Thượng tướng đại nhân phải ngồi xe lăn vì hai lý do: một là cơ thể còn yếu, đứng lên rất mệt, hai là hắn không muốn giải thích thêm.
Sau một thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Đường Hoàn đã hiểu rõ hơn về tính cách người bạn đời của mình. Không ngạc nhiên khi hắn chưa bao giờ thua trận, ngoài sức chiến đấu thì lòng dạ của ngài Thượng tướng cũng quá xấu xa rồi!
Tông Hách thấy Đường Hoàn ngây người ra, không nói năng gì, liền hỏi lại: "Cậu nói chỗ nào không phù hợp?"
Đường Hoàn hít một hơi thật sâu, tư thế này khiến cậu rất áp lực. Tông Hách cao hơn cậu nửa cái đầu, hơn nữa còn là tư thế bao quanh này, vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt Tông Hách gần sát.
Lần này Đường Hoàn cũng có chút căng thẳng, "Chuyện này... chúng ta có nhiều điểm không hợp nhau, anh là quân nhân, tôi chỉ là một người làm ăn, anh bảo vệ đất nước, còn tôi chỉ muốn kiếm tiền, bản chất khác nhau."
Tông Hách lặng lẽ nghe hết, rồi đáp lại: "Vậy thì càng bổ sung cho nhau."
Đường Hoàn: "..."
Hắn nói có lý quá, cậu không thể cãi lại được.
Đường Hoàn mím môi suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc nói: "Còn một lý do nữa, tôi không thích đàn ông, tôi thích các cô gái dịu dàng."
Tông Hách cũng nghiêm túc đáp: "Cậu không thích các cô gái, cậu thích đàn ông."
Đường Hoàn: "..."
Hắn biết nhiều quá đấy!
"Tôi cũng không thích kiểu như anh, quá mạnh mẽ. Tôi thích kiểu dễ thương, ngoan ngoãn, nghe lời cơ."
Tông Hách bình tĩnh nghe xong: "Cậu thích những thứ nhiều lông, giữa người và những thứ có lông, cậu chọn thứ có lông và nhiều lông hơn."
Đường Hoàn hít một hơi sâu, cảm thấy bực bội muốn chửi thề: Anh cái gì cũng biết, anh giỏi quá mà, lông đuôi của anh cũng khác người ta, sao anh không vểnh đuôi lên trời luôn đi?!
Tông Hách khẽ cười, cúi xuống nhìn vào mắt Đường Hoàn, chậm rãi nói: "Cậu muốn ly hôn với tôi chẳng qua là muốn tự do, tự mình sống cuộc sống của riêng mình. Nói cho cùng là cậu không tin tưởng tôi, không tin tưởng bất cứ ai, cậu chỉ tin vào chính mình. Có phải vì gia đình cậu đối xử với cậu không tốt?"
Cả cơ thể Đường Hoàn căng thẳng, đôi mắt mở to đầy cảnh giác nhìn Tông Hách, giống như một con nhím nhỏ đầy gai.
Nếu kiếp trước mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, cậu đã không đến thế giới này.
Ngay lúc này, một bàn tay lớn bất ngờ đặt lên đầu cậu, xoa nắn giống như khi xoa con mèo Đại Tráng. Đường Hoàn khó chịu lắc đầu, liếc nhìn người phía trên với ánh mắt đầy khinh thường: "Anh bị bệnh à!"
Tông Hách khẽ cười một lần nữa: "Xuất thân của cậu không đơn giản, cậu cũng biết điều đó nên khi phát trực tiếp cậu không bao giờ để lộ mặt. Trong toàn đế quốc, chỉ có tôi mới có thể bảo vệ cậu. Cậu còn muốn rời đi không?"
Đường Hoàn im lặng.
Cậu sớm nhận ra thân phận của cơ thể này có vấn đề. Da thịt mịn màng nhưng lại xuất hiện trên một hành tinh rác rưởi, danh tính trên ID lại hoàn toàn mới, trước đó không có bất kỳ thông tin nào. Ai có thể qua mặt được quyền lực của hệ thống mạng của đế quốc?
Tuy nhiên, dù quyền lực lớn đến đâu, đã mất tích lâu như vậy mà vẫn không có ai tìm kiếm cậu, điều đó thật sự đáng ngờ. Về những chuyện kiếp trước, Đường Hoàn không muốn nhắc tới, càng không muốn nghĩ đến. Cậu chỉ muốn nuôi mèo, bởi vì trước lợi ích, ngay cả người thân cũng có thể phản bội, chỉ có động vật là không.
Từ sau khi nói chuyện với Tông Hách, Đường Hoàn không còn làm ầm đòi ly hôn nữa, suốt buổi chiều cậu chỉ ngồi bên cửa sổ trên tầng cao nhất lặng lẽ nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài. Cậu rất băn khoăn!
Tông Hách nói quả thật rất có lý, vì sự an toàn của bản thân sau này, ở lại phủ Thượng tướng, làm phu nhân Thượng tướng thực chất là một lá bùa hộ mệnh mạnh mẽ.
Nhưng, trong trường hợp lợi ích mâu thuẫn, liệu Tông Hách có đem cậu ra làm vật tế không? Đường Hoàn không dám chắc, cũng không dám tin một người chưa quen thân lại sẽ bảo vệ mình.
Khi Đường Hoàn đang mải mê suy nghĩ, đột nhiên một cục lông nhỏ từ phía sau lao tới, dùng chân sau đẩy một cái rồi nhảy lên vai cậu, khiến Đường Hoàn giật mình.
"Cái gì đây? Đại Tráng à? Nhóc con nghịch ngợm!" Đường Hoàn bật cười, nhẹ nhàng ôm chú mèo con vào lòng, dùng ngón tay vuốt lại những sợi lông đang dựng đứng của nó: "Hết giận rồi à?"
Con mèo nhỏ trong lòng lười biếng ngáp một cái, trông có vẻ như đã buồn ngủ.
Lúc này, Đường Hoàn mới đứng dậy, bế mèo đi xuống tầng. Khi đến phòng ngủ, cậu mới nhớ ra đồ đạc của mình đã được chuyển sang phòng của Tông Hách, còn căn phòng này thì không còn giường nữa.
Chú mèo nhỏ trong lòng liền nhảy xuống, ung dung đi vào phòng của Thượng tướng.
Đường Hoàn vội vã theo sau, thấy con mèo tìm đến chiếc giường lớn trong phòng ngủ, nhảy lên đó rồi nằm nghiêng mình, nhắm mắt lại rồi lập tức ngủ thϊếp đi.
Đường Hoàn mỉm cười đi tới, ngồi xuống mép giường, cúi đầu nhìn gương mặt ngủ say vô tư lự của chú mèo nhỏ, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cậu nghĩ, cứ đi từng bước một vậy.
Ít nhất thì ở lại đây còn có thể nhìn thấy Đại Tráng, nếu rời đi, có thể cậu sẽ bị người ta tìm thấy và đem ra làm vật tế. Nhưng nếu là bị Tông Hách đưa ra làm vật tế, thì cũng là vật tế thôi, cậu chọn cách được nhìn Đại Tráng thêm một chút.
Người yêu mèo, đôi khi phát cuồng đến mức tự mình cũng không thể kiểm soát!
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Đường Hoàn cảm thấy mệt mỏi. Nhìn Đại Tráng ngủ say thật khiến người khác cũng muốn ngủ theo. Khi biết từ Lâm bá rằng Tông Hách đã đi đến phòng dưỡng thương và sẽ không về trong đêm nay, Đường Hoàn cũng không suy nghĩ nhiều, ôm lấy Đại Tráng và chìm vào giấc ngủ.