“Tinh Thần, cậu cứ ngồi bên cạnh tôi đi.” Khương Thường An vừa thấy Lê Tinh Thần đến thì gọi cậu tới chỗ anh ta, chỉ chỉ vào vị trí trống ở bên cạnh.
Dựa theo già vị cùng cảnh diễn trong phim, vốn dĩ người ngồi cạnh Khương Thường An không tới lượt Lê Tinh Thần.
Nhưng suy xét đến việc Lê Tinh Thần do chính Khương Thường An tự mình mời tới, tuổi cũng nhỏ nên mới sắp xếp như vậy.
“Cảm ơn Khương đạo.” Lê Tinh Thần nhìn nhìn, người trong phòng tất cả đều là người của đoàn phim, vị trí ghế chủ vị để lại cho nhà đầu tư, chỉ còn một cái ghế trống ở cạnh Khương Thường An.
Sau khi ngồi xuống Lê Tinh Thần mới phát hiện người ngồi ở đối diện cậu chính là Dư Tư Mộ, trợ lý Tiểu Đường của cô ngồi ở bàn khác phía sau, hiện tại đang nói chuyện cùng Dư Tư Mộ, vừa vặn đối mặt với Lê Tinh Thần.
“Hừ!” Trợ lý Tiểu Đường nhận thấy tầm mắt của Lê Tinh Thần thì lập tức hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi.
“Tiểu Đường!” Dư Tư Mộ nhìn Tiểu Đường một cái, ngữ khí nghiêm túc: “Em còn như vậy chị sẽ tức giận!”
Ngày hôm qua thấy thái độ Tiểu Đường kiên quyết, vốn dĩ Dư Tư Mộ nghĩ buổi tối lúc kết thúc công việc sẽ nói chuyện với cô một chút, ai biết buổi tối nhận điện thoại của người đại diện xong lại quên mất chuyện này, kết quả hôm nay tính tình của đứa nhỏ này lại lớn như vậy.
Sau khi trách cứ Tiểu Đường, Dư Tư Mộ quay đầu lại ngượng ngùng cười với Lê Tinh Thần, ra hiệu ý bảo cậu không cần nghĩ nhiều, sau đó quay đầu cảnh cáo nhìn Tiểu Đường một cái.
“Cậu làm gì mà đắc tội với trợ lý của Tư Mộ vậy?” Khương Thường An thu hết hành động của ba người vào trong mắt, bật cười.
“Không có gì, chính là ngày hôm qua……” Lê Tinh Thần không ngờ đã qua cả đêm rồi mà cô gái nhỏ này vẫn còn tức giận, đồng dạng cũng có chút dở khóc dở cười, cậu đang chuẩn bị kể lại cho Khương Thường An nghe thì cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, đánh gãy lời nói của cậu.
“Đùng ——”
Không biết người tới là cố ý hay là do trượt tay, động tác mở cửa cực lớn, động tĩnh cửa phòng nện lên trên tường làm người ở trong ghế lô an tĩnh lại.
Khương Thường An có chút không vui nhìn về phía cửa, sau khi phát hiện anh ta không biết người tới là ai, đang chuẩn bị quát lớn thì ngay sau đó đã thấy được một hóng hình quen thuộc ở phía sau:
“Trợ lý Hồ ?”
“Khương đạo diễn.” Hồ Thụy Văn gật đầu với Khương Thường An.
“Vị này chính là?” Sau khi xác định thân phận của Hồ Thụy Văn, Khương Thường An nhìn về phía người đứng ở bên cạnh, nhớ ra động tĩnh mở cửa vừa rồi chính là của người này.
Nhưng tìm tòi ở trong đầu một phen, Khương Thường An vô cùng xác định anh ta không quen biết người đàn ông này.
“Vị này chính là giám đốc đầu tư bộ phim điện ảnh của chúng ta, giám đốc Trương.” Hồ Thụy Văn nhìn ra nghi hoặc của Khương Thường An, anh ta vội vàng chỉ vào người bên cạnh giới thiệu.
“Chào giám đốc Trương.” Khương Thường An lập tức hiểu rõ ở trong lòng, không hỏi Hồ Thụy Văn giám đốc đầu tư ban đầu đâu, sự xấu xa bên trong công ty lớn cũng không khác gì với giới giải trí, anh ta làm thủ thế mời: “Mời ngài ngồi.”
“Ừ.” Trương Trạch Tân lười biếng lên tiếng, không thèm nhấc mí mắt , lảo đảo đi tới ghế chủ vị, nhất cử nhất động kia thoạt nhìn như một tay ăn chơi.
“Vô cùng cảm tạ Thịnh Thế ủng hộ cho 《 Sơn Hà 》, giám đốc Trương, tôi kính ngài một ly?” Khương Thường An ở giới giải trí nhiều năm như vậy, còn có dạng người nào chưa từng thấy qua? Chờ Trương Trạch Tân ngồi xuống, anh ta mặt không đổi sắc giơ ly rượu lên.
Tuy Trương Trạch Tân vừa thấy đã biết là một nhị thế tổ, nhưng anh ta cũng không quan tâm Trương Trạch Tân dựa vào bản lĩnh nào, dựa vào ba mình cũng được, chỉ cần là người của Thịnh Thế, Khương Thường An sẽ tươi cười đón chào.
“Khương đạo diễn đúng không?” Trương Trạch Tân lười nhác nhấc mí mắt lên một cái, nhìn thoáng qua ly rượu ở trên tay Khương Thường An, một chút ý tứ cầm lấy cũng không có: “Nghe nói ngài vẫn luôn bảo đảm doanh thu phòng bán vé, bộ điện ảnh này có thể thu vào bao nhiêu?”
Tuy Trương Trạch Tân ngoài miệng nói “Ngài”, nhưng câu từ lại không có một chút tôn kính với Khương Thường An.
“Phim còn chưa có chiếu, tôi cũng không dám bảo đảm.” Khương Thường An hơi không vui vì Trương Trạch Tân nói như vậy, tuy tập đoàn Thịnh Thế chỉ luôn để ý đến kết quả, nhưng cũng chưa từng thiếu trọng ở buổi tiệc đóng máy, anh ta không thể ném mặt mũi người của Thịnh Thế, ý cười trên mặt vẫn không thay đổi: “Nhưng có thể dự tính khoảng 3,5 tỷ trở lên.”
Lời này của Khương Thường An xem như là rất khiêm tốn, có thể nhìn doanh thu phòng bán vé mấy năm nay của anh ta, 3,5 tỷ là con số rất hiếm thấy, phần lớn đều khoảng 4 tỷ trở lên, thậm chí còn đạt tới 8 tỷ.
“3,5 tỷ?” Trương Trạch Tân hừ lạnh một tiếng: “Thịnh Thế chúng tôi đầu tư bảy trăm triệu nhưng doanh thu phòng bán vé chỉ có 3,5 tỷ, sau khi trả phần trăm cho rạp chiếu phim, Thịnh Thế còn có thể thu vào bao nhiêu?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người ở trong phòng đều thay đổi, cho dù trên mặt vẫn nở nụ cười nhưng cũng rất cứng đờ.
Trước không nói hôm nay vốn là tiệc đóng máy của đoàn phim, nhà nào mở tiệc đóng máy lại không vui vẻ náo nhiệt? Phim còn chưa có chiếu mà đã bắt đầu hỏi đến việc doanh thu phòng bán vé sự.
Như thế nào? Một đời vua một đời thần, đây là quan tiền nhiệm chuẩn bị dùng 《 Sơn Hà 》 để khai đao sao?
“Lời này cũng không thể nói như vậy.” Mọi người trầm mặc, Lê Tinh Thần chống cằm nhàn nhạt phản bác lại: “Theo tôi biết thì doanh thu phòng bán vé của Khương đạo bình quân nằm ở khoảng 5 tỷ, cho dù không xét đến những thứ này thì cho dù doanh thu phòng bán vé chỉ có 3,5 tỷ, cuối cùng Thịnh Thế cũng có thể thu về được tầm 1,1 tỷ, trừ đi khoản đầu tư bảy trăm triệu ra thì vẫn còn bốn trăm triệu.”
Không đợi Trương Trạch Tân nói chuyện, Lê Tinh Thần đã gõ gõ mặt bàn, tiếp tục nói:
“Càng đừng nói đến việc hiện tại rạp chiếu phim lớn nhất ở Hoa Hạ thuộc sở hữu của Thịnh Thế, phần trăm của rạp chiếu phim chẳng lẽ không phải là trái bỏ ra, phải thu vào sao? Hơn nữa từ trước đến nay phim của Khương đạo đều đoạt giải nhất, đến lúc đó chỉ sợ dùng mỗi phí quảng cáo thôi đã có thể làm Thịnh Thế cầm đến mỏi tay.”
Nếu nói ban đầu Lê Tinh Thần còn có chút chờ mong người của Thịnh Thế, thì sau khi nhìn thấy Trương Trạch Tân cảm xúc chờ mong này đã lập tức biến mất, thậm chí còn có chút nghi hoặc:
Nhân viên của chú nhỏ sao lại có người như vậy?
Cho dù đã trải qua một lần chuyển thế nhưng tính cách của Phó Đình Thâm cũng không có biến hóa, mấy nhị thế tổ dựa mông vào tổ tiên như Trương Trạch Tân ở Nam Nguyên Quốc chính là đối tượng để bệ hạ trị tội sau khi đăng cơ.
“Cậu biết……” Sau khi bị phản bác, Trương Trạch Tân theo bản năng cảm thấy không vui, ngẩng đầu mở miệng chuẩn bị mắng chửi người, nhưng khi nhìn thấy Lê Tinh Thần thì lời nói vừa đến bên miệng đã trực tiếp nuốt vào lại: “Tôi chỉ là vui đùa, mọi người nghiêm túc như vậy làm cái gì?”
Lúc nói chuyện, Trương Trạch Tân nhìn từ trên xuống dưới Lê Tinh Thần, ánh mắt trắng trợn làm người khác không thể không để ý.
Điều hắn bất mãn nhất ở tiệc đóng máy 《 Sơn Hà 》 này chính là diễn viên tuy lớn lên đều không tồi, nhưng tuổi đều đã trên 30, đối với một khối thịt già Trương Trạch Tân hắn sợ cắn xuống sẽ bị gãy răng.
Ai biết lại có được chuyện vui ngoài ý muốn chứ? Nhìn gương mặt này của Lê Tinh Thần nhiều nhất cũng chỉ mới 23, huống hồ còn lớn lên đẹp như vậy, nếu thật sự là 30 thì cũng không lỗ.
“Thì ra là như thế.” Khương Thường An nhìn thấy ánh mắt của Trương Trạch Tân, trong lòng “Lộp bộp” một cái, vội vàng nghiêng người che Lê Tinh Thần ở phía sau:“Nếu đã như vậy thì tôi kính giám đốc Trương một ly!”
“Được thôi.” Tuy bị chặn tầm mắt hắn có chút không vui, nhưng lúc này Trương Trạch Tân lại cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Mặc kệ vừa rồi Trương Trạch Tân gây chuyện hay là thật sự nói giỡn, hiện tại một cái hành động này cũng đã làm không khí trong ghế lô dần dần ôn hòa trở lại, người trong giới giải trí đều đã thành tinh, người này còn biết diễn kịch hơn người kia.
Chỉ chốc lát sau, người của một bàn đã bắt đầu nâng ly, nói cười vui vẻ, giống như tất cả sự không thoải mái vừa rồi đều không có xảy ra.
Trương Trạch Tân đã uống ba ly rượu, nhìn thấy Lê Tinh Thần vẫn luôn không chạm vào ly rượu trước mặt thì trong lòng có chút không vui, dứt khoát trực tiếp cầm bình rượu cùng ly của mình lên:
“Quay phim điện ảnh, các vị diễn viên cũng đã vất vả, tôi kính các vị một ly.”
Nhà đầu tư tự mình kính rượu, cậu không có khả năng không uống đúng không?
Trương Trạch Tân nói là kính diễn viên, nhưng người ở trên bàn rất sáng suốt, đều có thể nhìn ra đây là muốn cho Lê Tinh Thần uống rượu.
Dù sao thì từ lúc nhìn thấy Lê Tinh Thần, đôi mắt của Trương Trạch Tân giống như là mọc ở trên người Lê Tinh Thần vậy.
Mà ánh mắt này của Trương Trạch Tân không khỏi làm Lê Tinh Thần nghĩ tới người đầu tiên cậu nhìn thấy khi vừa đến thế giới này, Chu Cường.
Phải biết rằng Chu Cường thật sự rất xui xẻo, sau khi Lê Tinh Thần giải quyết chuyện hủy hợp đồng với giải trí Thiên Thành xong, cậu đã đặc biệt tính toán vị trí của Chu Cường, tặng Chu Cường một lá bùa tăng mạnh vận đen, uống miếng nước cũng có thể sặc.
Vậy cậu nên đưa cho Trương Trạch Tân này cái gì đây?
Lê Tinh Thần tính toán ở trong lòng.
“Như thế nào? Lê tiên sinh có cái gì bất mãn với tôi sao?” Sau khi Trương Trạch Tân buông ly rượu xuống, phát hiện Lê Tinh Thần vẫn không đυ.ng vào ly rượu thì bất mãn nhíu mày.
“Đương nhiên không phải.” Lúc này Quý Phi Trì mở miệng: “Em trai Tinh Thần còn chưa có thành niên, trẻ vị thành niên không được uống rượu.”
Quý Phi Trì dịch ly rượu trước mặt Lê Tinh Thần sang chỗ khác, đồng thời không quên cường điệu với Trương Trạch Tân chuyện Lê Tinh Thần còn chưa thành niên.
Vốn tưởng rằng nói như vậy Trương Trạch Tân sẽ từ bỏ những suy nghĩ xấu xa ở trong lòng, ai ngờ sau khi biết được tuổi thật của Lê Tinh Thần, trong mắt Trương Trạch Tân lại xẹt qua một tia hưng phấn:
Vậy mà còn chưa có thành niên, vị thành niên thì càng tốt, nụ hoa vừa mới chớm nở là mỹ vị nhất.
“Sao lại nghiêm khắc như vậy?” Trương Trạch Tân vẫy vẫy tay: “Lúc tôi 15-16 tuổi đã bắt đầu uống rượu, hiện tại có rất nhiều người trẻ tuổi còn mạnh bạo hơn tôi, em trai Tinh Thần cậu nói đúng không?”
Đúng cái đầu anh chứ đúng!
Lê Tinh Thần đang chuẩn bị phản bác, còn muốn nhảy lên hành hung tên đầu chó Trương Trạch Tân, nhưng đột nhiên cậu nghĩ tới cái gì đó, tròng mắt xoay chuyển:
“Giám đốc Trương nói không sai, nhưng anh Quý cùng Khương đạo không yên tâm, không cho tôi uống, nếu giám đốc Trương đã nói như vậy thì ly này tôi kính anh!”
Đồng thời cậu lấy ly rượu từ trước mặt Quý Phi Trì về, ngửa đầu uống một ngụm cạn sạch.
“Như vậy mới đúng! Đến mời em trai Tinh Thần cạn ly!” Vẻ mặt Trương Trạch Tân rất vừa lòng, giọng điệu gọi Lê Tinh Thần cũng cực kỳ thân thiết, nếu mọi người không biết nội tình còn tưởng rằng quan hệ hai người rất sâu.
“Tinh Thần!” Khương Thường An không ngờ Lê Tinh Thần sẽ làm như vậy, vừa quay đầu chuẩn bị nói cái gì đó thì nhận được ánh mắt tỏ ý "anh yên tâm" của Lê Tinh Thần.
Tuy thời gian ở chung không lâu, nhưng Khương Thường An cũng biết Lê Tinh Thần chưa từng làm chuyện cậu không có nắm chắc, nếu là Tinh Thần cố ý, vậy hẳn là trong lòng cậu có tính toán khác.
Nhưng cho dù là như thế thì Khương Thường An cũng có chút không yên tâm, dù sao thì tuổi của Lê Tinh Thần vẫn còn nhỏ, anh ta bất động thần sắc cho trợ ngồi ở bên cạnh một ánh mắt, ý bảo trợ lý chú ý một chút.
Sau khi Lê Tinh Thần uống xong ly rượu thứ nhất, việc này giống như đã mở chốt cửa của Trương Trạch Tân, hắn kế tiếp liên tục rót rượu cho Lê Tinh Thần, Lê Tinh Thần lại không từ chối, tiếp nhận toàn bộ.
Hành động này của Lê Tinh Thần khiến cho không ít người trên bàn chú ý, đặc biệt là người phụ trách ngồi ở bàn bên cạnh, đã bắt đầu thấp giọng nghị luận:
“Em trai Tinh Thần làm gì vậy? Trẻ vị thành niên uống nhiều như vậy có được không?”
“17 tuổi cũng coi như là thành niên rồi mà? Nhưng cứ uống như vậy sẽ rất dễ say?”
“Họ Trương này vừa thấy đã biết không phải thứ gì tốt, đã nói em trai còn là vị thành niên mà vẫn bắt em trai uống!”
“Tim thật đau, hận không thể xông lên uống thay cho em trai!”
……
Lê Tinh Thần ở bên này uống rượu, bên kia Phó Đình Thâm không biết đã cầm di đồng lên lần thứ mấy, sau khi phát hiện bên trên không có tin nhắn thì mới nhớ đến đêm nay cậu phải tham gia tiệc đóng máy.
Sau khi tự hỏi một phen, cuối cùng Phó Đình Thâm duỗi tay ấn gọi điện thoại nội bộ, tiếp đó Nghiêm Châu đi từ bên ngoài vào:
“Thất gia?”
“Bộ phim 《 Sơn Hà 》của Khương Thường An là hạng mục đầu tư của bên kia sao?”
“Đúng vậy.” Nghiêm Châu hơi suy tư một chút, sau đó cho Phó Đình Thâm một đáp án khẳng định: “Là do Lâm thiếu gia đề cử.”
Hai từ "đề cử" này Nghiêm Châu đã dùng cực kỳ khách khí.
Lâm Cẩm Thời là fans của Khương Thường An, vốn dĩ muốn tự mình đầu tư cho 《 S0ơn Hà 》, nhưng thời gian lại không vừa vặn, lúc ấy vốn lưu động trong tay Lâm Cẩm Thời không đủ nên anh ta chỉ có thể từ bỏ.
Căn cứ vào nguyên tắc nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Lâm Cẩm Thời bắt đầu quấn lấy Phó Đình Thâm kêu đầu tư.
“Tiệc đóng máy hôm nay của bọn họ tổ chức ở nơi nào?” Ngày hôm qua nghe cậu nói người của Thịnh Thế cũng sẽ đến.
“Cái gì?” Nghiêm Châu theo bản năng đưa ra nghi vấn, sau khi thấy Phó Đình Thâm không vui thì anh ta lập tức phản ứng lại: “Thất gia ngài chờ một lát, tôi đi dò hỏi một chút.”
“Ừ.” Phó Đình Thâm hất hất cằm, ý bảo Nghiêm Châu đi nhanh về nhanh.
“Ở Vân Nguyệt.” Trước không nói đoàn phim Khương Thường An đóng máy truyền thông đều nghe được tiếng gió không nhiều thì ít, mà trong nội bộ công ty cũng có không ít người biết tin tức, không bao lâu sau Nghiêm Châu đã tìm được đáp án.
Lần này Phó Đình Thâm không nói chuyện nữa, anh đứng dậy đi ra ngoài.
Trải qua một loạt chuyện xảy ra đã rèn luyện cho đầu óc Nghiêm Châu dần dần trở nên linh hoạt, chỉ cần suy nghĩ một chút sẽ biết mục đích chuyến đi này của Phó Đình Thâm, anh ta vội vàng bước nhanh đuổi theo.
Lúc Phó Đình Thâm đi vào “Vân Nguyệt”, trong nháy mắt ở sảnh lớn an tĩnh lại một lát.
Nghiêm túc mà nói thì cấp bậc của Vân Nguyệt cũng không thấp, người ngày thường tới nơi này ăn cơm tụ hội đều có tên tuổi ở thành phố H, nhưng lại chưa thấy ai có khí tràng cường đại như Phó Đình Thâm.
Cho dù trên mặt Phó Đình Thâm không có biểu tình dư thừa, nhưng cổ uy áp không giận mà tự y quanh thân kia làm người ta theo bản năng mà im lặng.
“Ở hoa nở phú quý.” Trong nháy mắt Phó Đình Thâm dừng bước chân lại, Nghiêm Châu đã vội vàng tiến lên chỉ về một phương hướng, sau khi nhận được ánh mắt tán thưởng của Phó Đình Thâm, trong lòng anh ta cảm thấy may mắn vừa rồi có hỏi thêm địa điểm cụ thể.
Còn lý do tại sao Thất gia lại hạ mình tới tiệc đóng máy, Nghiêm Châu suy nghĩ cả đường đi cũng không suy nghĩ ra.
Mà Phó thất gia hạ mình đưa tới cửa không bao lâu sau đã đi tới cửa phòng hoa nở phú quý.
Anh chỉ là có việc ở gần đó nên đi ngang qua thôi.
Phó Đình Thâm nhìn chằm chằm cánh cửa ghế lô hoa nở phú quý, xây dựng tâm lý ở trong lòng cho tốt, sau đó nghe được bên trong ghế lô truyền ra âm thanh ồn ào:
“Tinh Thần…… em trai Tinh Thần, tôi…… Chúng ta…… Tiếp tục! Uống!”
Từ giọng điệu của người nói chuyện, có thể nghe ra người này đã uống không ít rượu, lời này ý là đang khuyên cậu uống rượu sao?
Sau khi nhận thức được điểm này, Phó Đình Thâm tiến lên duỗi tay đẩy cửa ghế lô ra.