Nhưng cái gì?
Nếu là người bình thường thì nhất định sẽ hỏi lại, nhưng Lê Tinh Thần không ra bài dựa theo lẽ thường, giống như là không có nghe được ác ý trong lời nói của Chu Cường, cậu chỉ nhìn Chu Cường không lên tiếng.
Chu Cường đợi một hồi lâu vẫn không chờ được Lê Tinh Thần hỏi, vừa giương mắt nhìn thì thấy ánh mắt tỏ vẻ hài hước của Lê Tinh Thần, anh ta cảm thấy có chút tức giận, không hề úp úp mở mở nữa:
“Tiền vi phạm hợp đồng 1300 vạn, đưa tiền rồi đi!”
Anh ta không tin cậu có thể lấy ra được!
Tuy nửa câu sau không có nói ra khỏi miệng nhưng ý tứ của Chu Cường lại rất rõ ràng.
Nói không xuôi tai thì chính là trong túi Lê Tinh Thần có bao nhiêu tiền Chu Cường còn rõ ràng hơn cả Lê Tinh Thần, đừng nói là 1300 vạn, chỉ sợ hiện tại ngay cả 1300 tệ cậu cũng lấy không ra.
“Tiền vi phạm hợp đồng 1300 vạn?” Lê Tinh Thần nhướng mày, trước khi tới cậu đã biết Chu Cường sẽ dùng công phu sư tử ngoạm, không ngờ người này ăn uống còn lớn hơn trong tưởng tượng của cậu rất nhiều.
*
Công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to, ý là chặt giá, lấy giá cắt cổ.“Không sai.” Chu Cường cho rằng Lê Tinh Thần bị con số này dọa, mặc đầy sự đắc ý, muốn chạy? Vậy phải xem anh ta có đồng ý hay không!
“Theo tôi được biết, lúc trước chúng ta ký hợp đồng không phải như vậy.” Hợp đồng ở giới giải trí đúng thật là đối với nghệ sĩ rất không công bằng, tiền nhận được khi ký hợp đồng không bao nhiêu nhưng tiền vi phạm hợp đồng lại cao đến dọa người, hợp đồng của Lê Tinh Thần dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng cho dù là như thế cũng không tới 1300 vạn khoa trương như vậy.
Tiền vi phạm hợp đồng 1300 vạn đã đạt đến giá trị của nghệ sĩ tuyến hai, Lê Tinh Thần đừng nói là tuyến mười tám, ngay cả tuyến 180 cũng coi như là không phải.
“Phí vi phạm hợp đồng đúng là không cao như vậy.” Lần này Chu Cường trả lời rất sảng khoái, hiển nhiên đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác: “Nhưng cậu đừng quên, mấy ngày hôm trước cậu đẩy hết mấy công tác đi, cái này cũng cần tiền vi phạm hợp đồng nên mới tăng thêm lên không nhiều không ít, vừa vặn 1300 vạn!”
“Nếu tôi nhớ không lầm thì.” Lê Tinh Thần ngả người ra phía sau một chút, trực tiếp dựa lên lưng ghế: “Lúc trước chúng ta ký hợp đồng anh hứa hẹn mỗi năm sẽ cho tôi hai vai nam 3 trở lên, cùng với một đại ngôn của nhãn hiệu tuyến ba, một cái gameshow…… mấy thứ này, anh chưa làm được đúng không?”
Nguyên thân đúng là có chút ngốc, nhưng đối với tiền thì lại cắn chết không buông, dù sao thì vấn đề này ở chỗ Lê Tinh Đồng chính là một cái động không đáy, căn bản không để cậu ta nghỉ ngơi.
Lúc trước ký hợp đồng với Chu Cường là bởi vì Chu Cường đáp ứng cho cậu ta rất nhiều chỗ tốt, hiện tại đã ký với Chu Cường hai năm, nhưng Chu Cường đã sớm ném mấy lời hứa lúc trước ra sau đầu, ban đầu Lê Tinh Thần có hỏi qua, nhưng sau đó lại bị Chu Cường lấy lý do“Cũng không có làm cậu thiếu tiền” đuổi đi.
Nguyên thân cũng bị cái lý do thoái thác này thuyết phục, dù sao thì cậu ta tiến vào giới giải trí là vì tiền thuốc men của em gái, tiền thuốc men đã đủ, cái khác nguyên thân cũng không để ý.
“Như thế nào? Chẳng lẽ cậu còn muốn nói tôi vi phạm hợp đồng?” Trong lòng Chu Cường cười lạnh, Lê Tinh Thần vẫn là quá mức ngây thơ, trong vòng giới giải trí làm gì có nơi nào chỉ cần một tờ giấy hợp đồng là có thể nói rõ ràng?
“Căn cứ vào quy định của Hoa Hạ, anh thật sự đã vi phạm hợp đồng.” Lê Tinh Thần gật đầu, mấy ngày nay cũng không phải cậu chưa làm gì, ít nhất vẫn nghiên cứu được một chút luật pháp của Hoa Hạ: “Tôi có thể chấm dứt hợp đồng vô điều kiện, hơn nữa anh còn cần phải chi trả tiền vi phạm hợp đồng.”
Lại nói đến một vấn đề khác:
“Còn công việc đã ngừng ở mấy ngày trước, tất cả đều do anh tự ý nhận trong khi không có sự đồng ý của tôi, này đồng dạng với việc trái quy định của Hoa Hạ, cho nên tiền vi phạm hợp đồng cũng không nên để tôi chi trả.”
Nói đến điểm này Lê Tinh Thần không thể không tán thưởng luật pháp hoàn thiện của Hoa Hạ, quốc sư đại nhân tỏ vẻ rất vừa lòng.
“Kêu tôi chi trả tiền vi phạm hợp đồng?” Chu Cường giống như nghe được chuyện cười: “Tôi thấy cậu đây là muốn sau này không thể hoạt động ở trong vòng nữa!”
Tuy giải trí Thiên Thành không phải công ty giải trí lớn, nhưng Chu Cường lại là người đại diện lợi hại nhất giải trí Thiên Thành, đồng thời cũng là phó tổng giải trí Thiên Thành, tuy không phải nhân vật lớn gì ở giới giải trí nhưng lời nói cũng có giá trị, phong sát loại nghệ sĩ như Lê Tinh Thần có thể nói là rất nhẹ nhàng.
“Tôi vốn dĩ cũng không tính hoạt động ở trong cái vòng này.” Ai ngờ Lê Tinh Thần hoàn toàn không bị uy hϊếp, ngược lại còn rất tán đồng gật gật đầu.
“Mặc kệ cậu có muốn hoạt động hay không.” Đối với thái độ dầu muối không ăn của Lê Tinh Thần, Chu Cường có chút tức giận: “1300 vạn, một tệ cũng không thể thiếu!”
“Anh đây là tính không nói đạo lý?” Lê Tinh Thần không ngờ Chu Cường lại vô lý như vậy, nheo nheo mắt.
“Hôm nay tôi không muốn giảng đạo lý với cậu.” Chu Cường hừ lạnh một tiếng: “Cậu muốn thế nào? Đừng quên hợp đồng của cậu vẫn còn tám năm, cho dù cậu không muốn hoạt động ở giới giải trí tôi cũng không tin tám năm này cậu đều không tìm việc làm!”
Theo quy định của Hoa Hạ, hợp đồng ở giới giải trí cũng thuộc về hợp đồng lao động, nếu Lê Tinh Thần không thể chấm dứt hợp đồng với giải trí Thiên Thành thì sau này không có biện pháp ký kết hợp đồng lao động với công ty mới.
Nói cách khác, trước khi hợp đồng hết hạn thì Lê Tinh Thần chỉ có thể làm công tạm thời cho công ty khác, đây cũng là nguyên nhân tại sao sau khi Lê Tinh Thần nghiên cứu luật pháp Hoa Hạ xong thì quyết định chấm dứt hợp đồng.
“Nếu anh đã không nói đạo lý như vậy thì.” Trong lòng Lê Tinh Thần có chút bất đắc dĩ, khẽ thở dài một cái: “Tôi đây cũng chỉ có thể không nói đạo lý.”
“Cái gì?” Chu Cường có chút không rõ lời này của Lê Tinh Thần là có ý gì.
Nhưng không cần anh ta suy nghĩ cẩn thận, bởi vì động tác kế tiếp của Lê Tinh Thần đã nói cho Chu Cường biết cái gì gọi là không nói đạo lý.
“Cậu làm gì vậy!”
Chu Cường ngoài mạnh trong yếu quát lớn, nhưng dù trạng thái lúc này của anh ta như thế nào cũng nhìn giống như rất sợ hãi.
Chu Cường hoàn toàn không ngờ Lê Tinh Thần lại làm ra chuyện như vậy, này hoàn toàn làm điên đảo nhận thức của anh ta, trong ấn tượng của anh ta, Lê Tinh Thần là một người dù bị đánh một bạt tai thì ngay cả một câu nói tàn nhẫn cũng không nói ra được.
Tuy hôm nay biểu hiện của Lê Tinh Thần không giống trước kia rất nhiều, nhưng từ lúc vào cửa cậu vẫn luôn khách khí nên Chu Cường cũng không có nghĩ nhiều, cho đến khi vừa rồi anh ta bị Lê Tinh Thần ném xuống mặt đất.
Cho dù là ở giới giải trí, Chu Cường cũng chưa từng gặp qua ai biến đổi sắc mặt nhanh giống như Lê Tinh Thần, không! Lê Tinh Thần thậm chí còn không có biến đổi sắc mặt, cho dù là hiện tại thì trên mặt Lê Tinh Thần vẫn treo nụ cười đạm bạc như cũ.
Nhưng cho dù là ai bị người treo nụ cười như vậy trên mặt ném xuống mặt đất không thể động đậy cũng không dám coi khinh người này.
“Cậu đây là muốn đánh cho đến khi nhận tội sao? Cậu nằm mơ đi!” Đau đớn làm cả người Chu Cường trở nên có chút vặn vẹo, không chịu được quay cuồng trên mặt đất.
Đánh đến khi nhận tội……
Chu Cường dùng từ ngữ làm Lê Tinh Thần rất là ghét bỏ, nhưng cậu cũng không tính dùng bạo lực để giải quyết chuyện này, còn việc tại sao cậu lại đánh Chu Cường trước một trận? Đương nhiên là bởi vì cậu thích!
Sau khi điểm huyệt ở vài nơi quanh thân Chu Cường, Lê Tinh Thần mới chậm rãi ngồi xuống đối diện: “Tôi thật sự rất tò mò, buổi tối anh không gặp ác mộng sao?”
“Cậu đã làm gì tôi rồi?” Chu Cường chỉ cảm thấy sau khi Lê Tinh Thần điểm vài cái lên người anh ta thì cả người anh ta bắt đầu đau nhức.
Cái loại đau đớn này giống như nghiền nát xương cốt toàn thân, đau muốn kêu ra tiếng nhưng dù thế nào cũng không kêu được, còn không chờ Chu Cường suy nghĩ cẩn thận tại sao anh ta lại có loại cảm giác như vậy thì nghe thấy lời nói Lê Tinh Thần, trong lòng lập tức cả kinh.
“Trên lưng anh cõng ba mạng người, buổi tối anh không gặp ác mộng sao?” Ngón tay Lê Tinh Thần chậm rãi gõ lên trên tay vịn ghế, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông lăn lộn dưới đất.
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì!” Nghe được Lê Tinh Thần nói, trên mặt Chu Cường hiện lên một tia hoảng sợ cùng chột dạ, nhưng sau đó lại bị đau đớn thay thế.
“Tôi nghĩ anh hẳn là có gặp ác mộng đúng không.” Lê Tinh Thần giống như không có nghe được lời phủ nhận của Chu Cường, chậm rãi mở miệng: “Dù sao thì bọn họ cũng đang nhìn anh mà.”
“Nói hươu nói vượn!” Tuy ngoài miệng phản bác nhưng trong mắt Chu Cường đã hiện ra sự sợ hãi, thậm chí còn không rảnh lo đến sự đau đớn cả người.
Mấy năm nay tuy chuyện anh ta làm không thể nói là có thể che dấu hoàn toàn, nhưng cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện biết được, huống hồ sau khi xảy ra chuyện anh ta đã dùng hết sức lực để giải quyết, lúc ấy Lê Tinh Thần còn không quen biết anh ta, sao có thể biết được những chuyện đó?
“Bọn họ đều chưa đến 18 tuổi, anh không cảm thấy áy náy sao?” Lê Tinh Thần cúi đầu nhìn Chu Cường, lại nhìn thoáng qua phía sau Chu Cường, giống như thật sự nhìn thấy gì đó.
“Cậu……” Nghe được lời này, trong lòng Chu Cường cũng sinh ra một chút hoài nghi, kinh nghi bất định nhìn thoáng qua đôi mắt của Lê Tinh Thần.
Không biết có phải Chu Cường gặp ảo giác hay không, anh ta chỉ cảm thấy lúc này cả người rét run, như là bị người nào đó theo dõi.
“Phụt ——” Thấy Chu Cường có chút tin, Lê Tinh Thần lại cười lên tiếng, buồn cười nhìn Chu Cường: “Anh sẽ không thật sự tin tưởng lời nói của tôi chứ?”
Chu Cường không nói gì, chỉ là cảnh giác mà nhìn Lê Tinh Thần, biết chính xác tuổi cùa mấy người kia, cho dù không có ma quái như lời Lê Tinh Thần nói thì cậu ít nhất cũng biết một chút nội tình.
“Anh nói xem, những đối thủ của anh có thể cảm thấy hứng thú đối với chuyện cũ năm xưa của anh không?” Lê Tinh Thần vuốt cằm, bắt đầu suy nghĩ: “Ví dụ như Triệu tổng của Tinh Quang, Lưu tổng của Đàn Tinh……”
“Cậu muốn làm gì?” Chu Cường như là đã quên mất đau đớn trên người, sắc mặt bình tĩnh nhìn Lê Tinh Thần, phía sau lưng đã sớm bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp.
Lê Tinh Thần một hơi đếm ra vài người, đều là đối thủ của Chu Cường, nếu biết trước kia Chu Cường làm cái gì thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội có thể đánh chết Chu Cường này.
Khác với người không quyền không thế như Lê Tinh Thần, với vị trí của Chu Cường, chỉ cần có một chút hoài nghi, một chút manh mối là có thể đào sâu xuống dưới, cho dù không thể hoàn toàn hoàn biết được chân tướng thì ít nhất cũng có thể tìm ra được một ít dấu vết để lại.
“Tôi đã nói rồi.” Lê Tinh Thần dang tay ra,, ngữ khí rất là bất đắc dĩ: “Tôi muốn chấm dứt hợp đồng.”
“Làm sao tôi biết sau khi cậu chấm dứt hợp đồng sẽ không ra ngoài nói bậy?” Cho dù đã tới tình trạng này nhưng Chu Cường cũng không muốn thừa nhận "ba mạng người" trong miệng Lê Tinh Thần, chỉ nói Lê Tinh Thần hồ ngôn loạn ngữ.
“Cái này tôi không thể bảo đảm.” Lê Tinh Thần vừa dứt lời đã nhận được ánh mắt hận không thể gϊếŧ cậu của Chu Cường, chỉ là quốc sư đại nhân làm sao có thể sợ hãi: “Nhưng anh từ bỏ tin tưởng tôi thì còn có biện pháp gì khác sao?”
“Cậu……” Chu Cường nhìn Lê Tinh Thần, muốn phản bác lại phát hiện căn bản không thể nào phản bác được.
“Sau khi chấm dứt hợp đồng tôi có thể nói ra hay không tôi không biết.” Lê Tinh Thần chống cằm, biểu tình trên mặt hiện lên sự vô tội: “Nhưng nếu hôm nay không chấm dứt hợp đồng thì tôi đây có thể sẽ không quản được miệng của mình.”
“Được!” Chu Cường cắn răng, cuối cùng cũng nói ra bốn chữ: “Chấm dứt hợp đồng!”
“Nhưng tôi lại không lấy ra được nhiều tiền vi phạm hợp đồng như vậy.” Vẻ mặt Lê Tinh Thần có chút khó xử: “Nếu không hay là……”
“Không cần!” Chu Cường vội vàng đánh gãy lời nói kế tiếp của Lê Tinh Thần: “Không cần tiền vi phạm hợp đồng!”
“Thật vậy chăng?” Lê Tinh Thần ngoài ý muốn nhìn Chu Cường, có chút không tin.
“Như cậu nói, giải trí Thiên Thành cũng không có hoàn toàn tuân thủ hợp đồng, làm sao có thể để cậu bồi thường tiền vi phạm hợp đồng?” Chu Cường cắn răng, vội vàng gật đầu, hiện tại anh ta chỉ nghĩ phải nhanh tiễn ôn thần này rời đi.
Lê Tinh Thần đứng dậy cởi bỏ huyệt đạo trên người Chu Cường, tùy tay đặt hợp đồng đã chuẩn bị từ sáng sớm đến trước mặt Chu Cường: “Vậy phiền Chu tổng ký tên.”
Chu Cường nhìn lướt qua hợp đồng, phát hiện Lê Tinh Thần cũng không có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước đưa ra bất kì điều kiện gì khác, chỉ là một phần hợp đồng chấm dứt đơn giản, anh ta lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ký tên của mình xuống, động tác có chút gấp không chờ nổi.
“Cảm ơn Chu tổng.” Lê Tinh Thần nhìn động tác của Chu Cường, vừa lòng gật gật đầu: “Chu tổng quả nhiên là người biết đạo lý.”
Từ "biết đạo lý" phát ra từ trong miệng Lê Tinh Thần lúc này dừng ở trong lỗ tai Chu Cường lại có vẻ vô cùng châm chọc.
Nhưng nghĩ đến thủ đoạn vừa rồi của Lê Tinh Thần, Chu Cường không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể cắn răng phụ họa: “Đương nhiên.”
“Trước kia cảm ơn Chu tổng chiếu cố.” Lê Tinh Thần cầm lấy hợp đồng, đứng dậy từ trên ghế: “Núi xanh còn đó lục thủy trường lưu, hẹn…… Không gặp lại.”
*
Núi xanh còn đó lục thủy trường lưu - 青山不改水长流, 明月依旧星渐稀: Nghĩa là sự thật thì không bao giờ thay đổi được, dù hiện tại có chút mơ hồ nhưng thời gian sẽ làm sáng tỏ tất cả. Ý vị thâm trường nhìn Chu Cường phía sau một cái, Lê Tinh Thần lưu loát xoay người, rời khỏi văn phòng Chu Cường.
Sau khi rời khỏi văn phòng, đầu tiên Lê Tinh Thần đến nhà vệ sinh một chuyến, nhìn vào gương một hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng:
“Xuất hiện đi.”