Những người khác mà nghe được Lê Tinh Thần nói lời này thì nhất định sẽ cảm thấy nghi hoặc, bởi vì toàn bộ nhà vệ sinh bao gồm bên ngoài hành lang đều không có một bóng người.
Nhưng Lê Tinh Thần nói như vậy dĩ nhiên là cậu có đạo lý của mình.
Vừa rồi cậu nói những lời kia cũng không phải hù dọa Chu Cường, mà là vào lúc cậu đi vào văn phòng đã thấy trong phòng có ba oán linh.
Tuy không thể nói là oán khí tận trời nhưng cũng không kém gì mấy, ba oán linh kia vẫn chưa thành niên mà oán khí trên người lại nồng đậm như vậy.
Ba oán linh đều nhìn chằm chằm Chu Cường, hận không thể nhào lên ăn thịt uống máu anh ta, nhưng lại giống như kiêng kị cái gì đó, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vào lúc Lê Tinh Thần nhắc tới bọn họ, bọn họ còn nhìn Lê Tinh Thần một cái, giống như có chút không xác định lời nói của Lê Tinh Thần là thật hay giả, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt Lê Tinh Thần lúc cậu rời đi bọn họ mới quyết định cùng đi ra nhìn xem.
Hiện tại nghe được lời nói của Lê Tinh Thần, ba oán linh đẩy qua đẩy lại, cuối cùng bay ra từ chỗ góc tường, nhưng cũng không dám đến quá gần, chỉ đứng ở xa nhìn Lê Tinh Thần.
Lê Tinh Thần cũng đang nhìn ba oán linh này, đây là đầu tiên cậu nhìn thấy oán linh sau khi đến Hoa Hạ.
“Cậu có thể nhìn thấy chúng tôi?” Cuối cùng vẫn là oán linh thiếu kiên nhẫn, ba con nhìn nhau, một oán linh nam từ trong đó dò hỏi.
“Đương nhiên.” Lê Tinh Thần cười khẽ, oán linh mà thôi, nếu cậu còn không nhìn thấy thì cái danh quốc sư này không cần dùng nữa.
“Vậy vừa rồi m tại sao anh lại lừa anh ta?” Oán linh mở miệng lần này chính là một oán linh nữ, từ tướng mạo có thể mơ hồ nhìn ra lúc xảy ra chuyện hẳn là tuổi vẫn còn rất nhỏ.
“Bởi vì……” Lê Tinh Thần sờ sờ cằm, trầm tư cái gì đó rồi nói: “Không thể mê tín, chúng ta phải tin tưởng khoa học!”
Không cần phải nói, thứ khoa học này dĩ nhiên là từ ngữ mới sau khi quốc sư đại nhân đến Hoa Hạ học tập được.
???
Hiện tại ba oán linh chỉ còn lại dấu chấm hỏi, giảng khoa học với oán linh? Cuộc trò chuyện này không thể tiếp tục được nữa!
“Các người có chuyện gì sao?” Thấy ba oán linh đều không nói lời nào, cậu nghĩ cứ giằng co như vậy cũng không phải biện pháp tốt, Lê Tinh Thần dứt khoát trực tiếp mở miệng hỏi.
Ở Nam Nguyên Quốc, phần lớn người sau khi chết sẽ trực tiếp đi vào luân hồi, trong đó có một phần nhỏ người sẽ hình thành linh thể hấp hối ở nhân gian.
Những người này là bởi vì tâm nguyện chưa xong, sau khi hoàn thành tâm nguyện thì cũng thể tiến vào luân hồi.
Trừ cái này ra trong linh thể còn có một loại tồn tại đặc thù, đó chính là oán linh.
Phần lớn oán linh đều được hình thành bởi vì lúc còn sống chết oan uổng, mà chết càng thảm thì oán khí càng nồng đậm, nếu oán khí không tiêu tan thì vĩnh viễn không thể tiến vào luân hồi.
Cho nên ở Nam Nguyên Quốc có một đám người chuyên môn lấy việc trợ giúp linh thể hoàn thành tâm nguyện cùng với trợ giúp oán linh dẫn độ oán khí mà sống, bị mọi người xưng là dẫn linh sư.
Tuy quốc sư không phải dẫn linh sư, nhưng chuyện mà dẫn linh sư làm được quốc sư cũng làm được.
“Chúng tôi muốn biết phải làm thế nào mới có thể tới gần Chu Cường.” Nhắc tới Chu Cường, oàn khí vốn có chút ổn định trên người ba oán linh bắt đầu tràn ra, diện mạo lúc đầu còn có thể thấy rõ ràng cũng dần dần trở nên vặn vẹo.
“Tới gần Chu Cường?” Lê Tinh Thần cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng vẫn theo thường lệ dò hỏi một câu: “Các người không muốn đi đầu thai chuyển thế sao?”
Oán linh muốn tới gần hung thủ, trừ bỏ báo thù ra thì không còn chuyện gì khác, nhưng ở Nam Nguyên Quốc, một khi oán linh dính đến mạng người thì không thể đầu thai chuyển thế, oán khí trên người đồng thời dần dần tiêu tán khi hung thủ tử vong, oán linh cũng sẽ trực tiếp hồn phi phách tán.
Nhưng căn cứ vào chuyện thần thoại quỷ quái ở Hoa Hạ mà Lê Tinh Thần đã đọc, cậu biết được ở Hoa Hạ hình như có một nơi gọi là địa ngục, chuyên môn trừng phạt linh thể dính nghiệp báo.
Tuy thần thoại quỷ quái phần lớn là bịa đặt, nhưng Lê Tinh Thần cảm thấy loại cách nói này có lẽ tất cả không phải đều là phán đoán.
“Đầu thai chuyển thế?” Dường như là bởi vì lời này quá mức buồn cười nên ba oán linh đều nhịn không được cười ra tiếng.
Nhưng trong tiếng cười kia bao hàm vô số thống khổ, khuất nhục cùng bi phẫn, cười đến cuối cùng, cô gái nhỏ tuổi nhất lại nhịn không được mà khóc.
Oán linh không có nước mắt nên âm thanh bi thương kia lại làm người khác không thể nào bỏ qua.
Trong chốc lát oán linh đã sắp xếp lại tâm tình, nói với Lê Tinh Thần về chuyện xưa của bọn họ.
Một chuyện xưa rất bình thường nhưng lại làm nội tâm người nghe không thể bình tĩnh.
Lúc Chu Cường còn trẻ có thể nói là thủ đoạn có hơn chứ không kém hiện tại, thậm chí càng thêm tàn nhẫn độc ác hơn.
Ba người họ đã từng là nghệ sĩ dưới trướng Chu Cường, đồng thời đều có xuất thân từ nông thôn, không có thân phận bối cảnh, sau khi bị Chu Cường lừa gạt ký hợp đồng mới phát hiện những lời hứa Chu Cường hứa ngay từ đầu đều là lời nói suông dùng để lừa gạt.
Lúc mới vừa ký hợp đồng bọn họ có thể nói là thu không đủ chi, ngay cả cơm ba bữa mỗi ngày đều là một vấn đề.
Nhưng loại tình huống này không ai dám nói với người trong nhà, bởi vì lúc bọn họ rời đi đều đã từng nói với người trong nhà bọn họ sẽ kiếm tiền để người nhà nhẹ nhàng hơn một ít.
Hiện tại đừng nói đến việc không thể trợ cấp cho gia đình, ngay cả chu cấp cho nhu cầu hằng ngày của bản thân cũng đã rất khó khăn?
Ăn bữa hôm bỏ bữa mai qua hai tháng, Chu Cường mới lộ ra gương mặt thật của anh ta, kêu bọn họ đi bồi rượu, nói là bồi rượu thật ra chính là giao thân thể của bọn họ, nhà đầu tư muốn làm cái gì bọn họ đều không thể cự tuyệt.
Đây cũng là lần đầu tiên oán linh nam kia biết trên thế giới còn có người yêu thích đồng tính, cho dù thân là nam nhưng cậu ta cũng hoàn toàn không “An toàn”. Trong ba người thì người chết sớm nhất chính là oán linh nữ tên Cầm Ninh, bởi vì thà chết không chịu khuất nhục nên cuối cùng bị Chu Cường đánh chết.
Có lẽ chính là từ việc gϊếŧ người này đã hạ thấp đạo đức của Chu Cường, sau đó tác phong hành sự của anh ta càng thêm tàn nhẫn hơn.
Chuyển biến rõ ràng nhất chính là Chu Cường bắt đầu hạ thuốc vào đồ ăn của bọn họ, sau khi bọn họ ăn thì cả người bủn rủn vô lực, đồng thời cũng bắt đầu hạn chế tự do của bọn họ, thậm chí còn dùng an toàn của người nhà bọn họ uy hϊếp, bức bách bọn họ không thể không nghe theo chỉ thị của Chu Cường.
Cho dù người làm bằng sắt cũng không chịu được cường độ một ngày bồi bốn năm người, cuối cùng sau khi oán linh nam bị tra tấn đến chết thì cô gái nhỏ nhất cũng không còn hy vọng, chịu không nổi tra tấn mà tự sát.
Loại chuyện xử lý thi thể này Chu Cường đã thành thục, nếu nói ngay từ đầu lúc Cầm Ninh chết còn có một ít phiền toái nhỏ thì hai người sau Chu Cường đã có “Kinh nghiệm”, thậm chí còn không tốn một chút nước bọt chứ đừng nói đến cô gái nhỏ nhất không phải là bị đánh mà là tự sát.
“Đáng thương cho cha mẹ tôi, chết sống không muốn tin tưởng tôi sẽ vô duyên vô cớ tự sát, tới tìm Chu Cường lý luận, súc sinh kia vậy mà gọi người tới đánh cha tôi gãy hai chân……”
Sau khi Lê Tinh Thần nghe được cũng hiểu rõ oán hận khó tiêu trong lòng mấy người họ, than nhỏ một hơi: “Các người không thể tới gần Chu Cường là bởi vì ban đầu trên người anh ta có một lá bùa hộ mệnh.”
“Ban đầu?” Mấy oán linh lập tức nghe ra chỗ bất đồng trong lời nói của Lê Tinh Thần, ban đầu có, vậy hiện tại đã không còn sao?
“Lúc đánh anh ta tôi đã thuận tiện đánh tan linh khí trên bùa hộ mệnh.” Ngữ khí của Lê Tinh Thần rất vô tội, giống như thật sự chỉ là trượt tay.
“Nói cách khác thì hiện tại chúng ta có thể tới gần anh ta?” Oán linh đã hiểu rõ ý tứ của Lê Tinh Thần, hận không thể lập tức trở về xé nát Chu Cường, lại bởi vì Lê Tinh Thần còn ở nên đều không có động.
“Không sai.” Lê Tinh Thần gật đầu: “Nhưng các người cần phải nghĩ kỹ, một khi động thủ thì có lẽ các người không thể đầu thai chuyển thế.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Khuôn mặt ba oán linh vặn vẹo: “Nhưng chúng tôi đợi gần mười năm chính là vì ngày này, anh ta dựa vào cái gì mà có thể sống yên ổn sau khi đã làm chuyện xấu!”
Khi phát hiện không thể tới gần Chu Cường, ba oán linh chỉ có thể mỗi ngày nguyền rủa Chu Cường xui xẻo, ai ngờ Chu Cường ngược lại càng ngày càng xuôi gió xuôi nước, không chỉ có sự nghiệp càng làm càng rực rỡ mà tiền tài trong nhà cũng càng tích càng nhiều, như thế này làm sao để bọn họ có thể an tâm đầu thai?
Lúc còn sống nhận hết khuất nhục, sau khi chết còn bị Chu Cường lợi dụng sạch sẽ, thậm chí còn có hận thù tàn hại cha mẹ, cái này làm sao có thể buông?
“Nếu đã muốn như vậy thì đi làm chuyện muốn làm đi.” Lê Tinh Thần thấy khuyên bất thành nên cũng không khuyên nữa..
Nếu không phải thấy Chu Cường tàn độc, Lê Tinh Thần cũng không muốn quản chuyện này.
Ở Nam Nguyên Quốc, quốc sư đại nhân còn có một cái tên gọi khác trong giới oán linh, gọi là “Quỷ kiến sầu”.
Không có lý do nào khác ngoài việc chỉ cần chuyện mà một số linh thể muốn hoàn thành không quá mức phức tạp mà dẫn linh sư cũng không thể giải quyết, bọn họ sẽ đến cầu quốc sư đại nhân.
Nhưng quốc sư có tiếng thích bòn rút, danh ngôn trong miệng chính là “Đã chết thì như thế nào? Lúc sinh thời cũng có chút của cải, con thuyền bị hỏng cũng vẫn còn lại ba cây đinh!”.
Cho nên phần lớn người không có chút của cải thì không dám đi tìm quốc sư trợ giúp, dù sao thì không ai biết chút tiền tài lúc còn sống ấy có thể đút quốc sư ăn no hay không?
Ngay cả tiền cùa oán linh cũng không buông tha, thế này chẳng phải là “Quỷ kiến sầu” sao?
*
Quỷ kiến sầu là một loại cây sinh trưởng ở những nơi cheo leo trên núi. Khi sống, kiến bảo vệ cây, và khi chúng chết, cây sẽ hấp thụ chúng. Bên trong chúng, kiến mang những sức sống rất mạnh mẽ, vì thế được gọi là… Quỷ kiến sầu. Mà ba oán linh này Lê Tinh Thần đảo qua đã biết đều là mệnh nghèo khổ, đừng nói tới tiền tài, chỉ sợ ngay cả ba cây đinh cũng không có!
“Cảm ơn!” Sau khi thành khẩn cảm ơn, ba oán linh mới xoay người rời đi.
Nếu thiên sư của Hoa Hạ biết được Lê Tinh Thần có hành vi này thì nhất định sẽ không đồng tình, người sau khi chết tiến vào luân hồi vốn là thuận theo Thiên Đạo, mà sau khi chết vẫn còn ở lại nhân gian đó là vì Thiên Đạo bất dung.
Làm thiên sư không đưa oán linh vào luân hồi phòng ngừa bọn họ làm hại nhân gian liên luỵ người thường cũng thôi đi, vậy mà còn đánh tan bùa hộ mệnh trên người người sống để oán linh làm xằng làm bậy.
Nhưng Lê Tinh Thần cũng mặc kệ những cái đó..
Cái gì mà thuận theo Thiên Đạo? Người có người đạo, quỷ có quỷ đạo, không thể nhập quy định cả hai giới làm một? Cậu chỉ biết oan có đầu nợ có chủ.
Còn việc sau khi oán linh động thủ với người thường sẽ chịu phải trừng phạt gì, hồn phi phách tán cũng được, đánh vào mười tám tầng địa ngục chịu khổ luân hồi cũng được, đó cũng là do người ta cam tâm tình nguyện, cần gì những người khác phải nhiều lời?
Giải quyết xong ba oán linh, Lê Tinh Thần cũng xoay người rời khỏi giải trí Thiên Thành, nơi này Lê Tinh Thần ở lại nhiều thêm một giây cũng cảm thấy chán ghét.
Lúc rời đi dĩ nhiên vẫn sẽ khiến cho không ít người nghị luận.
Tuy động tĩnh trong phòng Chu Cường không lớn, nhưng vốn dĩ nơi như giới giải trí này không có gì bí mật, chứ đừng nói đến việc Lê Tinh Thần chân trước vừa rời đi, Chu Cường ở sau lưng đã phát cơn tức giận thật lớn.
Nhưng mọi người nhìn thấy bộ dạng của Lê Tinh Thần giống như không có việc gì thì đều có chút buồn bực:
Đắc tội Chu Cường còn có thể bình tĩnh như vậy, đứa nhỏ này không có mắt nhìn sao?
Nhưng Lê Tinh Thần ở giải trí Thiên Thành vốn dĩ độc lai độc vãng, hiện tại còn đắc tội Chu Cường, tình huống như vậy không ai chịu tiến lên quan tâm hai câu.
Lê Tinh Thần cũng không cần người khác quan tâm, thậm chí lười cùng mấy người mang theo mặt nạ nói chuyện.
Nghĩ đến trong túi mình đã nghèo đến mức không xu dính túi, hơn nữa vừa mới trợ giúp ba oán linh kia làm việc lại không có một chút thu vào, chân Lê Tinh Thần di chuyển, quyết định đi tìm mấy người coi tiền như rác kiếm đơn hàng lớn.