Chương 7

Ảnh hưởng của Tạ Khê trong chuyện này rất lớn.

Sức hấp dẫn của Tạ Khê cực kỳ mạnh mẽ, thù lao cho một bài hát có thể lên đến trăm vạn, sau khi sự việc này bùng nổ, thực ra đã có một cái kết chính thức, các nghệ sĩ cần phải tự mình nâng cao trình độ văn hóa của bản thân.

Trong lúc nhất thời, những lời chế giễu bay đầy trời, dường như chỉ qua một đêm, tất cả mọi người đều đứng ở phía đối lập với anh.

Người đại diện của Tạ Khê là chị Ngụy cảm thấy hơi khó chịu, việc này nếu không có sự nhúng tay của tổ chương trình thì cô ấy không mang họ Ngụy, cũng uổng phí nhiều năm lăn lộn làm người đại diện như vậy.

Trước đây, tổ chương trình và truyền thông biết được chữ của Tạ Khê rất xấu, nên lần nào cũng cố tình né máy quay ra chỗ khác, nhưng tuần trước Tạ Khê gặp chuyện không vui với tổ chương trình tìm kiếm ca sĩ tài năng, khi tập đó ra mắt, không may là chữ viết trên bảng trắng của Tạ Khê đã bị quay lại.

Hiện tại việc này đã bùng nổ, tổ chương trình cũng không thể thu hồi cảnh quay, chỉ có thể ra sức dẫn dắt cư dân mạng không tiếp tục.

Đồng thời đưa Tạ Khê đi bổ túc, nhưng đương nhiên hiện giờ cũng không thể nói ra việc này được, phải qua một thời gian nữa, đợi cơn bão này qua đi, sau đó để người bên cạnh tung ra tin tức, nói anh đã vì việc này mà chăm chỉ bổ túc.

Như vậy có thể nhân đôi sự ủng hộ của dân cư mạng.

Tất nhiên chị Ngụy không thể liên hệ với Diệp Cầu Tác, may mắn là cô ấy có một người bạn quen biết với viện trưởng của học viện, nên đã nhờ ông ấy giới thiệu.

Thật ra sâu thẳm trong thâm tâm, chị Ngụy không muốn Tạ Khê đến chỗ Diệp Cầu Tác lắm, hai người tuổi tác gần nhau, cũng đều là nam thanh nữ tú, lỡ như dân cư mạng nghĩ lung tung…

Cô ấy lại phải gặp rất nhiều rắc rối.

Nhưng cô ấy hiểu tính cách của Tạ Khê, việc đã quyết rồi thì sẽ không đổi ý.

Có điều Tạ Khê lựa chọn người này cũng có chút thú vị, trong khoảng thời gian này cô quả thật rất nổi tiếng, khuyết điểm là tuổi còn quá trẻ và có vẻ ngoài ưa nhìn.

Cô ấy đã xem "Giải đáp kiến

thức", cô đúng là có thực lực, chỉ là Tạ Khê cũng chỉ học để đối phó, bọn họ cũng không hy vọng anh sẽ học được gì.

“Thu dọn một chút đi, đừng mặc bộ đồ này nữa” .

Chị Ngụy bảo trợ lý Đông Tử của mình đặt chiếc áo khoác bò rách trong tay xuống, lục trong phòng để đồ ra một chiếc áo khoác màu xám nhạt.

“Hôm nay đi thăm giáo sư Diệp, đừng ăn mặc quá khác người".

Nghe thấy hai từ “giáo sư”, Tạ Khê mím môi, đúng thật là không thể ăn mặc quá khác người, người kia vừa nhìn đã biết là người cổ hủ.

Cuối cùng, anh mặc một chiếc áo trắng cùng với quần tây đen, bên ngoài mặc thêm chiếc áo khoác màu xám nhạt, nhà tạo mẫu tóc còn đến đổi kiểu tóc cho anh.

Khuôn mặt điển trai sắc sảo vốn có đã bị trung hòa, bỗng trở nên thư sinh hơn.

"Thích giả vờ như cậu không làm diễn viên thì tiếc quá"

Hà Phượng nhìn vào khuôn mặt của Tạ Khê mà thở dài.

Chị Ngụy cũng cười nói: "Tạ Khê có muốn đi diễn không? Chị viết kịch bản giúp em."

Trong những năm qua, có rất nhiều đạo diễn đến tìm Tạ Khê, muốn mời anh tham gia diễn xuất, nhưng Tạ Khê đều từ chối.

Quả nhiên, Tạ Khê cúi đầu kéo áo khoác, ngẩng đầu nhìn gương, thản nhiên nói:

“Không, trong kịch bản viết nhiều chữ như vậy, em không muốn học thuộc"

Nếu bây giờ cư dân mạng nghe được những gì anh nói, có lẽ họ sẽ hoàn toàn khẳng định Tạ Khê học kém, không thích học tập, trượt 9 năm giáo dục phổ thông.

Nhưng mấy người trong phòng nghe anh nói như vậy cũng không cảm thấy gì, ngược lại còn dỗ dành anh nếu không muốn đi thì không đi thôi.

Lúc ra ngoài, chỉ có chị Ngụy lái xe đưa Tạ Khê đến đại học Hoa Kinh, sau đó bọn họ đến gặp viện trưởng.

"Hiện tại Tiểu Diệp hẳn là đang ở trong phòng thực nghiệm, tôi dẫn cậu đi."

Viện trưởng không lên mặt, cũng không có ánh nhìn đặc biệt với Tạ Khê.

Một nhóm người đến tòa nhà thực nghiệm, thỉnh thoảng có học sinh ra vào.

"Viện trưởng, Tạ Khê của chúng tôi học chậm, đến lúc đó còn phải nhờ giáo sư Diệp chiếu cố." Chị Ngụy chào hỏi trước.

Viện trưởng nhìn vị minh tinh trẻ đẹp trai bên cạnh, ôn hòa nói: "Thực ra, nếu cậu muốn học những điều cơ bản, có lẽ tốt hơn là đi tìm một giáo viên từ trường Nghệ thuật, nhưng nếu Tiểu Diệp sẵn sàng dạy cậu thì cũng ổn”.

80% Tiểu Diệp sẽ không đồng ý, cô bận rộn đủ thứ việc, làm gì còn có thời gian dạy dỗ người nổi tiếng.

Sau khi đi đến phòng thực nghiệm của Diệp Cầu Tác, viện trưởng yêu cầu hai người đứng ngoài đợi, sau đó ông gõ cửa đi vào.

Tạ Khê buồn chán đứng ở bên ngoài nhìn quanh, hắn chưa từng đi học đại học, cũng chưa từng thấy qua kiểu tòa nhà thực nghiệm này bao giờ.

Phòng thí nghiệm này thậm chí không có cửa sổ, còn không lo nếu ở đây lâu sẽ xuất hiện vấn đề tâm lý hay sao.

"Đây là Tạ Khê."-Hiệu trưởng cùng Diệp Cầu Tác đi ra, ông giới thiệu.

Diệp Cầu Tác khi đi ra vẫn mặc chiếc áo blouse trắng, vì cần điều chỉnh dữ liệu của thiết bị nên hôm nay cô ấy đeo kính, cảm giác khác với đêm ở trong thang máy.

Tất nhiên, Tạ Khê là người duy nhất ở đây nhận thấy sự khác biệt.

"Có chuyện gì vậy?"- Diệp Cầu Tác liếc nhìn Tạ Khê, sau đó hỏi.

Chị Ngụy lập tức bước tới, cười nói: "Giáo sư Diệp, chuyện là như vậy. Khê Khê của chúng tôi muốn nhờ cô dạy cho cậu ấy một vài thứ. Nếu thuận tiện thì…tiền lương theo giờ tùy cô quyết định".

Diệp Cầu Tác liếc nhìn Tạ Khê mà không nói gì, cô đang nghĩ về cốt truyện.

Theo cốt truyện, sau khi Tạ Khê bị hắc, anh đã đến tìm một giáo sư của trường đại học Văn học Thanh Bắc.

Vị giáo sư đó đã xuất hiện trên một số chuyên mục văn hóa quy mô lớn và khá nổi tiếng.

Ban đầu đến gặp giáo sư để học là một cách để đoàn đội của Tạ Khê nâng cao hảo cảm của cư dân mạng, kết quả sau này vị giáo sư kia trong một lần thuyết giảng ở một trường nào đó đã lấy một nam ca sĩ làm ví dụ, nói nam ca sĩ kia trình độ văn hóa quá kém, ngay cả chữ cũng không biết đọc mà dám đến nhờ ông ấy dạy học.

Mặc dù ông ấy không có đề cập đến tên của nam ca sĩ, nhưng giáo sư vừa nói ra, khắp cõi mạng đều biết người ông ấy nhắc đến là Tạ Khê.

Việc này hết lần này đến lần khác bị phát giác, khiến cho thanh danh của Tạ Khê rơi xuống vực thẳm, về sau vì để nam chính thượng vị, tác giả dứt khoát viết rằng anh xấu hổ đến nỗi không dám xuất đầu lộ diện nữa, cũng từ đó mai danh ẩn tích khỏi làng giải trí.

Diệp Cầu Tác bị buộc phải đọc toàn bộ cuốn sách, chỉ cảm thấy logic của tác giả…

Bỏ vai trò của một nhóm ca sĩ hàng đầu sang một bên, việc Tạ Khê "xấu hổ" rút lui khỏi ngành vì sự cố này cũng là điều phi lý.

Chưa kể tác giả còn viết rằng sở dĩ anh viết sai chính tả nhiều và chưa tốt nghiệp trung học cơ sở đã debut là do Tạ Khê mắc chứng khó đọc.

Các khối chữ vuông giống trong mắt Tạ Khê giống như các ký tự đang nhảy múa.

Diệp Cầu Tác nghi ngờ tác giả đã quên mất thiết lập nhân vật ban đầu mà mình đã viết.

Không thấy Diệp Cầu Tác trả lời, chị Ngụy còn tưởng Diệp Cầu Tác không đồng ý, đang muốn nói đến chuyện thù lao thì đột nhiên Tạ Khê nói ra một câu:

“Cát-xê cho một bài hát của tôi là trăm vạn, cô đã nghe tôi hát hai bài”-Tạ Khê duỗi hai ngón tay ra, chậm rãi nói, đêm hôm đó cô còn nói nghe rất hay.

Chị Ngụy:”???”

Tình huống này có hơi xấu hổ, trong lời nói của Tạ Khê còn mang theo chút ép buộc.

Còn có…

“Tạ Khê, cậu đã quen biết giáo sư Diệp từ trước rồi?”

Chị Ngụy hỏi với một nụ cười trên khuôn mặt, thế nhưng tay lại kéo chặt cánh tay của Tạ Khê, ý bảo anh lúc này đừng tùy hứng.

Diệp Cầu Tác không tức giận như chị Ngụy tưởng tượng, nhẹ giọng nói:

“Tôi biết”.

Sinh viên vẫn đang đợi trong phòng thực nghiệm, Diệp Cầu Tác nhìn vào mắt Tạ Khê:

“Chiều chủ nhật mỗi tuần tại phòng 212 tòa nhà Văn Hòa, có được không?”

Cốt truyện đã sụp đổ, cô đành vui lòng mà xem nó đổ nát hơn.

Tạ Khê cố gắng nhớ lại lịch trình của mình, sau đó đồng ý: “Được”.

Diệp Cầu Tác gật đầu, quay lại nói với viện trưởng một câu trước khi trở lại phòng thực nghiệm.

Chị Ngụy là một kim bài đại diện hoạt bát nhanh nhẹn, hôm nay nhiều lần như vậy đều không phải ra tay, cứ như vậy thôi?

Viện trưởng không ngờ Diệp Cầu Tác lại đồng ý, bởi vì anh và cô có quen biết sao? Vậy tại sao còn nhờ ông ấy làm trung gian?

“Nếu Tiểu Diệp đã đồng ý, vậy tôi sẽ cho hai người một cái thẻ ra vào tạm thời, có thể dùng thẻ ra vào tòa nhà dạy học”-viện trưởng nói.

“Vậy cảm ơn viện trưởng”- Chị Ngụy dằn xuống tất cả những suy nghĩ đang có trong lòng, cười nói.

Mãi đến khi lên xe, chị Ngụy mới quay đầu lại hỏi Tạ Khê: "Cậu với giáo sư Diệp có quen biết trước sao? Hai người có quan hệ gì?" Còn cả hát hò.

“Không quen.”

Tạ Khê vừa lên xe liền dựa lưng vào ghế, cầm lấy tai nghe bên cạnh muốn đeo vào tai, lại bị chị Ngụy ngăn lại. “Vậy lời cậu vừa nói là có ý gì?”-chị Ngụy nghiêm túc hỏi.

Cuộc sống của Tạ Khê mỗi ngày đều bị kiểm soát bởi quản lý và trợ lý, mỗi tháng đều sẽ có bản tổng kết gửi đến cô ấy, Tạ Khê quen biết Diệp giáo sư khi nào, cô ấy vậy mà lại không rõ.

Tạ Khê lười biếng nói: "Tuần trước khi cô ấy bị kẹt trong thang máy, cô ấy đã được nghe miễn phí hai bài hát của tôi."

Về lý do ban đầu là để quấy rối Diệp Cầu Tác, anh không nói, nhưng bên kia dù sao cũng đồng ý rồi.

Chị Ngụy nghĩ một lúc, mới nhớ ra hai người đều đang ghi hình chương trình của đài truyền hình Cao Tinh, lúc này cô ấy mới thở vào nhẹ nhõm.

"Tôi nghĩ rằng giáo sư Diệp là một người tốt. Ngay cả khi cậu học không tốt, cậu cũng nên có thái độ tốt hơn." Chị Ngụy khuyên nhủ nói.

Tính tình Tạ Khê nóng nảy, những người quen biết anh đều biết rằng anh không có ý xấu, nhưng người ngoài có thể không hiểu.

“Vậy em sẽ học trong bao lâu?”-Tạ Khê dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào tai nghe mà hỏi.

"Hai tháng nữa, sau khi album của cậu ra mắt, cậu không cần phải học nữa".

Ngay khi album ra mắt, Tạ Khê chắc chắn sẽ nhận được sự chú ý.

Không nói đến những thứ khác, trước mắt trong giới nghệ sĩ không ai có thể bì được với khả năng ca hát của anh.

Đó là thời cơ tốt nhất để tiết lộ với bên ngoài rằng anh đã đi học bổ túc.

Sau khi Diệp Cầu Tác nhận được cuộc gọi từ Chương Thành Giác, cô đã vội vã chạy từ trường đến Công ty Công nghệ Thiên Cầu.

Cô ấy cầm trên tay một tấm thẻ ID màu tím, cả công ty chỉ có hai tấm thẻ này, lần lượt do cô ấy và Chương Thành Giác nắm giữ, có thể ra vào bất kỳ tầng và phòng thí nghiệm nào trong toàn công ty.

“Cô đến rồi".

Chương Thành Giác đứng trước cửa sổ kính kiểu Pháp của văn phòng ở tầng cao nhất, nghe thấy tiếng gõ cửa anh ấy liền quay người lại.

“Họ đồng ý đầu tư vào dự án rồi sao?”-Diệp Cầu Tác vừa bước vào đã hỏi.

Chương Thành Giác giúp cô kéo ghế ra, bất đắc dĩ nói: "Em hỏi cái này ngay từ câu đầu tiên?"

Diệp Cầu Tác vẫn im lặng, lặng lẽ nhìn anh ấy

"Tôi tìm anh thực sự là vì dự án".

Chương Thành Giác đi đến phía đối diện, ngồi xuống.

"Tôi đã đến tìm những cổ đông đó mấy ngày rồi, cuối cùng họ cũng chịu đầu tư vào dự án này, nhưng…"

Diệp Cầu Tác chờ đợi câu tiếp theo của anh ấy.

"Chỉ là kinh phí đã bị cắt đi một phần ba." Chương Thành Giác thở dài,

"Khoản tài trợ cho hạng mục này quá lớn, cũng không biết cần bao nhiêu năm mới có thể thành công, cô tự móc tiền túi ra quá lắm cũng chỉ duy trì được một năm”.

Mỗi dự án công ty đều có đánh giá nội bộ, ngay cả khi Diệp Cầu Tác là “nguyên lão” của công ty, thì nhóm đánh giá nội bộ đều đồng ý rằng dự án này quá cấp tiến.

Hiện tại công ty đang trên đà phát triển nên dự án này hoàn toàn không cần thiết.

"Một phần ba là được rồi, tôi phải làm hạng mục này."

Diệp Cầu Tác đứng dậy:

"Bây giờ hãy tổ chức một cuộc họp."

Chương Thành Giác sửng sốt: "Họp?"

Các cổ đông lớn có tư cách tổ chức các cuộc họp tạm thời, thông thường các cuộc họp cấp cao đều do Chương Thành Giác tổ chức, ngần ấy năm, Diệp Cầu Tác không hề quan tâm đến nó, suýt nữa anh ấy đã quên mất cô cũng là một cổ đông lớn.

“Những dự án trong tay cô còn chưa hoàn thành, bây giờ lại làm thêm cái này, có làm nổi không?”-Chương Thành Giác hỏi.

"Tôi chỉ cần kiểm soát phương hướng chung của những dự án đó, không cần mất quá nhiều thời gian" -Diệp Cầu Tác từ đầu đến cuối vẫn không buông tay.

Cuộc họp diễn ra suôn sẻ như mong đợi, với điều kiện công ty chỉ sử dụng một phần ba số tiền cho dự án, tất nhiên về cơ bản, Diệp Cầu Tác có quyền phát ngôn cho toàn bộ dự án.

Sau khi Diệp Cầu Tác đạt được thứ mình muốn, cô đứng dậy rời đi.

Những người trong phòng họp gần như đã về hết, chỉ còn lại Chương Thành Giác và hai người khác.

Một người đàn ông trung niên trong số đó kéo kéo cà vạt nói:

“Một phần ba kinh phí đầu tư vào dự án khác thì tốt biết bao, đầu tư vào khớp thần kinh nhân tạo rõ ràng là muốn ném tiền qua cửa sổ”.

“Được rồi, lời này nói trước mặt tôi là được rồi”- Chương Thành Giác nhíu mày.

“Cô ấy là cổ đông lớn, lẽ nào không thể làm một dự án hay sao?”

Diệp Cầu Tác đương nhiên không biết vài người trong phòng họp nghĩ gì về mình, ngay khi rời công ty, cô lật lật tờ thời khóa biểu, mới phát hiện ngày mốt phải dạy học cho Tạ Khê.



Cũng không biết là phải dạy gì…

Tốt hơn là bắt đầu với việc viết chữ.