Chương 9: Bắt đầu nổi tiếng

[ Niệm Niệm Thích Ngủ: Ở phòng tập luyện ngẫu nhiên gặp được một anh trai nhỏ đang gảy tỳ bà ~, má ơi! Mị đơn phương tuyên bố anh ấy là nam thần của mị! Lặng lẽ ghi lại một đoạn video, hắc hắc hắc. ]

Video ngắn ngủi hai phút, một người thanh niên ôm tỳ bà, tố y phiêu dật, tóc dài như mực, hơi nghiêng đầu lộ ra khuôn mặt tinh xảo, ngồi ở chỗ kia giống như một bức tranh.

[ Rắm Cầu Vồng: Hiện tại anh ấy cũng là nam thần của tui! Tui háo sắc như zậy đó! ]

[ Kim Phù Quang: Oa! Trong vòng 3 giây mị muốn biết phương thức liên hệ của anh trai nhỏ! ]

[ Tranh Độ: Trong vòng mười giây em phải biết tên của anh ấy! ]

[ Hiền: Xinh đẹp tuyệt vời, làm người ta rung động quá đi!! Đã não bổ ra mấy hình ảnh mỹ miều náo đó! ]

[ Trần Bì: Xin hỏi là đang đóng vai nhân vật tiểu thuyết nào sao, huhuhu, tui muốn đi xem! Đẹp quá à.]

[ Tôi yêu Thịt Ba Chỉ: Thắc mắc giống lấu trên, quả thực là công tử ôn nhuận như ngọc, iem muốn xem thêm cơ.]

[ Một Loạt Rau Hẹ: A a a, lướt đến video này, tui bắt đầu hối hận hồi nhỏ kiên trì học chơi tỳ bà, thoạt nhìn thật sự rất tiên khí á. ]

[ Trần Thu: Má ơi, cái nhan sắc này, quả nhiên khi nặn người không phải lúc nào Nữ Oa cũng thất thần! ]

[ Một Cái Cúc Áo: Phòng tập nào zợ, vào Weibo lầu chủ toàn thấy video đồ ăn á, ha ha ha ha ha, đáng yêu ghê. ]

[ Tha Thứ Sắc: Mọi người đều khen vẻ bề ngoài, để cho khác biệt thì mình sẽ khen cái khác. Với trình độ chơi đàn như này, không luyện mười mấy năm căn bản không đàn được. Các động tác luân chỉ, nhấn dây, vuốt,... của cậu ấy vô cùng xuất thần nhập hóa, hơn nữa tiếng đàn lôi cuốn người nghe vào trong canh, cảm giác đã đặt tới trình độ người và đàn cùng hợp nhất. ]

[ Cửu Cửu: Mình cũng cảm thấy giống như lầu trên vậy, cậu ấy thật lợi hại, là đồ đệ của vị đại sư nào vậy? Trông rất lạ mặt. ]

[ Tha Thứ Sắc: Mình cũng không rõ lắm, xem ý tứ của lầu chủ là ngẫu nhiên gặp được, chắc cũng không lộ ra đâu. ]

[ Phụ Phụ Đắc Chính: Đã bấm theo dõi Weibo của lầu chủ, ngồi chờ mong tiếp theo. ]

[ Tuyết Vịnh: Đừng ép tui phải cầu mấy người, anh trai nhỏ rốt cuộc là ai zợ, có Weibo không, xin cái đi. ]

……

Phòng làm việc, Tịch Niệm dựa vào ghế mềm nhàn nhã lướt bình luận, thường thường lại cười hai tiếng. Cộng đồng mạng nhiệt tình quá, toàn các chị em có suy nghĩ giống cô. Cô giống như đã tìm được suối nguồn vui vẻ.

Tịch Niệm là người Tịch gia, cũng là em họ của Tịch Yến. Từ bé cô đã không thích sách vở, nhưng lại rất thông minh, xã giao giỏi, bạn bè ở khắp mọi nơi, là người rất dễ ở chung.

Khoảng thời gian trước cũng không biết như nào mà bố mẹ cô liên tục thay đổi cách thức giới thiệu cho cô những đối tượng độc chất lượng cao ở Tây Kinh. Hôm nay là Lý thiếu gia, ngày mai là Triệu tổng tài, làm cho cô rất phiền.

Vì không thể chịu đựng được nữa, Tịch Niệm chuẩn bị tìm việc làm, lấy cớ công việc bận rộn để qua loa lấy lệ với bố mẹ cô, đơn giản chỉ có mấy từ "từ chối", "không rảnh".

Mãi đến lúc này cô mới không thấy bố mẹ giục kết hôn nữa.

Núi cao còn có núi cao hơn, thật ra Tịch Phong cũng không phải thực sự muốn tìm con rể, chỉ là vợ ông nói con gái tốt nghiệp lâu như vậy, không thể lúc nào cũng rảnh rỗi. Mặc kệ là theo đuổi sở thích cũng được, hay là làm công cho người ta cũng được, dù sao cũng phải kiếm việc làm. Vì thế nên mới có việc giục cưới như vậy.

Mà phản ứng của Tịch Niệm vô cùng hợp ý hai người.

Tịch Niệm gọi điện cho anh họ nhỏ Tịch Yến, anh cô cũng rất sảng khoái, không đến hai tiếng liền trả lời, bảo cô nhanh nhẹn thu thập rồi đến Tinh Thiên tìm Trần Đông.

Tuy rằng Tịch Niệm vừa mới tốt nghiệp, không có kinh nghiệm gì, nhưng đã rất hòa hợp với các nhân viên ở đây.

Mỗi ngày có thể uống trà hóng drama, còn có thể nhìn thấy các ngôi sao nổi tiếng, có thể nói là như cá gặp nước.

“Anh......Trần.” Tịch Niệm đẩy cửa văn phòng, kéo dài âm điệu, nháy mắt với Trần Đông.

Trần Đông có vài phần kinh ngạc, bình thường trong thời gian làm việc Tịch Niệm cũng không giao lưu với anh ta, hiện tại chủ động tìm tới cửa, khẳng định là có lời muốn nói.

Anh buông bút cười cười, giống như trưởng bối quan tâm tiểu bối: “Sao thế Tịch Niệm, tìm anh có chuyện gì?”

Tịch Niệm đóng cửa lại, biểu tình thần bí nói: “Người chơi tỳ bà hôm nay, hình như em chưa thấy bao giờ?"

Trần Đông hiểu rõ đáp lại, dù không biết lý do nhưng cũng không giấu giếm: “À, là một người mới vừa ký hợp đồng, tên là Lâm Thanh Hạc, là người Sầm tổng tự mình mang tới.”

“Hóa ra là vậy.” Tịch Niệm gật đầu, tên anh ấy nghe hay quá. Sau đó cô đột nhiên hỏi: “Anh cảm thấy em có thể làm trợ lý của anh ấy không?"

Nếu là do bạn của anh họ lớn tự mình mang tới, vậy chắc chắn là người tốt. Mặc dù công việc của cô hiện nay rất nhẹ nhàng, tuy cô rất thích nhưng vẫn cảm thấy quá dễ dàng, không có cảm giác thành tựu.

Trước kia đi đến đâu đều được săn đón, tâm tính đương nhiên bị dưỡng đến kén chọn. Nếu còn tiếp tục không có tiếng tăm gì như vậy, thật sự không thể chấp nhận.

Hơn nữa đối với Lâm Thanh Hạc, cô thật sự có cảm giác nhất kiến như cố, được tiếp xúc gần gũi với nam thần không phải rất tuyệt sao.

Trần Đông im lặng một lúc lâu, đổi tư thế nói chuyện phiếm, hỏi: “Sao tự dưng lại muốn làm trợ lý?”

Tịch Niệm có hơi ngượng ngùng: “Em muốn làm ra chút thành tựu, cũng không thể vẫn luôn như vậy. Nhìn các chị ở phòng làm việc khác đi đường sinh phong, em thấy hơi ngưỡng mộ ạ.”

Trần Đông cười vài tiếng: “Các cô ấy cũng có lúc vất vả, nếu em muốn làm trợ lý của Thanh Hạc thì có khả năng sẽ vất vả hơn các nàng rất nhiều.”

Anh ta nói lời này không phải không tin tưởng Tịch Niệm, chỉ là sợ cô áp lực quá lớn, chịu không nổi. Dù sao cũng là tiểu thư của Tịch gia, cũng không thể làm các trưởng bối Tịch gia lo lắng.

“Không sao, em không sợ mệt. Mỗi ngày được làm việc mình thích, cơ thể mệt nhưng tinh thần lại vui sướиɠ." Tịch Niệm nghiêm túc tự hỏi một cái, sau đó chớp mắt nghịch ngợm đáp: “Anh cho em một cơ hội đi, anh Trần. Em thực sự muốn làm việc này. Nếu em nửa đường đổi ý thì anh cứ việc trừ lương!"

Trần Đông không thiếu mấy khoản tiền này, đối với Tịch Niệm mà nói mất đi chút tiền ấy cũng không vấn đề gì. Nhưng đây là cô đang thể hiện thái độ nên Trần Đông cũng không tiếp tục cự tuyệt.

“Tình huống của Lâm Thanh Hạc đặc biệt, anh cầm hỏi ý kiến Sầm tổng. Anh có thể giúp em tranh thủ vài câu, nhưng được hay không thì anh không có quyền định đoạt."

“Vâng! Cảm ơn anh Trần.”

Thấy Tịch Niệm đang cực kỳ kích động, Trần Đông bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật ra em có thể hỏi trực tiếp Sầm tổng.”

Tịch Niệm vươn ngón trỏ lắc lắc: “Em trực triếp hỏi và anh hỏi tính chất không giống nhau. Anh rất hiểu Tinh Thiên, anh Sầm Hàn khẳng định sẽ thiên hướng đề nghị của anh hơn.”

“Chỉ biết nói ngọt.”

“Hắc hắc, em đang ăn ngay nói thật mà.” Tịch Niệm giả vờ khoe mẽ: “Cảm ơn anh trần, nếu không có việc gì thì em đi làm việc đây ạ.”

“Ừ, đi đi.”

Tịch Niệm đi được nửa đường lại bỗng nhiên quay lại. Cô bám vào cửa, nói: “Đúng rồi! Còn một việc nữa.”

Trần Đông: “Em nói đi.”

“Em đã đăng video quay anh Lâm Thanh Hạc gảy tỳ bà lên Seven, phản ứng cũng không tệ lắm, mọi người đều hỏi là ai.”

Trần Đông không nghĩ tới còn có việc này, liền ngẩn người. Nhưng anh ta nhanh chóng phản ứng lại, như vậy cũng tốt, vốn dĩ anh ta còn đang suy nghĩ làm cách nào để đưa Lâm Thanh Hạc đến trước mặt công chúng, hiện tại không phải có sẵn biện pháp rồi à?

“Em gửi anh video để anh xem qua, nếu xác thật có phản hồi tốt, có thể lập một tài khoản Weibo cho cậu ấy để trước tiên kéo ít fans."

“OK, không thành vấn đề, em gửi anh ngay, bây giờ em phải đi thật rồi."

.

Lâm Thanh Hạc đột nhiên hot trên Seven.

Chỉ dựa vào đoạn video thiếu niên bạch y như tuyết gảy tỳ bà trên Seven mà hoàn toàn nổi lên, đã sắp được một trăm triệu lượt chia sẻ, 4 triệu lượt like. Số liệu này trực tiếp đem hot search # phong cách cổ phong sẽ tiên khí đến mức nào # leo lên vị trí thứ hai ở Seven.

Video được sôi nổi đăng lại, nhiệt độ còn liên tục lên cao, thậm chí có streamer bắt đầu bắt chước theo.

Tuy vậy nhưng công đồng mạng không tra được bất cứ thông tin gì về Lâm Thanh Hạc, vì thế trong thời gian ngắn, Weibo của Tịch Niệm được hơn một trăm nghìn người chú ý, tin nhắn hơn mười nghìn, nội dung đều đang hỏi Lâm Thanh Hạc là ai. Đại bộ phận là xuất phát từ tò mò và yêu thích, còn một số khác là muốn nói chuyện hợp tác.

Lúc dì Tô lướt đến video thì đang nấu canh sườn trong bếp, bà kinh ngạc nhìn kỹ người trong video. Xác nhận chính là Lâm Thanh Hạc, tâm tình bà khá vi diệu, có cảm giác ngoài dự đoán, cũng có thế do bà cao hứng vui sướиɠ.

Đến giờ cơm trưa, Tô Dung bày biện bàn ăn xong, vừa lúc Lâm Thanh Hạc đã ôn tập xong kiến thức hôm qua học được, bà gọi Lâm Thanh Hạc: "Thanh Hạc, mau tới xem này.”

Dì Tô đưa di động tới trước mặt Lâm Thanh Hạc, y nghi hoặc cúi đầu, thấy trong màn hình là lúc y triển lãm tài nghệ ở Tinh Thiên hai ngày trước, hậu tri hậu giác nói: “Cháu bị người ta chụp được à?”

Tầm mắt di chuyển sang bên canh, y phát hiện có rất nhiều bình luận, cũng có rất nhiều trái tim đo đỏ.

“Có khả năng cảm thấy cháu rất lợi hại, cái tài khoản này còn gọi cháu là nam thần cơ." Dì Tô trêu chọc rồi click mở khu bình luận, chỉ vào đó nói: “Dì nhìn ra được mọi người đều rất thích cháu, còn hỏi cháu có Weibo không."

Lâm Thanh Hạc nhìn lướt qua những bình luận đó, lần đầu tiên cảm nhận được sự nhiệt tình của cộng đồng mạng, đáy lòng có cảm giác kỳ diệu.

Giống như mấy ngày hôm trước y vẫn là người trong suốt không có ai hỏi thăm đến, bây giờ lại bị đuổi theo hỏi tên họ là gì, sinh năm bao nhiêu.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột đánh gãy cuộc trò chuyện, là Trần Đông gọi tới. Lâm Thanh Hạc thu liễm thần sắc, bấm nút nhận cuộc gọi.

“Thanh Hạc, hôm đó cậu chơi đàn bị quay lại đăng lên mạng, thu được phản ứng khá tốt, nên công ty quyết định tạo Weibo cho cậu, trước tiên đáp lại cộng đồng mạng, như vậy cũng coi như có một đợt fans đầu tiên.”

“Người đại diện và trợ lý cho cậu đã chọn được rồi, tí nữa họ sẽ liên hệ cậu. Công ty tam thời không vội sắp xếp kịch bản cho cậu, cũng không đăng ký cho cậu tham gia chương trình nào cả. Chờ khi cậu tiến vào tầm mắt công chúng và có chút danh tiếng thì cẩn thận lựa chọn cũng không muộn."

“Đều được, anh Trần.”

Lâm Thanh Hạc trả lời không chút do dự. Lấy tầm nhìn của Trần Đông, sắp xếp như vậy chắc là có nguyên nhân. Y mới ra mắt, chỉ cần nghe theo kiến nghị là được.

“Về thiết lập của cậu, nếu có thể nổi nhờ phong cách cổ phong, vậy thuyết minh mọi người khá thích cái này, nên cũng không cần tạo hình tượng khác. Còn nữa, anh nói trước để cậu chuẩn bị, tạo tài khoản rồi thì khẳng định sẽ có fans tương tác với cậu. Công ty hy vọng cậu sẽ phát sóng trực tiếp vài lần để tạo tiền đề cho sau này."

(Editor: vì đã ký hợp đồng nên đổi cho Trần Đông xưng anh cho nó thân thiết.)

Trần Đông dặn dò từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nhưng quan trọng nhất vẫn là chuẩn bị phát sóng trực tiếp.

Vậy nên thời gian tới, Lâm Thanh Hạc chắc chắn sẽ rất bận rộn.

Tôn Lâm và Tịch Niệm lần lượt gửi lời mời kết bạn với Lâm Thanh Hạc.

Tôn Lâm nói cho Lâm Thanh Hạc một ít việc cần chú ý, chẳng hạn như khi giao lưu với fans cần có năng lượng tích cực, nếu gặp được ngôn từ công kích thì trực tiếp bỏ qua, có thể nói vài câu đùa để kéo gần khoảng cách. Ngoài ra, lời nói như bát nước đổ đi, ngàn vạn lần đừng tự đào hố cho mình.

Lâm Thanh Hạc nhất nhất ghi nhớ, cuối cùng nhắn lại hai từ "cảm ơn".

S&L: Không cần nói cảm ơn với chị. Về sau chị là người đại diện của em, mục tiêu của chị chỉ có một, đó là giúp em trở thành đỉnh lưu giới giải trí, có lợi cùng hưởng. Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ, Thanh Hạc.

Lâm Thanh Hạc đoán rằng đây là một người phụ nữ kiên nghị và thẳng thắn.

Lâm Thanh Hạc: Vất vả rồi, hợp tác vui vẻ.

Qua một lát, y lại nhận được một tin nhắn mới.

Niệm Niệm Xông Lên: hello~, anh Thanh Hạc, em là trợ lý của anh - Tịch Niệm.

Tịch Niệm được như ý nguyện, cực kỳ hạnh phúc. Tuy rằng Sầm Hàn đồng ý cho cô làm trợ lý chỉ vì cô bằng tuổi với Lâm Thanh Hạc, hơn nữa lại là em gái Tịch Yến nên sẽ có một số việc dễ dàng thương lượng hơn. Nhưng mấy cái này không ảnh hưởng tới sự tích cực của cô.

Lâm Thanh Hạc: Chào em, Tịch Niệm.

Niệm Niệm Xông Lên: Anh có thể gọi em là Niệm Niệm. Chúng ta tạo tài khoản Weibo trước, sau đó anh Thanh Hạc có thể đơn giản đăng bài chào hỏi fans một cái.

Tịch Niệm động tác nhanh chóng, dùng thông tin của Lâm Thanh Hạc đăng ký người dùng mới, rồi gửi tài khoản và mật khẩu đăng nhập qua khung chat, còn rất tri kỉ hướng dẫn Lâm Thanh Hạc.

Niệm Niệm Xông Lên: Anh Thanh Hạc thử đăng nhập xem, vào được rồi thì chúng ta tiến hành bước tiếp theo.

Trong khoảng thời gian này Lâm Thanh Hạc đã tìm tòi cách dùng những phần mềm đó, nên thao tác đăng nhập cũng không quá khó khắn đối với y.

Dưới sự trợ giúp của Tịch Niệm, y gõ một đoạn văn ngắn, nội dung đơn giản.

Niệm Niệm Xông Lên: Được rồi, không có vấn đề gì, anh bấm đăng đi.

Sau khi Tịch Niệm xác nhận tất cả đều ổn thì liên hệ nhân viên công tác của Tinh Thiên, để họ khoảng 30 phút sau dẫn link Weibo dưới bình luận video trên Seven.

Tóc dài rũ xuống người trước, che đậy biểu tình của Lâm Thanh Hạc, ngón trỏ chạm nhẹ nút đăng bài.

Giây tiếp theo, trên Weibo của y xuất hiện nội dung đầu tiên:

"Lâm Thanh Hạc: Rất cảm ơn mọi người đã yêu thích, tên ca khúc là , lấy cảm hứng từ câu thơ "Say nằm gió tây kinh chiêng trống. / Chinh đạp núi sông nhân gian khách."."