Chương 10: Selin

[ V587: Má ơi, thật là thần tiên, tên của anh trai nhỏ cũng rất êm tai. ]

[ Trứng Tráng: Rất thích xuất xứ của ca khúc, chù nhà ăn mặc thoạt nhìn rất có phong cách cổ phòng. ]

[ Vui Vẻ Sờ Cá: A a a, từ Seven qua đây, quyết đoán bấm theo dõi, mị còn có cơ hội nghe anh trai nhỏ đàn tấu không? ]

[ Không Ăn Thỏ Nhỏ: Lầu trên +1, mình cũng muốn nghe, là một người yêu thích tỳ bà, quả thực vô cùng hưởng thụ ca khúc này! ]

[ Một Mình Trong Đêm: Em muốn xem Hạc Hạc phát sóng trực tiếp, có được không ạ. ]

[ Hoa Trong Gương, Trăng Trong Nước: Vạn người dâng thư máu quỳ xin phát sóng trực tiếp. ]

[ Sao Sâm, Sao Thương: Vạn người dâng thư máu quỳ xin phát sóng trực tiếp. ]

[ Tôi Không Phải Chị Lý: Quỳ xin phát sóng trực tiếp +10086. ]

……

Mới qua hơn bốn mươi phút, cộng đồng mạng liền tổ chức thành đoàn kéo đến Weibo tương tác với Lâm Thanh Hạc, đều mong y xuất hiện. Thậm chí còn có người tuyên bố nếu Lâm Thanh Hạc phát sóng trực tiếp, cô sẽ vào phòng phát sóng trực tiếp tặng một chiếc Ferrari.

Ở phòng phát sóng trực tiếp, Ferrari là vật hiếm lạ, tương đương với hai trăm nghìn nhân dân tệ, không phải phú bà chắc chắn không có khẩu khí lớn như vậy. Mọi người kinh ngạc đến ngây người, sôi nổi trêu chọc tỏ vẻ đã chụp màn hình rồi, sau đó sôi nổi tag Lâm Thanh Hạc mau chóng phát sóng trực tiếp để mọi người kiến thức một chút Ferrari trông như thế nào.

[ Tôi Muốn Thấy Ferrari: Từ bé iem đã nghèo, phải dựa vào nhặt rác để lớn lên, chưa từng được nhận được món quà nào, sắp tới sinh nhật 18 tuổi, iem vẫn luôn có một tâm nguyện, chính là muốn nhìn thấy Ferrari, Hạc Hạc có thể thỏa mãn tâm nguyện của iem không? ]

[ Thừa Giả Vì Vương: Gần đây tui crush một bạn nam cùng lớp, vừa cao vừa soái, còn rất ga lăng. Hôm đó tui mới vừa tan lớp, chuẩn bị về ký túc xá lấy tư liệu. Kết quả là trời mưa to, tui đứng ở cửa không biết phải làm sao. Sau đó cậu ấy lướt qua đám đông, giống như bạch mã hoàng tử xuất hiện trước mặt tui, mở ô ra đi đến cạnh tui, cười với tui, nói để cậu ấy đưa tui về ký túc xá. Lúc sau mỗi ngày cậu ấy đều tìm tui nói chuyện phiếm, dỗ tui vui vẻ, cho tui kinh hỉ, dẫn tui đi ăn ngon. ]

[ Thừa Giả Vì Vương: Chị em ơi! Tui rơi vào bể tình rồi. Tui quyết định chỉ cần có thể được nhìn thấy Ferrari, tui sẽ trực tiếp đi tỏ tình. ]

[ Học Thuật Rác Rưởi: Mới đến, ha ha ha ha ha xin hỏi đây là kiểu phát triển gì, sao lại khác hoàn toàn với suy nghĩ của tui zợ? ]

[ Địa Phương Phong Thuỷ: Cười ẻ, ha ha ha ha tính toán cúa mấy người, tôi biết hết rồi nhé. ]

[ Tặng Cô Nương Cây Nấm Nhỏ: Quả là dùng bất cứ thủ đoạn nào, đầu chó, không tặng quà thì cũng ngại mở miệng. ]

[ Mèo Con: Cũng chỉ chậm hai bước mà sao tui cảm giác mạng nhà tui là 2G vậy? Ferrari là cái gì thế? ]

……

Tịch Niệm ở lại khu bình luận, phát hiện gần như không có ngôn luận nào không tốt, cô vui vẻ nhắn tin cho Lâm Thanh Hạc.

Niệm Niệm Xông Lên: Anh Thanh hạc, về sau anh có thể tỉnh thoảng đăng Weibo, chờ số lượng fans nhiều lên, đại khái khoảng bảy, tám mươi nghìn thì lúc đó mình mở phát sóng trực tiếp.

Lâm Thanh Hạc yên lặng nhìn thoáng qua số lượng fans của y hiện tại, hơn bảy nghìn, cảm thấy có điểm gánh thì nặng mà đường thì xa.

Sau khi nhắn lại cho Tịch Niệm, y quay trở về giao diện Weibo. Không nghĩ chỉ là một lần đàn tấu tỳ bà lại được nhiều người công nhận như vậy, y cười nhẹ, bị không khí của cộng đồng mạng lây nhiễm, trong lòng cũng sinh ra vài phần hào hứng.

Chỉ là y không rõ Ferrari có sức hút lớn như vậy sao?

.

Tại sân thử vai rộng lớn, chính giữa bày mấy cái bàn gỗ, Lý Nhiên phó đạo diễn ngồi ở một góc, thường thường nhỏ giọng thảo luận hai câu.

Khi câu thoại cuối cùng kết thúc, không khí trở nên an tĩnh, diễn viên đến thử vai có vài phần khẩn trương, lặng lẽ lau lòng bàn tay đầy mồ hôi, lui lại vài bước khom lưng nói: “Đạo diễn, em đã diễn xong rồi.”

Lý Nhiên tóc đã hoa râm, da đồi mồi, đầu đội mũ lưỡi trai, ăn mặc vô cùng đơn giản, ngồi lẫn trong đám người, hình tương như một người trung niên nhàn nhã tự tại, thích đi dạo sau khi ăn và hay cho chó mèo hoàng ăn.

Nhưng ông có một đôi mắt sắc, lúc tập trung đánh giá người khác sẽ lộ ra ánh mắt cực có khí thế. Dưới anh mắt này, diễn viên thử vai có vẻ tay chân không biết để đâu, như là phạm nhân đang chờ hành quyết.

Sau một lúc lâu, Lý Nhiên mở miệng, ông trầm giọng hỏi: “Cậu cảm thấy cảm xức của Selin trong đoạn diễn này là gì?”

Cậu thanh niên do dự trong chốc lát đáp: “Ách…… Em cho rằng hẳn là khinh thường nhìn lại, cũng không đem lời tỏ tình của thượng giáo để vào mắt.”

Lý Nhiên không tiếp tục hỏi nữa, cũng không nhận xét gì. Ông chỉ gật đầu: “Cậu trở về chờ thông báo đi.”

Có lẽ màn biểu diễn của cậu ta không vừa ý đạo diễn, thanh niên nháy mắt phản ứng lại, thử vai thất bại rồi.

Trên thực tế buổi thử vai này này mấy hôm trước mới đã bắt đầu rồi, nhưng cho tới bây giờ có gần 5-60 diễn viên tham gia nhưng đều kết thúc bằng trở về chờ thông báo.

Không ai biết Selin trong lòng Lý Nhiên đến tột cùng là cái dạng gì, ngay cả phó đạo diễn cũng rất tò mò. Thật ra ban đầu lúc chọn diễn viên, các nhân vật khác đều đã chọn được người thích hợp, trừ bỏ nhân vật Selin vày.

Trải qua hai đợt chọn lựa từ nghệ sĩ trong giới đến người mới chưa có kinh nghiêm, đều không thu được kết quả tốt. Thử vai cho nhân vật Selin đã hao phí quá nhiều thời gian và tinh lực, nên cuối cùng Lý Nhiên quyết định để Hứa An Vũ tiến tổ. Dù hình tượng của cậu ta không đặc biệt phù hợp với Selin, nhưng cũng may kỹ thuật diễn có thể che giấu một phần tỳ vết, huống hồ còn có thể lợi dụng kỹ thuật hoá trang. So sánh như vậy thì Hứa An Vũ vốn dĩ sẽ được lợi rất nhiều.

Nhưng sự cố luôn đột nhiên phát sinh, phó đạo diễn Phạm Văn Sóng nhìn thoáng qua Lý Nhiên, sau đó gọi người tiếp theo tiến vào thử vai.

“Xin chào đạo diễn và các thầy cô, em là Trịnh Tân Thành.”

Xét về diện mạo mà nói thì miễn cưỡng đủ tư cách, Phạm Văn Sóng lên tiếng nới với Trịnh Tân Thành: “Cậu diễn thử một đoạn thượng giáo tỏ tình Selin, kịch bản ở trên bàn, cho cậu năm phút chuẩn bị.”

Đoạn diễn cũng không dài, nói ngắn gọn chính là thượng giáo nhất kiến chung tình với Selin, nhân lúc gặp mặt tại vũ hội thì vội vàng biểu lộ tâm ý của chính mình, nhưng lại bị Selin cự tuyệt.

Cảnh tượng đã được bố trí xong hết, Trịnh Tân Thành hướng về Lý Nhiên và diễn viên đóng vai thượng giáo gật đầu, ý bảo anh ta đã chuẩn bị xong.

Lý Nhiên nâng cằm: “Bắt đầu đi.”

...

Sảnh lớn trang hoàng đẹp đẽ quý giá, ánh nến chiếu vách tường, các phu nhân và tiểu thư mặc lễ phục thướt tha, tay cầm cây quạt nhỏ che mặt cười khẽ, cử chỉ lưu hương.

“Công tước Đới Văn Đức thật sự vô cùng anh tuấn, lần đầu tiên ta nhìn thấy một người nam nhân anh tuấn như vậy.”

“Công tước đúng là anh tuấn, không ít người muốn cùng ngài trải qua một đêm. Hai ngày trước ngài ấy đua ngựa trong sân, tiểu thư Lệ Ti còn chủ động tiến lên làm quen.”

“Thì tính sao.” Một vị tiểu thư khác tiểu thư ưu nhã cười nói: “Công tước không gần nữ sắc, tiểu thư Lệ Ti đυ.ng phải ván sắt rồi.”

“Ta nghe nói công tước từng có ba vị hôn thê, là thật sao?”

“Là sự thật, nhưng ba vị hôn thê của hắn đều qua đời, là đột nhiên mất.”

“Trời ạ, đáng sợ như vậy à, không tra được nguyên nhân sao?”

“Không rõ lắm, nữ hoàng cũng không tiếp tục tìm vị hôn thế cho công tước nữa, cho nên mới nói, có thể làʍ t̠ìиɦ nhân một đêm của công tước, nhưng cũng không đáng giá khiến mình mất mạng.”

“Ai, người vừa nãy đi cạnh công tước Đới Văn Đức là ai vậy? Hắn mang vẻ đẹp thần bí của phương đông.”

Thanh âm giao lưu thanh nhỏ hơn: “Nghe đồn lúc công tước Đới Văn Đức từ Phú An Phổ Sĩ trở lại Tân Đức Lý, phát hiện có một con thuyền gặp phải hải tặc trên biển, rất nhiều người chết, công tước cứu được hắn từ trong tay hải tặc, sau đó hắn ta vẫn luôn ở bên cạnh ngài.”

“Công tước sẽ không có ý tứ với hắn đi? Hắn lớn lên đặc biệt tinh xảo, giống như tinh linh trong cổ tích.”

“Phanh.” Các tiểu thư giật nảy mình, theo tiếng động mà nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh có một nam nhân mặc quân phục nam nhân vừa nện mạnh chén rượu lên bàn. Dương như cảm thấy hành động của mình có điểm thô lỗ, hắn hơi gật đầu xin lỗi, rồi nhanh chóng rời đi, trên mặt mơ hồ mang theo tức giận.

“Sao lại thế này?”

“Quá vô lễ.”

“Là Ian thượng giáo đúng không?”

Âm thanh bị bỏ lại sau lưng, Ian đi ra bên ngoài sảnh tiệc, lúc hắn nghe thấy Đới Văn Đức có ý tứ với Selin thì rốt cuộc không thể tiếp tục ở lại. Hắn thừa nhận lòng đố kị đang thiêu đốt lý trí của hắn, bởi vì hắn ái mộ Selin, là nhất kiến chung tình.

Ian xuyên qua hành lang, báng cột trụ đá cẩm thạch che đậy biểu tình của hắn. Gió đêm thổi qua dần dần làm hắn bình tĩnh lại, vừa rồi không nên thất thố như vậy.

Lúc đang ảo não, một bóng dáng xanh nhạt xuất hiện trong tầm mắt của hắn, thanh lãnh, mộng ảo.

Y ngồi trên lan can màu trắng, hai chân buông thõng, ngẩng đầu nhìn phía xa, mái tóc dài đen như mực phiêu động, âm thanh chuông bạc như có như không. Anh trăng treo trên bầu trời, rải xuống bóng người y một tầng ánh sáng nhu hòa, chỉ một bên mặt đã đẹp đến mức làm người khác hít thở không thông.

Ian ngây ngốc nhìn, hắn rõ ràng cảm nhận được trái tim mình vừa trễ một nhịp.

Tình cảm ẩn nhẫn như dòng nước suối róc rách dần trở thành con sông sóng gió mãnh liệt, không bao giờ có thể che giấu nữa.

Hắn buột miệng thốt ra: “Ta…… Ta muốn nói, từ lần đầu tiên ta gặp ngươi đã đối với ngươi nhớ mãi không quên.”

Người trước mặt không hề phản ứng lại, Ian dừng một chút, âm thầm lấy hết can đảm chuẩn bị bày tỏ một lần nữa.

Giây tiếp theo, Selin xoay người, tóc dài lướt qua bả vai, lộ ra cổ áo thêu mấy đóa hoa trắng. Y hơi ngửa ra sau, tay phải chống lên lan can, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh sáng nhỏ vụn, ngồi cách hai mét lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào Ian, bốn phía đều yên tĩnh. ——

...

Ở cảnh này Trịnh Tân Thành không có lời thoại, hoàn toàn dựa vào động tác để diễn xuất đặc điểm của Selin, chứng tỏ yêu cầu anh ta có sự nghiền ngẫm đối với nhân vật.

...

Sau khi thượng giáo biểu lộ tâm ý, y chậm rãi xoay người, cặp mắt kia không hề gợn sóng, hiển nhiên lời bày tỏ của Ian thông báo cũng không làm y sinh ra bất cứ cảm xúc nào.

Ian nhất thời mắc kẹt, hắn biết chính mình đã hơi xúc động, cũng đã chuẩn bị tâm lý bị Selin uyển chuyển hoặc trực tiếp cự tuyệt, nhưng chỉ không nghĩ tới Selin không nói bất cứ cái gì. Vô thanh thắng hữu thanh, chỉ một ánh mắt hắn liền hiểu được, Selin không chỉ không có ý tứ gì với hắn, mà có khả năng coi hắn thành người xa lạ.

Hắn cười khổ, cố tỏ vè: “Không…… Không sao, coi như ta đang hồ ngôn loạn ngữ, ta uống quá chén, suy nghĩ hơi loạn, ngại quá.”

...

Cảnh diễn đến đây là kết thúc, Trịnh Tân Thành là người biểu hiện tốt nhất trong số diễn viên tham gia thử vai ngày hôm nay. Lý Nhiên chống cằm trầm tư, vẫn cảm thấy thiếu cái gì đóị.

Ông mở miệng gật đầu nói: “Vất vả rồi, trở về chờ thông báo đi.”

Sau khi Trịnh Tân Thành rời đi sau, Phạm Văn Sóng chủ động hỏi: “Diễn viên này thì sao? Tôi cảm thấy cũng được lắm.”

Qua chốc lát, Lý Nhiên lắc đầu không hé răng.

Phạm Văn Sóng thở dài, vẫn là không được rồi.

.

Dựa theo đề nghị của Tịch Niệm, cứ cách hai ba ngày thì Lâm Thanh Hạc sẽ đổi mới hoạt động trên Weibo một lần, có đôi khi là chia sẻ sinh hoạt hằng ngày, có đôi khi là phổ cập kiến thức nhạc cụ.

Mỗi lần y đăng bài, lượt xem đều rất khả quan, số lượng fans cũng gần tới bảy mươi nghìn. Ngày càng nhiều người yêu cầu Lâm Thanh Hạc phát sóng trực tiếp hoặc là ra ca khúc mới. Hai lần trước còn có thể giả bộ ngớ ngẩn để lừa cho qua, nhưng khi yêu cầu tăng vọt thi không thể bỏ qua nữa.

"Lâm Thanh Hạc: Buổi sáng tốt lành, gần đây đang luyện tập ."

[ Tôi Yêu Cao Số: Buổi sáng tốt lành nha Hạc Hạc. ]

[ Sao Sâm, Sao Thương: Buổi sáng tốt lành, không tìm được ca khúc khác của Hạc Hạc, khóc lớn, lần trước chắc cũng đã nghe đi nghe lại một trăm tám mươi lần rồi. ]

[ Xấu Quất: Mị cũng thế, ô ô ô, thật sự nghe rất êm tai, Hạc Hạc mà không ra ca khúc mới, phẩm đức, mỹ mạo, thậm chí cả linh hồn mị đều sẽ bị hủy đó. ]

[ Tiểu Nha Sao Tiểu Nhị Lang: Hả, Hạc Hạc đang luyện tập ca khúc mới? Mau truyền xuống! Hạc Hạc muốn mở phát sóng trực tiếp. ]

[ Bốp Bốp: Cái gì!? Hạc Hạc muốn phát sóng trực tiếp! Mau truyền xuống, buổi tối ngày mai Hạc Hạc phát sóng trực tiếp! ]

[ Hoàng Tử Ếch Xanh: Cái gì!? Hạc Hạc muốn phát sóng trực tiếp bốn tiếng đồng hồ? Yêu quá đi. ]

[ Ve Minh: Ha ha ha ha ha ha, tui cười đến mức răng rơi đầy đất. ]

[ Tôi Muốn Thấy Ferrari: Là thật à? Là thật à? Hạc Hạc, mau xem ánh mắt lấp lánh của iem. ]

……

Lâm Thanh Hạc nhìn thấy rất nhiều cái tên quen mắt, mỗi lần y đổi mới hoạt động trên Weibo, có vài fans luôn bình luận đầu tiên, đáp lại rất kịp thời. Cứ vài lần như vậy làm y có ấn tượng rất sâu.

Y nghiêm túc trả lời @Sao Sâm, Sao Thương: Đúng vậy, mong mọi người thứ lỗi.

Trả lời @Tôi Muốn Thấy Ferrari: Chuẩn bị cuối tuần phát sóng trực tiếp, chắc là sẽ vào buổi chiều.

Thấy Lâm Thanh Hạc xác nhận cuối tuần sẽ mở phát sóng trực tiếp, các fans kích động đến tột đỉnh.

[ Sao Sâm, Sao Thương: A a a a, Hạc Hạc trả lời mị kìa, mẹ ơi nhìn tiền đồ của con nè. ]

[ Tôi Muốn Thấy Ferrari: Là thật hả!!! Hạc Hạc cố lên! Iem khẳng định đi cổ vũ cho anh! ]

[ Ve Minh: !!! Đã bắt đầu chờ mong được nhìn thấy Hạc Hạc, chiều thứ bảy dù Diêm Vương tới gõ cửa tui đều sẽ không phản ứng. ]

[ Hoa Sen: Rất thích nghe anh trai nhỏ đánh đàn, đến lúc đó sẽ đi học tập. ]

[ Bánh Kem Dâu Tây: Rốt cuộc chờ được rồi aaaa! Mị muốn ngắm thịnh thế mỹ nhan của anh trai ở khoảng cách gần! ]

(Editor: mấy chương gần đây càng ngày càng dài (╥﹏╥))