Chương 7: WeChat

Sau bữa trưa, nhà thiết kế thời trang tư nhân nổi tiếng ở Tây Kinh tự mình tới Hương Đàm một chuyến. Sầm Hàn là khách hàng cao cấp, không thể chậm trễ.

Sherry đo số đo của Lâm Thanh Hạc, sau đó hỏi rõ các yêu cầu của y. Thoạt nhìn cô rất vui lòng phục vụ Lâm Thanh Hạc phục vụ. Dù sao lần gần nhất có linh cảm là ở trên một sàn diên thời trang quốc tế. Từ lần đó đi đã qua vài tháng, ngay khi cô nhìn thấy Lâm Thanh Hạc, linh cảm liền tuôn trào.

“Làn da đẹp như này thực sự có tồn tại hả?" Sherry cất thước vào túi xách, trêu chọc một câu: “Lúc cậu ra ngoài, chắc chắn có rất nhiều người quay đầu lại nhìn nhỉ.”

Lâm Thanh Hạc cảm nhận được sự thân thiện của Sherry, y ôn thanh mở miệng nói: “Cam đoan là thật.”

Y chỉ nghe hiểu nửa câu đầu nên mới nghiêm túc đáp lại, kết quả lại làm Sherry cười to. Cô hào phóng khích lệ: “Tính cách cũng rất thú vị.”

“Lâm tiên sinh rất hợp phong cách cổ phong, quân tử như ngọc. Tôi đã có vài ý tưởng, hy vọng có thể thiết kế ra những trang phục tương xứng với cậu.” Sherry nhìn Lâm Thanh Hạc một vòng, lại lần nữa cảm thán kiệt tác hoàn mỹ của Chúa.

Chương Hoa xử lý xong sự việc của Trịnh Dao, lại tiếp tục xử lý vấn đề thân phận của Lâm Thanh Hạc.

Trước mắt, biện pháp tốt nhất là liên hệ viện trưởng cô nhi viện, lấy danh nghĩa Sầm gia nhờ đối phương tạo một thân phận cho Lâm Thanh Hạc. Những việc sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Sơ yếu lý lịch cũng không cần quá mức phức tạp, không cần cho thêm sự việc nổi bật hoặc đặc biệt.

Trong đại sảnh, Chương Hoa đặt hồ sơ lên bàn: “Lâm tiên sinh, trong này là tư liệu về thân phận của ngài, căn cước công dân cũng được xử lý tốt, ngài có thể nhìn xem.”

Lâm Thanh Hạc rút tư liệu ra, chăm chú xem.

Lâm Thanh Hạc, cô nhi, giới tính nam, 22 tuổi, không rõ cha mẹ là ai, đã tốt nghiệp đại học, từng sống ở cô nhi viện Phúc Uyển.

Nếu y nhớ không lầm, "cô nhi" là chỉ đứa bé mất cả cha lẫn mẹ, hoặc là bị bỏ rơi. Lâm Thanh Hạc cảm thấy hình dùng y như vậy cũng không sai, rốt cuộc thì y cũng cô độc một mình, không có vướng bận.

Xem tiếp bên dưới là một ít giới thiệu tương đối chi tiết về cuộc đời, hoàn toàn phù hợp với quỹ đạo sống của người bình thường. Ngươi được miêu tả trong này chính là y, nhưng lại không phải y, bởi vì 99% nội dung đều là từ không thành có.

“Để đảm bảo, Lâm tiên sinh vẫn nên ghi nhớ kỹ.” Ra mắt công chúng sẽ được chú ý, khó tránh khỏi có người cố ý tìm hiểu. Tuy rằng anh ta đã chào hỏi các bên, nhưng không có gì chắc chắn tuyệt đôi, huống chi là họa từ miệng mà ra. Nếu chính mình nói sai thì sẽ rất bất lợi.

“Được, ta sẽ nhớ kỹ.” Lâm Thanh Hạc chủ động phối hợp nói.

Lâm Thanh Hạc làm người ôn hòa, có thể tránh được không ít phiền toái. Âu cũng là may mắn khi ông chủ trùng hợp gặp được.

Chương Hoa không suy nghĩ nữa, từ trong cặp lấy ra một cái hộp đưa cho Lâm Thanh Hạc: “Lúc trước bận quá nên thiếu chút nữa đã quên, trong hộp là di động, về sau nếu có vấn đề gì Lâm tiên sinh có thể liên hệ tôi.”

Lâm Thanh Hạc mở hộp ra nhìn thấy một chiếc di động màu trắng đang nằm bên trong.

Mỗi người nơi này đều có thứ này, có thể truyền giọng nói, còn có thể bắt được hình ảnh của người và sự vật, y cảm thấy vô cùng hứng thú.

Chương Hoa cúi đầu xem đồng hồ, tiếp theo anh ta phải đi cùng Sầm Hàn tham gia một bữa tiệc, người tham dự đều là đại nhân vật.

Anh thêm số điện thoại của mình vào danh bạ rồi chỉ chỉ màn hình, nói với Lâm Thanh Hạc: “Đây là phương thức liên hệ của tôi.”

Dù sao cũng là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Sầm Hàn, anh rất bận, chưa nói được hai câu liền vội vàng rời đi, cũng quên mất không dạy Lâm Thanh Nhạc sử dụng điện thoại.

Lâm Thanh Hạc ngồi trên sô pha, có chút tò mò cầm di động chọc trái chọc phải.

Những icon này vô cùng lạ lẫm với Lâm Thanh Hạc, ý chạm một cái, giao diện liền đổi, nhất thời làm y thấy khó khăn, không biết tiếp theo nên làm gì.

Đột nhiên trên màn hình nhảy ra một cái khung màu trắng, y không cẩn thận chạm vào, giây sau liền có một giao diện khác hiện ra.

[ Nam chính phim điện ảnh Hứa An Vũ bị đổi, thật hay giả ]

Hả? Đây là cái gì?

"Tinh Tú: Mọi người đều biết Hứa An Vũ là nam chính của diễn vai Thần Biển Cả - Selin, một nhân vật có thiết lập vô cùng thu hút người xem. Sau khi phim ra rạp, giá trị của Hứa An Vũ tuyệt đối tăng cao một bậc. Nhưng mà gần đây lại xảy ra vụ việc say rượu lái xe đâm người khác bị thương. Mà đạo diễn Lý Nhiên có yếu cầu rất nghiêm khắc đối với diễn viên, cho nên khả năng cao là nhân vật này sẽ thuộc về người khác.

Mọi người cảm thấy Hứa An Vũ có bị đổi không?

Có OR không"


Hiển nhiên đây là một tài khoản marketing muốn cọ nhiệt độ. Bình luận bên dưới bài viết bô cùng đặc sắc, có người mắng tài khoản marketing, có người ngồi ăn dưa xem diễn, còn có người nghiêm túc phân tích.

[ Mưa Nhỏ: Nói thật…… Bộ phim này mà không có An Vũ đóng thì tôi không muốn xem.]

[ Thế Giới Kỳ Kỳ: Đổi thành ai diễn? Không cảm thấy có người nào thích hợp hơn An Vũ.]

[ Selin Là Nam Thần Của Mị: Ặc…… Tuy rằng kỹ thuật diễn của Hứa An Vũ khá tốt, nhưng mị cảm thấy không quá phù hợp với hình tượng Selin nhà mị.]

[ Đã Từng: Kỳ thật mình cũng đồng ý với lầu trên…… Nhưng vẫn rất chờ mong đợt thử vai, nhỡ đâu lại tìm được người thích hợp thì sao.]

[ A Vũ Cố Lên: Chắc là không đâu, mình cho rằng An Vũ rất phù hợp đóng nhân vật này, ai mà nói không phù hợp thì có khả năng người đó không nghiêm túc xem nguyên tác.]

[ Selin Là Nam Thần Của Mị: ? Tặng bạn một chữ nè...6.]

[ Yêu Anh Vũ Vũ: Cho nên, anh trai xảy ra chuyện mà Giải trí Tinh Thiên không thể hiện thái độ gì à? Lúc anh trai kiếm ra tiền cho công ty, mấy người cũng đâu có thái độ như này.]

[ Hoa Dù: Cười ẻ, lầu trên cho rằng mọi người trên thế giới này đều chỉ làm từ thiện thôi à? Đều vì lợi ích hết, công ty cũng cho anh trai nhà bạn rất nhiều tài nguyên có được không?]

……

Cứ xem xuống dưới, Lâm Thanh Hạc tổng hợp các tin tức lại, cho ra một kết luận. Hóa ra Hứa An Vũ chính là người mà Sầm Hàn nhắc tới, bảo sao lại quen tai.

.

Tô Dung dẫn Lâm Thanh Hạc dạo một vòng biệt thự, sau đó lại đi dạo ở vườn hoa

Thời thiết đầu xuân mát mẻ, hải đường khoe sắc, ánh nắng chiếu loang lổ trên mặt đất.

Như nhận ra ánh mắt thưởng thức của Lâm Thanh Hạc, Tô Dung thân thiết nói: “Tiểu Hạc, dì dạy cháu dùng di động chụp ảnh”

Lúc này Lâm Thanh Hạc đang rất hào hứng với điện thoại mới, nghe vậy thì đồng ý, bước tới gần Tô Dung.

“Đầu tiên chúng ta chạm vào icon này, cháu xem, trên màn hình xuất hiện hình ảnh. Tiếp theo hướng camera về phía đồ vật mà cháu muốn chụp.”

Trên màn hình xuất hiện một cây hải đường thù nhỏ, giống y đúc với cây trước mặt, Lâm Thanh Hạc hơi kinh ngạc.

“Điều chỉnh góc độ, sau đó chạm vào cái hình tròn màu trắng này.” Tô Dung tiếp tục nói: “Vậy là xong.”

Hình như cũng không khó khăn lắm, Lâm Thanh Hạc dừa theo đó thành công chụp được bức ảnh đầu tiên trong đời.

Có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai thì sẽ có lần thứ ba. Sau khi học được kỹ năng này, y chụp mười mấy ảnh cây hải đường xuân sắc mơn mởn, dưới các góc độ chụp khác nhau, hơn nữa một đường sau đó vẫn luôn giơ di động lên.

Nếu không nhờ Tô Dung lôi kéo thì ý có thể ở lại vườn hoa đến khi hoàng hôn buông xuống.

Hôm nay Sầm Hàn về sớm hơn bình thường. Lúc hắn bước vào nhà, trên TV đang chiếu phim trinh thám, Tô Dung còn thỉnh thoảng bình luận vài câu.

Lâm Thanh Hạc thoáng liếc thấy bóng người mới dời tầm mất ra khỏi màn hình TV

“Sao hôm nay về sớm thế?” Tô Dung bớt thời gian hỏi, lực chú ý vẫn ở trên cốt truyện.

Sầm Hàn nói: “Vừa mới nhận được tin Hứa An Vũ sẽ bị tạm giam hơn hai tháng.”

“Hơn hai tháng?” Dì Tô kinh ngạc: “Vậy cậu ta khẳng định không thể tham gia đóng đi.”

Sầm Hàn không phủ nhận, trên thực tế, Lý Nhiên đã quyết định đổi Hứa An Vũ, chỉ là rất ít người biết tin tức này.

Sóng gió coi như đã kết thúc, hắn nhìn về phía Lâm Thanh Hạc: “Có biết dùng đồ vật mà Chương Hoa đưa cho cậu không?”

Lâm Thanh Hạc đột nhiên bị điểm danh, y không nhúc nhích mà trả lời: “Còn đang tìm hiểu.”

Sầm Hàn không ôm nhiều hy vọng: “Có biết gọi điện thoại không?”

???

“Vậy chính là không biết dùng.”

???

Giờ phút này Lâm Thanh Hạc rất muốn xin dì Tô giúp đỡ, nhưng Sầm Hàn không cho y cơ hội.

“Di động đâu, tôi dạy cậu.”

Đều đã như vậy, y cũng không dám nói không.

Lâm Thanh Hạc lấy di động ra, Sầm Hàn cúi người xuống, ngón trỏ thon dài mở khóa điện thoại. Do khoảng cách có chút gần, y phải ngửa đầu nhìn lên.

“Trước tiên dạy cậu thứ dễ nhất.”

Thứ dễ nhất chính là chức năng nghe gọi. Sầm Hàn thêm phương thức liên hệ của mình vào danh bạ, sau đó chỉ vào một chỗ nói với Lâm Thanh Hạc: “Thử ấn quay số điện thoại đi.”

Hóa ra hai từ Sầm Hàn viết như thế này, Lâm Thanh Hạc nghĩ thầm, dựa theo từ ngữ nhắc nhở mà khẽ chạm màn hình. Nháy mắt vang lên tiếng chuông những cũng chỉ có ba giây, cuộc gọi đã được kết nối.

Y nhìn chằm chằm con số đang dần tăng lên trên màn hình, nhất thời không biết nên làm gì.

“Nói chuyện.” Sầm Hàn nói ngắn gọn.

Lâm Thanh Hạc: “Xin……chào?”

“Xin chào”


Tiếng nói rõ ràng truyền ra từ di động, trầm thấp mà quen thuộc.

Nhận được câu trả lời Lâm Thanh Hạc mới hơi tin tưởng, y tiếp tục nói: “Ta là Lâm Thanh Hạc.”

Sầm Hàn cũng rất kiên nhẫn: “Ừ, chào cậu, Lâm Thanh Hạc.”

Không biết nói tiếp như nào, Lâm Thanh Hạc không tiếng động làm khẩu hình, được chưa?

Sầm Hàn ngắt điện thoại, lại ghi chú tên Lâm Thanh Hạc: “Được rồi, giờ thêm WeChat.”

Bao nhiêu người mong được thêm số di động và số WeChat của Sầm Hàn mà không được, hiện tại hắn lại dễ dàng cho người khác như vậy.

Lâm Thanh Hạc ảnh đại diện của Sầm Hàn, là một dòng chữ trên tờ giấy màu vàng, nét chữ phóng khoáng tự nhiên, vô cùng phù hợp với phong cách của Sầm Hàn.

Lại liếc sang ảnh đại diện của chính mình, trên mặt hiện rõ vẻ ghét bỏ.

Nhưng do không kịp thời mở miệng, thế cho nên y đã bỏ lỡ cơ hội nhờ Sầm Hàn giúp y đổi ảnh đại diện. Vì vậy mãi đến khi trở về phòng y vẫn luôn rối rắm, mong muốn thay đổi ảnh đại diện cũng đạt tới đỉnh điểm.

Di Tô từng nói, Sầm Hàn thường sau 12 giờ mới ngủ, hiện tại mới 11 giờ rưỡi, cho nên y đến nhờ hẳn giúp chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Lâm Thanh Hạc do dự vài giây, sau khi liếc nhìn ảnh đại diện thêm cái nữa thì không còn một chút băn khoăn nào.

Đèn thư phòng ở tầng hai vẫn đang sáng.

Tiếng đập cửa vang lên.

"Mời vào.”

Hai tay Sầm Hàn đan vào nhau, nhìn về phía cửa. Bình thường lúc này dì Tô đã đi ngủ để dưỡng nhan, nên chắc là người vừa gõ cửa không phải là bà.

Quả nhiên, Lâm Thanh Hạc đẩy ra một khe hở, sau khi nhìn thấy hắn thì cười cười.

Là cố tình.

Hắn thong dong mở miệng: “Chuyện gì?”

“Cái này.” Lâm Thanh Hạc tới gần bàn, chỉ chỉ ảnh đại diện, ánh mắt chờ mong nhìn Sầm Hàn: “Ta muốn đổi cái khác.”

Muộn như này còn cất công leo lên tầng chỉ vì đổi cái ảnh đại diện.

Sầm Hàn cười nhạt một tiếng, thong thả nhả chữ: “Hiện tại là 11 giờ 35 phút tối, Lâm Thanh Hạc, đừng trầm mê sản phẩm điện tử.”

Lâm Thanh Hạc cảm thấy y cần thiết biện giải vài câu cho chính mình, thần sắc hơi thu liễm, đáp lại: “Nhưng mà, thật sự rất xấu.”

Ngữ khí rất bình thường, không cố ý kéo dài âm điệu, cũng không tăng thêm khẩu âm kỳ quái nào. Tầm mắt Sầm Hàn lướt qua hàng mi dài đang hơi rũ xuống, hơi cảm thấy buồn cười đối với sự cố chấp của người nào đó.

“Muốn đổi thành cái gì?”

Đây là ý tứ đáp ứng rồi.

Lâm Thanh Hạc nắm lấy cơ hội: “Hải đường, dì Tô dạy ta chụp ảnh.”

“Được rồi.” Sầm Hàn cầm di động thao tác mấy cái, trên màn hình xuất hiện hàng loạt hình ảnh. Thật ra chụp cũng không tệ lắm. Hắn đưa điện thoại cho cậu: “Chọn đi.”

Lâm Thanh Hạc chọn một tấm trong đó, tận mắt chứng kiến quá trình thay đổi ảnh đại diện. Bức ảnh mới đẹp hơn bức cũ rất nhiều, làm y vô cùng hài lòng.

Sau khi nói cảm ơn thì vừa nhìn chằm chằm màn hình di động vừa bước đi.

Sầm Hàn tâm tình vi diệu nhìn theo bóng người rời đi.

Giây tiếp theo hắn gọi điện cho Trần Đông.

Lúc này Tổng giám đốc Trần Đông của Giải trí Tinh Thiên đang ở cùng Đào Uyển và Hứa An Vũ.

Anh ta giơ thủ thế im lặng với Đào Uyển rồi mới tiếp điện thoại, chỉ nghe người đối diện nói: “Sự việc Hứa An Vũ say rượu lái xe đâm người tới đây là dừng, mấy ngày nữa tôi sẽ mang người mới đến công ty một chuyến."

Ngắn gọn hai câu nói, thông báo xong liền ngắt điện thoại.

Trong lòng Trần Đông cả kinh.

Đối với anh ta mà nói, Sầm Hàn là một vị lãnh đạo trời sinh, chưa bao giờ gây sức ép với cấp dưới, tùy ý để cấp dưới phát huy năng lực chính mình. Nhưng chỉ có duy nhât một điểm không tốt lắm, đó là hắn không hay quan tâm đến sự vụ công ty trừ khi xảy ra chuyện lớn.

Chính vì như thế, nân tất cả nghệ sĩ của Tinh Thiên đều do anh ta tìm kiếm, ngay cả Hứa An Vũ cũng là do anh ta tự mình chiêu mộ.

Không ngoài dự kiến, Hứa An Vũ quả nhiên nổi lên.

Nhưng anh ta không nghĩ tới Hứa An Vũ lại sinh ra tâm tư khác đối với Sầm Hàn. Lúc trước Sầm Hàn đều là mở một mắt nhắm một mắt, ngoại trừ lười phản ứng lại Hứa An Vũ, còn do hắn nhìn vào mặt mũi của anh ta nên mới bỏ qua.

Nếu anh ta còn không nhìn ra Sầm Hàn đang lấy chuyện say rượu lái xe đâm người làm cái cớ để thể hiện sự không hài lòng của mình, thì đúng là uổng công anh ta trụ lại ở Tinh Thiên bao nhiêu năm qua.

Cuối cùng Sầm Hàn cũng nhúng tay. Tất cả công việc nồi thường và trấn an người bị hại đều do hắn mang theo trợ lý xử lý, toàn bộ quá trình không để người khác tham dự vào, bao gồm cả Tổng giám đốc công tay anh ta.

Hiện tại sự tình đã kết thúc, mang ai tới đều chỉ thông báo một tiếng, anh ta căn bản không được từ chối.

Trần Đông trầm ngâm.

Không chỉ không được từ chối, sau này còn phải coi vị người mới kia thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.

(Editor: Trước đó bạn thụ mới xuyên đến, vẫn chưa quen tư ngữ hiện đại nên mình vẫn để bạn dùng xưng hô

"ta". Bắt đầu từ chương sau sẽ đổi xưng hô và cả cách dùng tư nữa, vì đến đoạn này là bạn thụ đã dần làm quen với cuộc sống hiện đại rồi.)