịt. Vương Kiến Minh kéo cổ áo sơ mi của anh trong khi dính đầy máu và hét vào mặt anh: “Mày đã gϊếŧ chết Thiến Thiến! Mày đã gϊếŧ chết cô ấy!! ”
Nhưng tôi đã làm điều đó để cứu bạn…..
Thừa Chí Chu vẫn còn choáng váng, mở miệng muốn giải thích nhưng Vương Kiến Minh tức giận nắm cổ anh ngay lập tức cắt đứt khả năng hô hấp của anh. Anh nắm lấy cổ tay Vương Kiến Minh và vùng vẫy trong tuyệt vọng. Chưa đầy vài giây sau, anh nghe thấy một âm thanh vang dội và Vương Kiến Minh đã ngã sang một bên. Thừa Chí Chu sau đó được kéo lên và ôm vào lòng.
"Không sao cả, không sao cả, mọi thứ đều ổn rồi."
Bạch Nghiễm ôm anh vào lòng và nhẹ nhàng vuốt tóc anh. Bằng một giọng nhẹ nhàng và dịu dàng, câu liên tục an ủi anh.
Thừa Chí Chu, người vừa gϊếŧ Thiến Thiến - người đã trở thành một con quái vật và sau đó suýt bị gϊếŧ bởi Vương Kiến Minh, ban đầu anh đang run lên vì sợ hãi nhưng với sự xoa dịu của Bạch Nghiễm, anh dần bình tĩnh trở lại và
sắc dịu lại một chút. Nắm chặt góc áo của Bạch Nghiễn, không phát ra tiếng động, viền mắt có chút đỏ lên.
"Em đã làm đúng. Em đã làm điều đó để cứu anh ấy nên em không làm gì sai cả ”.
Cậu thanh niên đẹp trai vỗ nhẹ vào lưng anh và nói bằng một giọng chứa đầy sự ấm áp và êm dịu, nhưng đôi mắt của cậu ta lại cực kỳ lạnh lùng, như thể bóng tối tỏa ra từ bên trong. Cậu ta nhìn Vương Kiến Minh trên mặt đất như thể đang nhìn một tên phản đồ, hận không thể gϊếŧ chết hắn ta ngay lúc này.
Sau một lúc, Bạch Nghiễm đưa cho Thừa Chỉ Chu một số viên thuốc giúp Thừa Chí Chu bình tĩnh trở lại và khôi phục một số nhiệt cho bàn tay và bàn chân lạnh của anh rấy. Cuối cùng khi anh hoàn hồn lại, anh bắt đầu xấu hổ vì đã được Bạch Nghiễn ôm vào lòng và an ủi trong một thời gian dài như vậy.
"Cảm ơn anh nhiều………."
Thừa Chí Chu ho và thoát ra khỏi vòng tay của Bạch Nghiễm. Sau đó anh trả lại cho Lệ Thanh chiếc xà beng.
Bạch Nghiễm cười với anh, cậu cong mắt lên và nói: "Tôi sẽ luôn chào đón bạn bất cứ khi nào bạn cần được an ủi."
“…….” Khuôn mặt của Thừa Chí Chu nóng bừng lên nhưng anh chỉ coi đó là Bạch Nghiễm đang trêu chọc mình và không coi trọng nó. Anh quay sang Vương Kiến Minh, người đã ngất xỉu trên mặt đất và suy nghĩ xem phải làm gì với hắn ta.
Đối với hành động định gϊếŧ anh lúc đầu của Vương Kiến Minh, tự nhiên anh ta hơi buồn vì hắn đã trả lại lòng tốt của anh một cách vô tình, nhưng anh đã gϊếŧ Thiến Thiến nên không phải là anh không hiểu tại sao Vương Kiến Minh lại muốn đối đầu với anh. Nếu ngươi yêu cầu hắn để Vương Kiến Minh ở lại chết, hắn có chút miễn cưỡng nhưng nếu bọn họ mang theo hắn, nhất định hắn sẽ gϊếŧ anh khi hắn tỉnh lại ……….
Đối mặt với tình thế khó xử như vậy, Thừa Chí Chu đùa giỡn với ý tưởng có nên trói Vương Kiến Minh trước hay không và xem phản ứng của hắn khi thức dậy sẽ như thế nào. Anh muốn hỏi ý kiến của Bạch Nghiễm và Lệ Thanh, nhưng trước khi anh kịp làm như vậy, Lệ Thanh đột nhiên hét toáng lên kinh hoàng khi cô nhìn về phía trước với đôi mắt mở to và cô ấy vấp ngã về phía sau.
“Cạch …… Splat.”
Một âm thanh kỳ lạ phát ra sau lưng Thừa Chí Chu. Toàn bộ cơ thể của anh cứng lại và, cầm trên tay chiếc đèn pin, anh từ từ quay lại đàn sau. Cơ thể không đầu của Thiến Thiến từ từ đứng dậy trong khi máu thịt bị cắt xén rơi ra từ các khe nứt. Từ những mảnh nhỏ còn sót lại của cổ họng, một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Rõ ràng đó không phải là âm thanh mà một con người sống có thể tạo ra nhưng nó đã tạo ra một câu một cách thần kỳ.
“…….Hãy nói đi, cái tên …… cái tên Joshua ấy …… hay chứ?”
Nhìn thấy cơ thể không đầu đang lắc lư trong khi lại bò lên chổ mình, tay của Thừa Chí Chu run lên bần bật. Chiếc đèn pin trên tay rơi xuống đất lăn sang một bên. Anh sợ đến mức tim gần như ngừng đập, thậm chí đầu ngón tay còn tê dại.
Vào lúc này, anh thậm chí còn có ý muốn chết ———
________
Nhật kí của Bạch Nghiễm (Phần 8)
Người đàn ông đó phải chết. Anh ta dám làm tổn thương Chí Chu.
Tôi xin lỗi Chí Chu. Cho dù muốn cứu hắn, tôi cũng không thể để hắn sống.
Nếu lúc đó tôi không phải đang giữ lấy Chí Chu, tôi đã xé xác người đàn ông đó ra thành từng mảnh nhỏ.