Chương 13

Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn

Chương 13

__________

Nhưng sau những cái chết bí ẩn liên tiếp, nơi này đã bị bỏ hoang hoàn toàn, cuối cùng nó đã trở thành nơi bỏ hoang.

Vì lý do nào đó, nhiệt độ bên trong thấp hơn nhiều so với nhiệt độ bên ngoài. Không mất bao lâu, Thừa Chí Chu cảm thấy lạnh run.

Anh cẩn thận kiểm tra phòng khách và không phát hiện ra điều gì khác thường. Anh bắt đầu kỹ năng “Gợi nhắc đầu mối” và nhìn thấy hai món đồ phát sáng lờ mờ từ bên trong phòng khách thiếu ánh sáng trước khi nhanh chóng đi ra ngoài.

Một trong số đó gần nơi Lệ Thanh đứng. Dường như cô đã nhận ra điều gì đó và định đi về hướng đó, nên Chí Chu đã di chuyển về phía ánh sáng còn lại. Đó là một chiếc ghế sofa da rách nát. Da bọc xung quanh nó đã bị xé toạt. Do dự một lúc, anh thò tay vào trong chiếc bông lộ ra ngoài và rút ra một vật nhỏ cứng.

Chí Chu dang tay ra, dùng đèn pin soi sáng món đồ trong tay. Đó là một chiếc chìa khóa nhỏ chạm khắc tinh xảo.

【Phát hiện ra manh mối. Bạn nhận được 50 điểm kinh nghiệm và 100 điểm sinh tồn.】

【Tên vật phẩm: Chìa khóa bạc.】

【Loại vật phẩm: Dự án phiên bản】

【Có thể mang đi: Không】

【Mô tả: Một chiếc chìa khóa bạc. Nó được sử dụng để mở một loại cánh cửa bí mật nào đó.】

Mỗi khi ai giữ một vật phẩm đặc biệt bên trong một phiên bản, họ sẽ tự động được giới thiệu, mô tả. Thừa Chí Chu đặt chìa khóa vào trong túi và quay lại với ý định báo về phát hiện của mình cho những người khác nhưng khi đèn pin chiếu sáng sàn nhà, toàn bộ cơ thể anh đông cứng lại.

Với lớp bụi dày đặc trên sàn, những người đi để lại dấu chân là lẽ đương nhiên.

Chỉ có Chí Chu đữ tới vị trí này, lẽ ra nó chỉ có dấu chân của một người, nhưng anh rõ ràng nhìn thấy một dấu chân khác trên sàn cùng với dấu chân của mình.

Bộ dấu chân này trông vô cùng kỳ lạ. Các bước đi lộn xộn và có dấu hiệu chèo kéo rõ ràng. Dấu chân từ bàn chân trái bị thiếu nửa trước và nửa sau để lại những vết màu đỏ sẫm. Như thể bàn chân đã bị cắt làm đôi và máu vẫn đang chảy ra.

Biểu hiện của Chí Chu thay đổi và anh lùi lại một bước. Vào lúc này, một dấu chân mới xuất hiện ở phía trước bộ dấu chân mà anh nhìn thấy.

"Splat".

Khẽ kêu một tiếng, máu tươi rơi xuống đất. Hướng của dấu chân đối diện với vị trí của Chí Chu!

"Ahhhh ———!"

Một tiếng hét kinh hoàng đột nhiên vang lên. Nguồn gốc của nó là Lệ Thanh. Đồng thời có tiếng ván gỗ vỡ vụn. Với tiếng hét của cô, trái tim của Chí Chu cũng run lên vì sợ hãi. Anh ngã xuống đất, nằm sấp xuống đất và chỉ vào dấu chân với khuôn mặt tái nhợt kêu lên: "Ma!"

"Ở đâu?!"

Kiến Minh và Thiến Thiến lui ra xa Lệ Thanh và Chí Chu. Bạch Nghiễm di chuyển đến vị trí của Chí Chu không chút do dự giúp anh đứng lên. Với vẻ mặt nghiêm túc, anh hỏi: “Đừng sợ. Em đã thấy gì?"

"Cảm ơn cảm ơn."

Qua một lớp quần áo mỏng, anh có thể cảm nhận được hơi ấm của cậu truyền qua lòng bàn tay mình. Thêm vào đó là thái độ bình tĩnh của cậu, Chí Chu, người đã sợ hãi đến mức chết điếng, cố gắng thở sâu vài lần và bình tĩnh lại trái tim đang đập nhanh.

Anh không thể không cảm thấy Bạch Nghiễm là một người đàn ông thực sự tốt và ấn tượng tốt của anh về cậu càng tăng thêm. Sau khi nói lời cảm ơn, anh chỉ vào phía trước và giải thích một chút lung tung: “Đó. Tôi nhìn thấy dấu chân của một hồn ma ……….Hả? Nó đâu rồi?"

Chí Chu đột nhiên dừng lại và nhìn vào sự hoài nghi. Dấu chân đẫm máu mà anh nhìn thấy trước đó đã hoàn toàn biến mất. Trên mặt đất chỉ là một lớp bụi dày và dấu chân của anh và Bạch Nghiễm.

Anh có nhìn lầm không? Không thể nào. Một thứ gì đó chắc chắn đã xuất hiện trước mặt anh!

Chí Chu nhanh chóng nhớ ra khi nhìn thấy dấu chân, anh cũng nghe thấy tiếng hét của Lệ Thanh. Có lẽ nào thứ đó đã tấn công cô ấy? Nghĩ vậy, anh lập tức hướng đèn pin qua và lo lắng hỏi: "Lệ Thanh, em có sao không?"

"Tôi không sao……….."

Lệ Thanh bị ánh sáng từ đèn pin chiếu vào hơi tái đi. Cô đang cúi xuống với chiếc xà beng trên tay. Cô chỉ vào bàn chân rơi vào khe hở trên sàn và nói với vẻ bối rối: “Xin lỗi, ván sàn bị vỡ. Tôi giật mình, tôi tưởng có ai đó túm lấy chân tôi.”

"Cậu điên à? Đừng có mà giật mình về mấy thứ đó. ”.

Vương Kiến Minh lúc nãy đã sợ chết khϊếp nhưng khi thấy đó chỉ là sự hù dọa, hắn lập tức hét lên với vẻ bực bội. Lệ Thanh, người bị mắng đã lộ ra một biểu hiện hối lỗi. Nắm chặt lấy xà beng, cô cúi đầu.

Nhìn thấy thái độ thô lỗ của Vương Kiến Minh, Chí Chu không khỏi nhíu mày. Vương Kiến Minh vẫn chưa bình tĩnh lại, tiến hành tấn công thẳng vào Chí Chu. Nhìn anh từ trên xuống dưới, hắn hỏi: “Cậu nói có dấu chân của ma? Nó đâu rồi?"