Chương 29

Khác với Trương Trạch Tân, tuy động tác của Phó Đình Thâm vội vàng nhưng lại có chừng mực, động tĩnh mở cửa nhỏ đến mức thậm chí có thể làm người khác xem nhẹ, nhưng cho dù như thế thì không lâu sau trong ghế lô cũng đã an tĩnh lại.

Sau khi Phó Đình Thâm thấy rõ ràng tỉnh cảnh trong ghế lô, áp suất thấp từ thân thể dần dần lan tràn ra toàn bộ ghế lô, người vốn dĩ còn đang nói đùa sau khi cảm nhận được uy áp truyền đến từ cửa thì dần dần im lặng lại.

Sau đó giao lưu ánh mắt với nhau:

“Người kia là ai vậy?”

“Không biết! Thiếu chút nữa đã bị hù chết!”

“Lớn lên thật dễ nhìn!”

“Đã đến lúc nào rồi mà còn mê trai?”

“Hình như anh ấy đang nhìn em trai Tinh Thần?”

……

Cảm tạ ngày thường mọi người ở đoàn phim làm việc với nhau rất ăn ý, giúp cho bọn họ hiện tại dù chỉ thông qua ánh mắt cũng có thể giao lưu.

Nhưng sắc mặt của Phó Đình Thâm trở nên kém với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, cuối cùng trầm thấp đến mức có thể nhỏ nước, ngay cả giao lưu ánh mắt cũng đã biến mất.

Đừng hỏi, hỏi chính là không dám!

Ở địa vị cao đã lâu, uy nghiêm trên người Phó thất gia dĩ nhiên là thứ không phải người bình thường có thể so sánh được, ngày thường chỉ cần ánh mắt có chút không tốt đã có thể làm nhóm cao tầng Thịnh Thế sợ tới mức run rẫy, chứ đừng nói đến lúc này toàn thân Phó Đình Thâm đều lộ ra cảm xúc “Tôi rất tức giận”.

“Tinh Thần…… em…… em trai,…… rất sảng khoái…… Mau! Tiếp…… Tiếp tục!”

Nhưng cố tình Trương Trạch Tân người nên cảm nhận được cảm xúc của Phó Đình Thâm nhất lại không có chút phản ứng nào, đại não hắn đã sớm bị cồn làm cho mất đi năng lực tự hỏi, chỉ liên tục khuyên Lê Tinh Thần uống rượu.

Còn Lê Tinh Thần?

Lúc Phó Đình Thâm xuất hiện ở cửa ghế lô cậu đã điều phát hiện, có lẽ là bởi vì hai người tâm ý tương thông, đời trước cũng có tình huống như vậy, mỗi khi Phó Đình Thâm xuất hiện ở gần là Lê Tinh Thần có thể chuẩn xác cảm ứng được vị trí của anh.

Vốn dĩ Lê Tinh Thần còn bởi vì Phó Đình Thâm đến đây hơi luống cuống một chút, phải biết rằng kế hoạch ban đầu của cậu là theo uống với Trương Tân Trạch, sau đó lại nương theo men say đi đùa giỡn chú nhỏ.

Nếu chú nhỏ hỏi thì cậu có thể đúng lý hợp tình nói là do người của anh một hai ép cậu phải uống rượu, sau đó cậu uống say, dù sao cũng không có ai biết cậu ngàn ly không say.

Nhưng giữa việc sau khi uống rượu đi đùa giỡn chú nhỏ, cùng với việc đang uống rượu bị chú nhỏ vừa vặn bắt được hoàn toàn khác nhau!

Không biết tại sao khi Lê Tinh Thần nhìn thấy sắc mặt trầm thấp kia của Phó Đình Thâm trong lòng lại có chút chột dạ, cuối cùng dứt khoát giả say.

“Uống cái gì?”

Lúc này Phó Đình Thâm đã chậm rãi đi tới phía sau Lê Tinh Thần, nhìn Trương Tân Trạch đã say thành vũng bùn từ trên cao xuống, trong mắt tràn đầy không vui.

Tuy ngoài miệng cậu có chút lưu manh, nhưng tổng thể mà nói cậu vẫn là một học sinh vô cùng ngoan ngoãn, sao vừa đến đoàn phim đã học uống rượu rồi?

“Uống…… Uống rượu!” Trương Tân Trạch vẫn không hề hay biết mình sắp chết đến nơi quơ quơ ly rượu trong tay: “Đêm nay chúng ta…… Chúng ta…… Không…… Không say không về!”

Cho dù đã say nhưng Trương Tân Trạch vẫn không có quên mục đích của chính mình, nói đến chuyện sau đó, biểu tình trên mặt hắn trở nên rất đáng khinh.

Phó Đình Thâm là ai?

Mười sáu tuổi gây dựng sự nghiệp, 18 tuổi tiếp nhận nhà họ Phó, cùng năm lấy tư thế lôi đình diệt trừ những kẻ chống đối, sau đó dùng thời gian tám năm đưa toàn bộ tập đoàn Thịnh Thế cùng với nhà họ Phó đi đến mũi nhọn kim tự tháp của Hoa Hạ, có dạng người nào mà chưa thấy qua?

Lúc này vừa thấy biểu tình Trương Trạch Tân anh đã biết Trương Trạch Tân đánh chủ ý gì, nhưng lại vẫn ẩn nhẫn không phát:

“Uống say? Sau đó cậu muốn làm gì?”

“Đương nhiên…… Là…… Mang em…… em trai Tinh Thần…… trải nghiệm…… chuyện vui sướиɠ nhất…… trên đời này!” Trương Trạch Tân đã hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi, há mồm đã nói ra suy nghĩ xấu xa trong lòng, thậm chí dưới đáy mắt đã bắt đầu xuất hiện một tia sắc dục.

“Chuyện Vui sướиɠ nhất?” Phó Đình Thâm lặp lại một lần, trong giọng nói đã khó nén được tức giận, chỉ là sự tức giận kia không biết là nhằm vào Trương Trạch Tân to gan lớn mật, hay là nhằm vào Lê Tinh Thần tâm trí không hề phòng bị.

Vật nhỏ này ngày thường ở trước mặt anh bộ dạng vô cùng cơ linh, hiện tại là như thế nào?

Lê Tinh Thần nhận thấy cảm xúc biến hóa của Phó Đình Thâm, vốn dĩ cậu vẫn luôn giả chết cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt mê mang nhìn xung quanh một vòng, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, giống như là đang tự hỏi tại sao mọi người đột nhiên an tĩnh lại.

Sau đó Lê Tinh Thần mới làm như thấy được Phó Đình Thâm đứng ở phía sau mình.

“Chú…… chú nhỏ?”

Khác với sự lắp bắp do uống say của Trương Tân Trạch, thanh âm của Lê Tinh Thần vô cùng mềm mại, dừng ở trong tai người ngoài càng giống như đang làm nũng, ngoan ngoãn đến mức làm người ta nhịn không được muốn bắt nạt.

Phảng phất như cảm thấy chính mình xuất hiện ảo giác, Lê Tinh Thần nâng tay lên xoa xoa đôi mắt, sau đó trợn mắt làm như đã xác định được cái gì đó, nói với Phó Đình Thâm:

“Chú nhỏ, sao chú lại tới đây!”

Nói xong cậu lảo đảo ngã lên trên người Phó Đình Thâm, giống như nhũ yến về tổ, cả người nằm ở trong lòng ngực Phó Đình Thâm.

Chú nhỏ?

Khương Thường An vốn dĩ còn đang khϊếp sợ kỹ thuật diễn của Lê Tinh Thần, ai có thể ngờ người vừa rồi còn đang thanh tỉnh lại đột nhiên trở thành người say? Ngay sau đó từ lời nói của Lê Tinh Thần anh ta mới biết được, Phó Đình Thâm vậy mà là chú nhỏ của cậu?

Khác với người khác, thời trẻ Khương Thường An đã từng gặp qua Phó Đình Thâm một lần.

Lúc đó Phó Đình Thâm cũng chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng trên người anh lại có khí thế kinh người, rất thành thục ổn trọng.

Khí tràng quanh thân anh chẳng kém gì những cáo già có kinh nghiệm trong thương trường, cho dù ở giữa những đại lão đông đảo cũng có thể trò chuyện vui vẻ, không có một chút kém cỏi nào.

Ngay lúc đó Khương Thường An mới vừa xuân phong phong đắc ý bởi vì 《 sở hà 》 nhận được giải.

Gia cảnh Khương Thường An bình thường, người nghèo đột nhiên trở nên giàu có, hơn nữa các giới truyền thông cùng với người đồng hành hết sức thổi phồng anh ta, cái gì mà thiếu niên anh tài, đạo diễn thiên tài, ánh sáng của giới điện ảnh Hoa Hạ…… từng cái danh hiệu thổi cho Khương Thường An có chút lâng lâng, anh ta cho rằng chính mình giống như đánh giá của mọi người, là đạo diễn lợi hại nhất giới điện ảnh Hoa Hạ, là thanh niên đồng lứa nhân tài kiệt xuất.

Nếu không phải lúc trước ngoài ý muốn thấy được người ưu tú như Phó Đình Thâm, khiến cho Khương Thường An chú ý tới, sau đó tìm kiếm rồi biết được thân phận cùng lý lịch xuất sắc của Phó Đình Thâm, thì có lẽ Khương Thường An còn sống ở trong ảo cảnh khoác lác của người ngoài.

Có thể nói Phó Đình Thâm đã tát cho Khương Thường An một cái tát vang dội.

So sánh với Phó Đình Thâm, một chút thành tích của anh ta được tích là cái gì chứ? Càng đừng nói đến việc Phó Đình Thâm còn nhỏ hơn anh ta mấy tuổi.

Cho nên dù Phó Đình Thâm không biết Khương Thường An, nhưng Khương Thường An đã xem Phó Đình Thâm như ánh đèn đường chiếu sáng con đường nhân sinh của anh ta.

Lấy lại tinh thần từ trong hồi ức, Khương Thường An cẩn thận đánh giá toàn thân khí lạnh lúc này của Phó Đình Thâm, thật sự không có cách nào tưởng tượng được cảnh tượng anh cầm di động giải đề giúp Lê Tinh Thần.

Còn Phó Đình Thâm?

Lửa giận tràn đầy trong lòng bởi vì thanh âm mềm mại ngoan ngoãn của Lê Tinh Thần gọi một tiếng "chú nhỏ" mà bị đánh tan hết tất cả.

“Làm khó cậu còn có thể nhận ra tôi là ai.” Dù vậy nhưng lời Phó Đình Thâm nói ra vẫn mang theo một tia tức giận còn sót lại.

“Cháu đương nhiên nhận ra!” Dường như bởi vì trong lời nói của Phó Đình Thâm mang theo chút ý tứ châm chọc làm Lê Tinh Thần vui, cậu không phục mà phản bác, không lâu sau thanh âm lại trở nên mềm mại hơn: “Chỉ cần chú là Phó Đình Thâm!”

Lê Tinh Thần vùi đầu vào trong lòng ngực của Phó Đình Thâm, trong ánh mắt mang theo một tia nghiêm túc:

Chỉ cần anh là Phó Đình Thâm, dù đã trải qua tử vong, dù có cách xa nhau ngàn năm, dù cả hai đều từng chuyển thế, cậu cũng vẫn có thể liếc mặt một cái là nhận ra anh giữa biển người mênh mông.

Dù trong lòng anh còn có một chút buồn bực, nhưng lại bởi vì một câu “Chỉ cần anh là Phó Đình Thâm!” của Lê Tinh Thần mà biến mất không còn một mảnh.

Phó Đình Thâm cúi đầy nhìn cậu nhóc đang ghé vào trong lòng ngực mình, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, cuối cùng còn mang theo một tia hung ác:

Tên nhóc này, đây chính là do cậu tự đâm đầu vào!

“Em…… em trai Tinh Thần?” Lúc này Trương Tân Trạch không chịu được cô đơn cuối cùng cũng nhịn không được mở miệng, lúc nhìn thấy cả người Lê Tinh Thần đều vùi vào trong lòng ngực của Phó Đình Thâm, trên mặt hắn xuất hiện một tia khó chịu: “Em…… em…… Đang làm gì vậy?”

Giọng điệu kia giống như chồng bắt gian vợ nɠɵạı ŧìиɧ vậy.

Vốn dĩ biểu hiện mềm mại ngoan ngoan của Lê Tinh Thần đã làm Phó Đình Thâm quên đi Trương Tân Trạch, hiện tại vì lời nói của hắn mà anh lại dời ánh mắt sang người có diện mạo xấu xí này lần nữa.

Ánh mắt kia giống như đang nhìn một người chết.

Người ngồi ở ghế chủ vị là người của Thịnh Thế sao?

“Nghiêm Châu?” Sau khi phát hiện ra điều này, Phó Đình Thâm kêu Nghiêm Châu đứng ở phía sau một tiếng, thanh âm trầm thấp lại khó nén tức giận.

Người này mà không lên tiếng thì xém chút nữa anh đã quên, vừa rồi lúc anh vào cửa nhìn thấy chính là người này vẫn luôn bắt cậu uống rượu?

Anh đã nói cậu ngoan ngoãn như vậy sao có thể đột nhiên làm ra loại chuyện này, không ngờ vấn đề lại nằm ở bên trong công ty anh.

“Đây là Trương Trạch Tân, hiện tại là giám đốc đầu tư bộ điện ảnh này, con trai của đổng sự Trương.” Nếu hiện tại còn không rõ tại sao Phó Đình Thâm lại tức giận thì Nghiêm Châu có thể từ chức, anh ta vội vàng tiến lên nói rõ thân phận của Trương Trạch Tân cho Phó Đình Thâm.

“Tra xem cậu ta tiến vào công ty như thế nào.” Phó Đình Thâm hừ lạnh một tiếng, trong lòng đã đoán được cái gì đó: “Ngày mai kêu Trương Đức Khang tới gặp tôi!”

“Ai, ai muốn gặp ba tôi?” Trương Trạch Tân vốn dĩ đã say, hiện tại bởi vì lời này của Phó Đình Thâm mà giận dữ đứng dậy: “Anh biết ba tôi là ai không? Anh cho rằng muốn gặp là có thể gặp sao?”

Có lẽ bởi vì lời này Trương Trạch Tân đã nói qua quá nhiều lần nên cho dù say rượu cũng không thấy nói lắp một chút nào.

Không cần phải nói, Trương Đức Khang chính là cha của Trương Trạch Tân, cũng chính là đổng sự Trương trong miệng Nghiêm Châu.

“Đưa cậu ta đi làm tỉnh rượu.” Vốn dĩ Phó Đình Thâm đã bất mãn với Trương Trạch Tân, hiện tại hắn lại kiêu ngạo kêu gào không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, anh nhìn Nghiêm Châu phân phó với thâm ý khác: “Có một số thứ nếu quản không được thì đừng dùng nữa.”

Chỉ cần nghĩ trước khi anh tới Trương Trạch Tân đã từng ôm tâm lý xấu xa với cậu, Phó Đình Thâm ngăn không được trong lòng nổi lên gió lớn.

“Vâng.” Nghiêm Châu đồng tình nhìn Trương Trạch Tân một cái, Thất gia đã tu thân dưỡng tính nhiều năm, rất ít khi xuống tay tàn nhẫn như vậy, tên này đúng là xui xẻo.

Đồng thời Nghiêm Châu cũng tò mò về Lê Tinh Thần hơn một chút.

Anh ta biết Lê Tinh Thần, thậm chí có thể nói là cực kì quen thuộc, tư liệu của cậu không biết bị Nghiêm Châu cùng Lâm Cẩm Thời nghiên cứu bao nhiêu lần, hai người họ còn phân tích từng chi tiết trong tư liệu.

Nhưng ai có thể nói cho anh ta biết từ khi nào mà Lê Tinh Thần cùng Thất gia lại gắn bó như vậy được không?

Cho nên lần trước Thất gia đột nhiên hẹn Steele là bởi vì Lê Tinh Thần sao?

Nghi vấn trong lòng Nghiêm Châu dĩ nhiên Phó Đình Thâm sẽ không giải đáp, anh dùng một tay ôm cậu nhóc uống say vào trong ngực, sau đó quay đầu nhìn Khương Thường An ngồi ở bên cạnh:

“Diễn viên vị thành niên trong đoàn phim các người uống rượu mà anh chỉ nhìn như vậy sao?”

Lúc Khương Thường An bị Phó Đình Thâm trách cứ chính diện mới biết khí tràng của một người có thể lớn đến tình trạng gì.

Không cần nâng âm lượng lên, không cần động tác dư thừa, thậm chí không cần trầm mặt xuống, chỉ sử dụng ngữ khí bình đạm cũng có thể làm người ta có cảm giác áp lực như mưa rền gió dữ .

“Tôi……” Khương Thường An há miệng thở dốc, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Anh ta có thể nói cái gì?

Nói anh ta đã khuyên nhưng khuyên không được sao? Hay nói là Lê Tinh Thần chủ động?

Lời này anh ta có thể nói sao?

“Chú nhỏ……” Lúc Khương Thường An đang ở thế khó xử, Lê Tinh Thần bị Phó Đình Thâm ôm vào trong ngực đột nhiên giật giật, thấp giọng gọi Phó Đình Thâm.

“Hửm?” Phó Đình Thâm thu tầm mắt đặt ở trên người Khương Thường An về, cúi đầu nhìn vật nhỏ không an phận ở trong lòng ngực mình, ánh mắt nghiêm khắc trong nháy mắt đã ôn nhu xuống, ngữ khí đặc biệt diệu dàng.

“Khó chịu…… muốn về nhà!” Lê Tinh Thần nói xong chôn mặt ở bên cổ Phó Đình Thâm cọ cọ, ngữ khí mềm mại giông như mèo nhỏ cọ ở trong lòng bàn tay, từng chút từng chút đạp lên trên người Phó Đình Thâm.

“Được.” Phó Đình Thâm không rảnh lo trách cứ Khương Thường An nữa, anh ôm cậu vào trong lòng ngực: “Chú nhỏ mang cháu về nhà.”

Anh quay đầu nhìn Nghiêm Châu một cái, ý bảo anh ta mau chóng giải quyết Trương Trạch Tân, sau đó ôm Lê Tinh Thần rời khỏi ghế lô.

Sau khi Phó Đình Thâm rời đi một hồi lâu, người trong ghế lô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời linh hoạt trở lại, nhưng so với sự náo nhiệt lúc ban đầu, hiện tại tất cả mọi người có vẻ cẩn thận hơn rất nhiều, cho dù giao lưu cũng chỉ thấp giọng nói chuyện trong phạm vi nhỏ với nhau:

“Đó là chú nhỏ của em trai Tinh Thần sao? Nhìn thật trẻ, chắc còn chưa đến 30?”

“Tôi biết anh ta là ai!”

“Là ai?”

“Vừa rồi em trai Tinh Thần có gọi một tiếng ‘ Phó Đình Thâm ’, nếu tôi không nghe lầm thì hắn là gia chủ hiện tại của nhà họ Phó, Phó thất gia.”

“Không phải là…… Phó thất gia trong truyền thuyết kia chứ?”

Lời này vừa nói ra, những người còn đang nói nhỏ đều ngậm miệng lại, là Phó thất gia đấy, là nhân vật mà cho dù bọn họ có liều mạng bò cả đời cũng không thể bò tới được, bọn họ làm sao dám nghị luận?

Nhưng bên ngoài không nói cũng không có nghĩa không thể thảo luận, ví dụ như Lâm Mông Mông có gan lớn, cô lập tức móc di động ra nhấn vào một nhóm tên là "Hậu viện hội của em trai Tinh Thần" trong wechat:

Là Manh Manh: Không phải tôi nói mà là tôi cứ cảm thấy giữa em trai Tinh Thần cùng Thất gia có mười phần cảm giác cp, tôi gặp ảo giác sao?

Dòng suối nhỏ: Không phải bà gặp ảo giác, Thất gia khi đứng ở trước mặt em trai rất ôn nhu!

Là Manh Manh: Đột nhiên muốn đu cp, mau tới đánh cho tôi tỉnh đi!

Hoa hoa: Em trai còn chưa có thành niên, mấy bà là ma quỷ sao?

Dòng suối nhỏ: Nhưng khí tràng thật sự…… Quá thích hợp! Cho dù em trai biểu hiện rất mềm mại nhưng cũng rất vô lễ với Thất gia!

……

Mà trong lúc “Hậu viện hội” thảo luận, em trai Tinh Thần vô lễ với Phó thất gia hiện tại đang nằm trong lòng ngực Phó thất gia giả chết.

Đừng hỏi tại sao cậu lại giả chết, là sợ hãi đấy được không!

Nhớ lúc trước bệ hạ mới vừa đăng cơ, Đông Vũ thừa dịp Nam Nguyên Quốc đại chiến hoàng quyền, phòng bị yếu đi, bọn họ tiến vào bốn phía Nam Nguyên Quốc gϊếŧ người cướp của.

Không chỉ có vũ nhục phụ nữ Nam Nguyên Quốc, mà ngay cả trẻ con cũng không buông tha, thậm chí còn nô dịch bá tánh Nam Nguyên như súc sinh, có thể nói là dân chúng lầm than.

Nhưng bọn họ lại không ngờ sau khi bệ hạ biết được tình huống, anh không rảnh lo giải quyết nội chiến nữa, mà lập tức huy binh đánh thẳng, sát nhập kinh đô của Đông Vũ, tàn sát người Đông Vũ dường như không còn.

Lúc đó không ít đại thần khuyên bảo bệ hạ tàn sát dân trong thành vi phạm lẽ trời, tổn hại đến danh dự của Nam Nguyên Quốc, còn bị thiên hạ khinh thường.

Nhưng bệ hạ lại không chút dao động, lúc ấy bệ hạ đã nói:

“Hai nước giao chiến, thắng bại là chuyện thường, sau khi binh bại, trẫm không phải không thể nhường thành trì, nhưng Đông Vũ lại dùng mọi cách lăng nhục bá tánh Nam Nguyên ta, hiện tại chỉ cướp một hoàng thành của Đông Vũ chính là trẫm đã nhân từ với bọn họ!”

Từ đó có thể nhìn ra bệ hạ cũng không phải thiện nam tín nữ gì, những sự tàn nhẫn độc ác của quân vương anh đều có.

Quốc sư đại nhân chỉ là ỷ vào bệ hạ sủng ái cho nên mới phóng túng sờ trên sờ dưới khắp người bệ hạ.

Hiện tại cảm nhận được áp suất thấp trên người Phó Đình Thâm, quốc sư đại nhân dĩ nhiên phải giả chết.

“Mới bao lớn mà dám uống rượu? Còn uống nhiều như vậy?” Phó Đình Thâm không biết suy nghĩ của Lê Tinh Thần, sau khi đưa cậu lên xe càng nghĩ càng tức giận, anh trực tiếp đánh lên mông cậu một cái.

“Ong ——”

Lê · giả say · Tinh Thần cảm nhận được động tác của Phó Đình Thâm, cậu chỉ cảm thấy một cổ khí nóng xông thẳng lên trán, hơn ba mươi tuổi còn bị đánh mông, này phải đi tìm ai nói rõ lí lẽ đây?

“Còn dám không? Hửm?” Phó Đình Thâm vừa nói vừa vỗ mông Lê Tinh Thần.

“Chú nhỏ!” Sợ Phó Đình Thâm lại tiếp tục, Lê Tinh Thần không rảnh giả chết nữa, cậu vội vàng lên tiếng, đồng thời ngẩng đầu từ trong lòng ngực Phó Đình Thâm lên, trong mắt tràn đầy ủy khuất.

Anh làm gì thế? Tại sao lại đánh cậu?

Phó Đình Thâm đọc hiểu ánh mắt ủy khuất của Lê Tinh Thần, cũng có chút xấu hổ.

Nhưng người chính trực như Phó thất gia dĩ nhiên anh sẽ không thừa nhận, lúc đánh xong cái thứ nhất anh đã không còn tức giận, nhưng bởi vì thịt mông cậu múp múp, xúc cảm rất đàn hồi, dư vị này làm cho người ta phải tìm lý do để đánh cái thứ hai.

“Chú nhỏ.” Lê Tinh Thần thấy sắc mặt Phó Đình Thâm đã hòa hoãn lại thì bò vào trong lòng ngực anh lần nữa, nương theo men say ăn đậu hủ bốn phía: “Chú nhỏ, cháu rất thích rất thích chú! Chú cũng thích cháu được không?”

Một câu được không nói cực kỳ ủy khuất, giống như Phó Đình Thâm mà không đồng ý là cậu sẽ trực tiếp khóc cho anh xem.

Ngoài miệng nói ủy khuất nhưng động tác trong tay lại cực kỳ bá đạo, không chỉ đưa tay vào trong vạt áo của Phó Đình Thâm mà còn sờ nắn, cực kỳ kiêu ngạo.

Phó Đình Thâm cảm nhận được lời nói cùng hành động của vật nhỏ này không đồng nhất thì cười nhẹ ra tiếng, nhưng cũng không có ngăn cản, vững vàng trả lời một câu:

“Được.”