Chương 9

“Người vừa mới ở chỗ này đâu?” Bước chân Khương Thường An vội vàng đi tới, nào biết lại nhìn không thấy ai, anh ta vội vàng quay đầu dò hỏi Hoàng Bán Tiên ở gần đó.

“Đi rồi.” Hoàng Bán Tiên nhướng mi, phát hiện ngón tay Khương Thường An chỉ đến chỗ ngồi vừa rồi của Lê Tinh Thần, trong lòng âm thầm đề cao cảnh giác: “Các người tìm cậu ấy làm gì?”

Hay là tới gây chuyện? Không thể nào, vừa rồi cậu nhóc chỉ xem cho một người, tuy rằng thu phí hơi cao nhưng lúc đi vẻ mặt cô gái kia còn rất vừa lòng, lúc này mới qua bao lâu chứ?

“Đi rồi? Đã đi bao lâu?” Khương Thường An không có trả lời vấn đề Hoàng Bán Tiên, đầu óc anh ta đều là câu nói "đi rồi".

Quầy hàng nơi này đều thu phí mặt bằng theo ngày, người đến bày quán đều tới 6 giờ chiều mới có thể dọn quán, này còn chưa đến giữa trưa mà!

“Vừa mới đi không bao lâu.” Hoàng Bán Tiên bị phản ứng của Khương Thường An làm cho có chút không hiểu, nếu là tới gây chuyện thì bộ dạng nôn nóng lại không mang theo tức giận này không giống.

Nhưng nếu nói không phải tới gây chuyện thì hai ba người cùng nhau tới đây, vừa thấy đã khiến cho người khác cảm thấy người tới không có ý tốt.

“Mới vừa đi không bao lâu……” Khương Thường An thấp giọng nhắc mãi, vội vàng rời đi, nhìn dáng vẻ hình như là muốn đuổi theo Lê Tinh Thần.

“Ai, tôi ——” Hoàng Bán Tiên nhìn mấy người họ tới cũng vội vàng đi cũng vội vàng, câu nói “Tôi có phương thức liên lạc của cậu ấy” trong miệng còn chưa nói ra thì đã không thấy bóng người.

Đây là muốn làm cái gì?

Hoàng Bán Tiên nói thầm trong lòng, suy tư một lúc lâu không có kết quả mới dứt khoát móc di động ra nói cho Lê Tinh Thần.

Còn đoàn người của Khương Thường An, dĩ nhiên là không có đuổi kịp Lê Tinh Thần.

Trước không nói Lê Tinh Thần đã rời đi trong một lúc, mà trong phố đồ cổ lại có bốn đường thông suốt, bọn họ tìm người như ruồi bọ không đầu, trừ khi có vận khí nghịch thiên nếu không thì không thể tìm được.

“Vừa rồi sao cậu không hỏi phương thức liên lạc?” Ý thức được điểm này, Khương Thường An có chút vô cùng đau đớn, quay đầu dò hỏi Chu Bạch ở sau mình.

“Không phải tôi sợ anh chướng mắt tôi sao?” Chu Bạch cũng rất là ủy khuất, anh ta nào biết chỉ có một tấm ảnh mơ mơ hồ hồ cũng có thể làm Khương Thường An mới liếc nhìn một cái đã nhìn trúng?

“Mặc kệ có thể coi trọng hay không, ít nhất cũng phải nên có phương thức liên lạc.” Khương Thường An không biết nên nói cái gì cho tốt: “Vậy cậu nói xem hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta đi đâu tìm người?”

"Hay là…… đến nơi khác tìm xem?” Ngữ khí Chu Bạch có chút chột dạ, hiển nhiên là biết cái đề nghị của mình sẽ không được tiếp thu.

“Tìm ở nơi khác? Tìm như thế nào?” Quả nhiên, Khương Thường An nghe thấy đề nghị này sắc mặt liền có chút khó coi: “Tìm hơn nửa năm, trong vòng ngoài vòng bao gồm ở trường học đều đi tìm, có tìm thấy sao?”

“Này không phải do anh yêu cầu quá cao……” Chu Bạch thấp giọng nói thầm, tổng cộng chỉ có mấy nhân vật, vậy mà còn tìm khó hơn cả vai chính.

Nói tới đây không thể không nói đến thân phận của Khương Thường An.

Khương Thường An, đạo diễn nổi tiếng ở Hoa Hạ, bị người khác coi là quỷ tài trong nghề, đồng thời cũng là đạo diễn bảo đảm phòng bán vé, có ngoại hiệu khác là “Lò tạo ra ảnh đế ảnh hậu”, còn có tiếng khen “Khương đạo xuất phẩm, tất thuộc tinh phẩm”.

Mà Chu Bạch lại chính là trợ lý của Khương Thường An.

“Cậu nói cái gì? Có muốn nói lớn tiếng một chút hay không?” Khương Thường An nhìn chằm chằm Chu Bạch, vẻ mặt uy hϊếp kia rất là rõ ràng.

Chu Bạch nào dám nói chuyện? Anh ta dĩ nhiên không dám nói lời nào.

Lý do tất cả tác phẩm điện ảnh của Khương Thường An đều có thể đại bạo phòng bán vé không thể không liên quan đến sự nghiêm khắc của anh ta, Khương Thường An không chỉ nghiêm khắc với diễn viên ở đoàn phim mà bao gồm cả kịch bản, đạo cụ, trang phục cùng với diễn viên quần chúng.

Có lẽ diễn viên trong phim điện ảnh của Khương Thường An không phải nhất hồng, cũng có thể không phải đẹp nhất, thậm chí kỹ thuật diễn đều có thể không phải tốt nhất, nhưng nhất định phải là thích hợp nhất.

Theo lý mà nói, với một đạo diễn lớn như Khương Thường An thì không nên gặp khó khăn về việc chọn diễn viên, cho dù chỉ là một vai phụ nhỏ cũng có thể khiến cho người trong vòng tranh nhau.

Tình huống như vậy lại cố tình xuất hiện, nguyên nhân cũng chỉ vì một câu "cảm giác không thích hợp của Khương Thường An.

Không ai biết cảm giác mà Khương Thường An muốn là cái dạng gì, Chu Bạch chỉ biết bởi vì mấy nhân vật này mà bọn họ đã nhìn hết toàn bộ diễn viên ở Hoa Hạ một lần.

Vốn dĩ Khương Thường An đã tính nếu không tìm thấy diễn viên thì sẽ bỏ nhân vật này, nhưng cố tình bởi vì hôm nay chính mình nhìn thấy một tấm ảnh chụp làm cho Khương Thường An chú ý.

Nghĩ đến đây Chu Bạch có chút ảo não, sớm biết như vậy thì đã không nên nhiều chuyện.

“Được rồi.” Sau khi biết hôm nay sẽ không có kết quả, Khương Thường An phất phất tay, ý bảo Chu Bạch trở về cùng mình trước.

“Không tìm nữa sao?” Chu Bạch dò hỏi, sợ chính mình không cẩn thận bậc lửa đốt thùng xăng Khương Thường An.

“Cậu đi tìm người canh ở quầy hàng vừa rồi.” Ai mà biết Khương Thường An vẫn không tính từ bỏ: “Nếu tới bày quán thì dĩ nhiên sẽ không chỉ tới một lần.”

Chu Bạch có thể nói cái gì? Dĩ nhiên chỉ có thể làm theo phân phó của Khương Thường An, đồng thời cũng cầu nguyện ở trong lòng Lê Tinh Thần sẽ bày quán nhanh hơn.

Lê Tinh Thần hoàn toàn không biết Khương Thường An cùng Chu Bạch đang tìm cậu, hiện tại cậu đang sửa sang lại nhà ở.

Nói tới đây thì không thể không nói có tiền trong túi dễ làm nhiều chuyện hơn, tuy tiền thuê cao một ít nhưng nhà ở lại rất vừa ý.

Chờ đến khi Lê Tinh Thần nhàn rỗi thì đã tới buổi tối. Sờ sờ cái bụng có chút đói, Lê Tinh Thần quyết định ăn cơm trước, cậu lấy di động ra nhấn đặt cơm, quốc sư đại nhân lại cảm khái phương tiện xã hội hiện đại một lần nữa, tuy kém hơn việc trước kia quốc sư đại nhân có mấy người hầu hạ, nhưng tương đối mà nói cũng tiện hơn không ít.

Lúc đi lấy cơm, Lê Tinh Thần nhận được tin nhắn của Hoàng Bán Tiên: “Vừa rồi có người tới tìm cậu.”

Được gửi đến trước tám giờ.

“Tìm tôi làm gì?” Quốc sư đại nhân đã có thể thuần thục vận dụng ứng dụng mạng xã hội, dĩ nhiên sẽ không bị loại việc như trả lời tin nhắn làm khó.

“Không biết, thấy cậu không có ở đó bọn họ đi rồi.” Cũng không biết Hoàng Bán Tiên đang làm cái gì, giây tiếp theo đã trả lời lại Lê Tinh Thần.

“Cảm ơn đã báo.” Sau khi Lê Tinh Thần biết cũng không để chuyện này ở trong lòng, nhưng vẫn không quên nói lời cảm ơn Hoàng Bán Tiên.

“Cậu có rảnh thì có thể vào xem diễn đàn.” Hoàng Bán Tiên không có dây dưa nhiều chuyện này, chỉ bảo Lê Tinh Thần vào diễn đàn nhìn xem.

Lúc này Lê Tinh Thần mới nhớ đến ban ngày mình đã bị Hoàng Bán Tiên kéo vào diễn đàn, sau đó cậu thoát khỏi khung trò chuyện cùng Hoàng Bán Tiên, vào nhóm tên là "Hiệp Hội Huyền Học phân hội thành phố H”, phát hiện đã có 99+ tin nhắn chưa đọc.

Kéo lên trên cùng thì thấy có người nói chào người mới linh tinh, còn có người hỏi cậu là người ở nơi nào, am hiểu cái gì.

Bên dưới đều là câu trả lời của Hoàng Bán Tiên:

“Người mới là do tôi kéo vào, rất lợi hại.”

“Dù sao thì vẫn lợi hại hơn ông.”

“Phương diện xem tướng rất lợi hại, hình như còn biết vẽ bùa, mấy cái khác không rõ lắm.”

Hoàng Bán Tiên còn chưa nói xong thì đã có người nói đến có người nhờ ông ta xem phong thuỷ với giá bao nhiêu đó, bởi vì ông ta có việc không thể đi nên tìm người nhận đơn.

Lê Tinh Thần nhìn thấy cái này hai mắt sáng lên, cậu lại kéo xuống dưới, phát hiện đã có người nhận nhiệm vụ này rồi, phía dưới cũng có mấy tình huống không khác gì lắm.

Sau khi phát hiện điểm này, Lê Tinh Thần quyết định sẽ thường xuyên vào diễn đàn nhìn xem, tuy giá cả không cao nhưng cũng không phài thấp thái quá, ít nhất có thể thỏa mãn nhu cầu hằng ngày cho cậu cùng Tinh Đồng.

Vào lúc Lê Tinh Thần lướt xem tin nhắn thì phát hiện có có người @cậu, lướt xuống mới thâyd người @cậu là Hoàng Bán Tiên:

“Hôm nay người mới đã online, có cái gì muốn hỏi đều có thể hỏi @Lê Lê Lê Lê lê.”

“.” Quốc sư đại nhân rất là cao lãnh đánh một dấu chấm câu, tỏ ý mình đang online.

Dấu chấm câu mới vừa được gửi đi, phía dưới đã có mấy câu hỏi:

“Lê Lê, Hoàng Bán Tiên nói cậu am hiểu xem tướng? Còn biết thứ khác không?"

“Nghe Hoàng Bán Tiên nói cậu mới mười bảy?”

……

Căn cứ vào việc những người này có thể mang đến tiền tài cho chính mình, lần này Lê Tinh Thần rất là kiên nhẫn: “Tìm long điểm huyệt, phong thuỷ tướng thuật, bắt quỷ bắt yêu…… Đều tương đối am hiểu, năm nay mười bảy.”

Linh hồn quốc sư đại nhân đã 30 tuổi trả lời không một chút chột dạ, thậm chí còn có chút đúng lý hợp tình.

Câu trả lời này làm bên trong diễn đàn yên tĩnh, qua một hồi lâu mới có người trả lời: “Mới mười bảy mà cái gì cũng biết, thầy của tiểu đạo hữu là ai vậy?”

Không phải giới huyền học không có thiên tài, nhưng dù gì cũng đều là lông phượng sừng lân, chứ đừng nói đến người cái gì cũng biết.

*Lông phượng sừng lân là vật hiếm có, chỉ người tài giỏi.

Cái khác không nói, thứ tìm long điểm huyệt này ba năm tìm long mười năm điểm huyệt, đủ để có thể thấy trình độ phức tạp cùng khó khăn, người mới 17 tuổi mà có thể xuất sư thì dù thế nào cũng sẽ có tiếng tăm.

“Sư phụ ẩn cư nhiều năm, hiện đã đi về cõi tiên.”

Cái này Lê Tinh Thần không nói dối, sư phụ của cậu là quốc sư đời trước của Nam Nguyên Quốc, sau khi truyền vị trí quốc sư cho cậu thì đi vân du tứ hải, dựa theo thời gian ở Hoa Hạ thì chỉ sợ bây giờ ngay cả tro cốt cũng tìm không thấy.

Lê Tinh Thần nói làm phần lớn người cảm thấy cậu đang khoác lác, nhưng ngại mặt mũi Hoàng Bán Tiên nên không có người trực tiếp nói ra, dù sao thì ông ta cũng đã là người ba bốn mươi tuổi, cứ như vậy mà chuyển đề tài sang hướng khác.

Cho dù quốc sư đại nhân cách một màn hình cũng có thể đủ hiểu rõ tâm tư của những người này, nhưng cũng không có nói ra.

Thứ như thực lực phải hiện ra ở trước mặt người khác mới có thể gọi là thực lực, thời gian còn dài, quốc sư đại nhân cũng không sốt ruột, tiếp tục ở trong diễn đàn nhìn chốc lát rồi khách khí tạm biệt, trực tiếp đóng diễn đàn.

Sau khi ăn cơm xong, quốc sư đại nhân chuẩn bị nhìn xem có nhiệm vụ gì hay không nên thuận tay nhấn mở diễn đàn huyền học học, cậu phát hiện không khí bên trong diễn đàn có chút trầm trọng: “Đúng là tạo nghiệt, không biết lại có nhiều thêm bao nhiêu oan hồn.”

“Thiện tai, thiện tai, cách nhau quá xa, lão nạp chỉ có thể đọc 《 Vãng Sinh Chú 》 nhìn bọn họ sớm ngày đầu thai.”

“Vừa lúc ở gần hiện trường sự cố, nhìn thấy vẫn còn rất sạch sẽ, các vị không cần quá mức nhớ mong.”

……

Đây là đang nói cái gì?

Lê Tinh Thần nhíu mày, còn chưa kịp lướt xem tin nhắn thì đã thấy có tin tức được đẩy lên ——

“Một chiếc xe vận tải bị mất lái trên đại lộ ở thành phố H, đâm vào mười chiếc xe làm lật nghiêng, hiện đã có bảy người chết mười ba người trọng thương.”