Lê Tinh Thần nghĩ tới đây thì bắt đầu lên tinh thần, trực tiếp ném bút sang một bên, dùng tốc độ nhanh nhất lấy điện thoại di động lên, sau đó phát hiện sau câu “Chú nhỏ đồng ý làm bạn trai cháu sao?” trên màn hình, chỉ có duy nhất một tin nhắn, không liên quan đến yêu đương:
“Làm bài tập, đề toán này rất khó, tôi dạy cậu được không?”
Lê Tinh Thần cảm thấy thấy vọng, thiếu chút nữa đã trực tiếp quăng điện thoại ra ngoài, nhưng không lâu sau cậu đã sắp xếp lại tâm tình: Từ không có chút phản ứng nào đến đã trả lời tin nhắn, này không phải là một tiến bộ lớn sao?
Hơn nữa còn đồng ý dạy làm đề!
Nếu không có việc gì thì cứ gửi một đề bài tập qua? Đến lúc đó cẩu nam nhân này chắc chắn sẽ trả lời tin nhắn lại, một tới một lui, còn sợ cái cẩu nam nhân này không để ý tới cậu sao?
Đôi mắt Lê Tinh Thần xoay chuyển, giống như tiểu hồ ly giảo hoạt:
“Nhưng cháu đã làm xong đề toán rồi, môn khác cũng có thể hỏi chú nhỏ sao?”
“Có thể.”
Không đợi Lê Tinh Thần buông di động xuống Phó Đình Thâm đã trả lời lại, tốc độ nhanh đến mức làm cậu không dám tin tưởng, so sánh với mấy ngày hôm trước lạnh nhạt, bây giờ khác nhau như hai người.
Còn tại sao Phó Đình Thâm lại có chuyển biến như vậy?
“Tuy không biết là cái gì làm ngài nguyện ý gặp mặt tôi, nhưng tôi tin tưởng, nguyên nhân này nhất định rất quan trọng đối với ngài.”
Giọng nói của Steele vang lên trong đầu Phó Đình Thâm, anh cũng không phải người có EQ thấp, đến nay vẫn luôn bảo trì độc thân đơn giản là vì trước đây không có thời gian, sau đó giấc ngủ không ngon nên càng không có tinh lực, hơn nữa cũng không ai xuất hiện làm anh động tâm.
Điều này cũng không đại biểu cho việc cái gì Phó Đình Thâm cũng không hiểu rõ, mà anh đối với lọai chuyện này có thể nói là nhạy bén.
Tại sao lại thay đổi chủ ý hẹn gặp Steele? Tại sao đột nhiên trở nên dao động? Đơn giản là bởi vì sau khi biết được người vẫn luôn xuất hiện ở trong mơ anh là Lê Tinh Thần thì anh vô cùng để ý chân tướng của nó.
Trước kia anh chưa bao giờ quan tâm, tại sao hiện tại lại để ý? Tại sao khi tưởng tượng đến Lê Tinh Thần tiếp cận anh có lẽ là có mục đích riêng tâm tình anh lại đặc biệt khó chịu? Tại sao sau khi nghe được Steele nói không phải bị thôi miên tâm tình lại được thả lỏng?
Nếu nói anh không có hảo cảm gì với Lê Tinh Thần thì chính anh cũng không tin.
Đều nói tất cả nhất kiến chung tình cũng chỉ là thấy sắc nảy lòng tham, Phó Đình Thâm không biết anh nhất kiến chung tình với Lê Tinh Thần hay là thấy sắc nảy lòng tham, nhưng anh biết, vật nhỏ có chút dính người này đã sớm bước ra từ ánh nắng chiều rớt xuống nhân gian đi vào trong lòng anh.
Nếu đã xác định cảm tình của mình, anh dĩ nhiên sẽ không để Lê Tinh Thần một mình, vì thế anh phải bắt đầu trả lời lại tin nhắn.
Đồng thời Phó Đình Thâm còn tính toán ở trong lòng, chờ lần sau Lê Tinh Thần lại hỏi vấn đề bạn trai anh sẽ trực tiếp đồng ý.
Cho dù quốc sư đại nhân có biết tính toán cũng tính không ra suy nghĩ của người khác, cậu chỉ có thể căn cứ vào manh mối cậu biết để phân tích, mà kết quả phân tích lại là:
Tin nhắn cậu quyến rũ thì không trả lời, nhắn về học tập lại trả lời rất nhanh, đây là hy vọng cậu học tập tốt sao?
Lê Tinh Thần nghĩ đến đây thì chia sẻ đề toán cậu đang làm cho Phó Đình Thâm.
Nội dung không quan trọng, chỉ cần chịu trả lời tin nhắn là được rồi, ít nhất như vậy sẽ làm Lê Tinh Thần cảm thấy hiện tại còn giống như trước, mà người đàn ông sủng cậu ở trong lòng bàn tay trước kia vẫn ở bên cạnh cậu.
Phó Đình Thâm đang chuẩn bị sẵn sàng chờ thông báo tin nhắn của Lê Tinh Thần, nhưng khi anh nhìn vào di động lại thấy đề toán hàm số lượng giác, anh thiếu chút nữa đã quăng điện thoại di động ra ngoài, anh đã tung hoành thương trường nhiều năm, nào còn nhớ rõ cái gì sin, cos, tan? Còn có a, β, γ, nó chính là cái gì?
Có phải Lê Tinh Thần đang làm khó anh hay không? Hả? Có phải hay không?
Nhưng Phó Đình Thâm là người nào? Sau khi biết anh có tình cảm với Lê Tinh Thần, sao anh có thể nhẫn tâm làm Lê Tinh Thần thất vọng?
Anh lập tức đi vào thư phòng, dùng tốc độ nhanh nhất tra được đáp án, hơn nữa còn không quên tóm tắt những kiến thức cần dùng rồi gửi qua một lần.
“Chủ nhỏ không hổ là sinh viên ưu tú của MIT, chú vừa giải thích cháu đã hiểu ngay! Chỉ là cháu có hơi ngốc, vẫn còn một đề nữa cháu không hiểu cho lắm……”
Không bao lâu sau Phó Đình Thâm lại nhận được tin nhắn hồi âm của Lê Tinh Thần, đồng thời còn có một đề toán.
Phó Đình Thâm có thể làm sao bây giờ? Bộ dạng không rời không bỏ của cậu thật đúng là phát sầu, anh không giúp cậu còn có ai có thể giúp cậu đây?
Vì thế anh lại bắt đầu tìm kiếm đáp án cùng kiến thức đề thứ hai.
Mà người được Phó Đình Thâm cho rằng không rời không bỏ anh lúc này đang dùng một loại tốc độ quỷ dị làm đề vật lý, còn bài tập toán đặt ở bên cạnh? Không biết đã được làm xong khi nào, làm gì có chuyện không biết giải bài tập?
Nhưng ngay cả như vậy thì Lê Tinh Thần cũng chép lại kiến thức tổng kết mà Phó Đình Thâm đã gửi qua:
Kiến thức bệ hạ tự mình hỗ trợ tổng kết, này có thể gọi là kiến thức sao? Này rõ ràng chính là tình yêu tràn đầy của bệ hạ đối với cậu!
Hai người một người hỏi, một người tra, cực kỳ hài hòa.
Ngày hôm sau, Lê Tinh Thần chuẩn bị một đống lớn bài tập, tính toán lặp lại thao tác ngày hôm qua, nhưng sau khi tới đoàn phim cậu mới nhớ ra hôm nay có cảnh diễn của cậu.
“Hôm nay là cảnh diễn đầu tiên của cậu, không thành vấn đề chứ?”
Trong tất cả diễn viên, Khương Thường An vừa lòng nhất chính là Lê Tinh Thần, nhưng không yên tâm nhất cũng là Lê Tinh Thần, cho nên không tự giác dò hỏi nhiều thêm hai lần.
“Không thành vấn đề.” Lê Tinh Thần cũng không giận, đồng thời bảo đảm với Khương Thường An.
“Khương đạo anh cứ yên tâm đi.” Lúc này Quý Phi Trì đi từ bên cạnh tới: “Với khí chất này của Tinh Thần, chỉ cần đứng ở nơi đó là đủ rồi.”
Những người khác nói như vậy có lẽ sẽ bị hoài nghi đây là đang châm chọc Lê Tinh Thần không có kỹ thuật diễn, nhưng người biết rõ tính cách của Quý Phi Trì đều biết, anh ta chưa bao giờ làm loại chuyện nhàm chán này, nói như vậy chỉ đơn giản là đang khen Lê Tinh Thần có khí chất tốt.
“Cảm ơn Quý tiền bối.” Lê Tinh Thần cười cười, Quý Phi Trì là nam chính của 《 Sơn Hà 》, đồng thời trong tay còn cầm ba cái cup ảnh đế cùng vòng nguyệt quế, thật sự là một tiền bối rất nổi tiếng.
“Không cần khách khí như vậy.” Quý Phi Trì bật cười, anh ta có ấn tượng không tồi với Lê Tinh Thần, hiện tại người mới mà an tĩnh giống Lê Tinh Thần thật sự không nhiều lắm.
Không lâu sau Khương Thường An cũng phản ứng lại, tâm tình thả lỏng không ít.
Cảnh diễn đầu tiên của Lê Tinh Thần cũng không khó, là màn ảnh Tô Tử An lên sân khấu, Lê Tinh Thần chỉ cần ngồi ở án thư dùng bút lông vẽ lên giấy Tuyên Thành là được rồi, cho dù có chút sai sót thì cũng có thể dùng khí chất chống đỡ.
“Vậy Tinh Thần đi qua chuẩn bị đi, chúng ta lập tức bắt đầu.” Lúc nói chuyện Khương Thường An đã chạy tới trước camera, bắt đầu điều chỉnh góc độ.
Không lâu sau Lê Tinh Thần cũng tiến vào trạng thái, nhân vật Tô Tử An này đối với Lê Tinh Thần mà nói thì không khó, tuy không thể nói là diễn lại bản thân cậu, nhưng ở Nam Nguyên Quốc quốc sư đại nhân đã gặp qua rất nhiều công tử thế gia ưu tú, bắt chước học tập một chút vẫn được.
“Hiện tại người trẻ tuổi không biết ăn cái gì lớn lên, người này còn đẹp hơn người khác.” Dư Tư Mộ đi đến bên cạnh Quý Phi Trì, nhìn Lê Tinh Thần, không khỏi lên tiếng cảm khái.
“Như thế nào? Động tâm?” Là bạn tốt, Quý Phi Trì quá hiểu biết tính cách của Dư Tư Mộ, cô hoàn toàn không có bất kì lực chống cự với đàn ông, dùng từ hiện tại của giới trẻ để nói thì đó chính là nhan cẩu.
Mà những bạn trai trước đó của Dư Tư Mộ đều có một điểm giống nhau, chính là lớn lên đẹp. Người khác tham tài, Dư Tư Mộ ham mê nam sắc.
“Em trai nhỏ còn chưa có thành niên, cậu đừng nói bậy!” Ai ngờ Dư Tư Mộ lại thề thốt phủ nhận, nhưng ánh mắt kia lại đặt ở trên người Lê Tinh Thần, dù thế nào cũng không muốn rời đi.
“Nếu không động lòng thì sao biết người ta chỉ mới là vị thành niên?” Quý Phi Trì bật cười.
Khí chất của Lê Tinh Thần rất thành thục, trên người còn có một loại trưởng thành nội liễm của người trưởng thành, nếu không phải gương mặt collagen kia thì có nói cậu đã 30 tuổi rồi thì cũng sẽ không có người hoài nghi, Dư Tư Mộ biết rất rõ ràng, chỉ nói miệng thì ai sẽ tin tưởng?
“Tôi…… tôi chỉ là xem cậu ấy làm bài tập cao trung!” Sao Dư Tư Mộ có thể nói chính mình thật sự đã từng tâm động? Vội vàng phản bác, chỉ là nghe như thế nào cũng cảm thấy trong giọng nói kia có sự chột dạ.
“Dư ảnh hậu bận trăm việc của chúng ta vậy mà lại để ý người khác lúc nhàn hạ đang làm cái gì?” Trong giọng nói của Quý Phi Trì giấu không được sự chế nhạo, ngay cả ánh mắt cũng có một chút bỡn cợt.
“Cậu! Tôi không nói chuyện với cậu nữa!” Dư Tư Mộ có chút tức muốn hộc máu, cho nên nói quan hệ thật tốt cũng có điểm không tốt, trong lòng nghĩ cái gì đều bị người khác nhìn đến rõ ràng.
Còn Lê Tinh Thần đang bị thảo luận, lúc này đang ở án thư vẽ tranh, bộ dạng kia làm Khương Thường An không nhịn được mà gật đầu:
“Rất tốt, cậu xem, tư thế này của Tiểu Lê rất tốt, không có gì để chê!”
“ok, qua! Người phụ trách treo bức tranh lên đi!”
Sau khi Lê Tinh Thần chậm rãi để bút xuống, Khương Thường An phất phất tay, ý bảo cậu đi qua.
Tuy Khương Thường An là một đạo diễn nghiêm khắc, nhưng nghiêm khắc cũng không đại biểu cho hà khắc, giống như loại chuyện viết chữ vẽ tranh này, dĩ nhiên sẽ không yêu cầu diễn viên làm được, mà là trước tiên chuẩn bị một tác phẩm, sau đó tiến hành thay đổi.
Vì để phù hợp với nhân thiết của Tô Tử An, Khương Thường An còn đặc biệt mời một họa sĩ chuyên nghiệp vẽ riêng một bức tranh.
Sau khi người phụ trách nghe được Khương Thường An nói thì vội vàng đem bức tranh đã chuẩn bị ra, đi tới án thư, nhưng còn chưa kịp treo lên đã bị bức tranh trên bàn làm cho sợ ngây người.
Chỉ thể hiện tư thế cho tốt thôi mà? Cậu lại vẽ ra luôn một bức tranh? Hơn nữa thoạt nhìn còn đẹp hơn bức tranh trong tay anh ta? Đây là có chuyện gì?
“Lão Triệu? Cậu làm cái gì đấy?”
Hành động dị thường của người phụ trách làm cho Khương Thường An chú ý, anh ta vội vàng lên tiếng nhắc nhở, hơn nữa còn nghi ngờ ở trong lòng, người này đã theo anh ta quay mấy bộ phim nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng mất kiểm soát, hôm nay bị sao thế?
“Khương đạo, ngài vẫn nên tới xem trước đi.” Lão Triệu có chút không hiểu, nhìn nhìn bức tranh trên bàn, lại nhìn nhìn bức tranh trong tay, cuối cùng dứt khoát kêu Khương Thường An tự mình tới giải quyết.
Theo như hiểu biết của anh ta đối với Khương Thường An, chỉ sợ bức tranh trong tay anh ta không dùng được.
“Làm sao vậy? Nếu không có việc gì thì đợi lát nữa xem tôi dạy dỗ cậu thế nào!” Khương Thường An nhìn màn hình, lại nhìn lão Triệu, cuối cùng đi về phía lão Triệu.
“Treo một bức tranh mà thôi, làm gì mà có nhiều……” chuyện?
Khương Thường An vừa đi vừa không quên phê bình, nhưng lời còn chưa nói xong đã thấy được bức tranh của Lê Tinh Thần trên bàn, anh ta lập tức mất luôn âm thanh.
Một bức tranh sơn thủy đơn giản, không nhiều chi tiết, dùng thủ pháp tranh thuỷ mặc đơn giản vẽ vài nét bút, nhưng cho dù chỉ có ít ỏi vài nét bút thì vẫn có thể cảm nhận được sự hùng vĩ của bức tranh sơn thủy này, làm người xem cảm thấy lòng dạ rộng rãi.
Chỉ là hiện tại Khương Thường An không đứng dậy nổi.
“Chê cười rồi, nhưng mà bức tranh này có cái gì không đúng sao?” Lê Tinh Thần nhìn nhìn bức tranh sơn thủy của mình trên bàn, phù hợp với tính cách sơn dã của Tô Tử An, hẳn là không thành vấn đề chứ?
“Đây là cậu vẽ?” Khương Thường An chỉ vào bàn tay run run.
“Nếu không thì sao?” Còn có thể là ai vẽ? Lê Tinh Thần có chút không hiểu.
Khương Thường An cũng phản ứng lại vừa rồi anh ta đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn, anh ta nhìn bức tranh của Lê Tinh Thần, lại nhìn nhìn bức tranh do anh ta bỏ mười vạn ra để mua về trong tay lão Triệu, Khương Thường An chỉ cảm thấy trên đầu anh ta có ba chữ to: Coi tiền như rác!
“Cậu biết vẽ tranh sao không nói sớm?” Sau khi Khương Thường An xác định vai diễn là Lê Tinh Thần thì mới đi mua, chỉ sợ cuối cùng tìm không thấy Tô Tử An thích hợp, mua tranh sẽ trực tiếp lãng phí.
“Anh cũng không hỏi.” Kết hợp với hành động vừa rồi của lão Triệu, hình như Lê Tinh Thần đã hiểu ra cái gì, cho nên vấn đề là cậu không cần vẽ tranh?
Khương Thường An cũng phản ứng lại, anh ta đúng là không có hỏi Lê Tinh Thần, hơn nữa trước khi bắt đầu quay anh ta chỉ lo hỏi Lê Tinh Thần được chưa, hoàn toàn quên nói cho cậu chỉ cần làm đúng tư thế là được, kết quả Lê Tinh Thần đã cho anh ta một kinh hỉ lớn như vậy.
Tuy những quần chúng ăn dưa không dám lại gần nhưng vẫn luôn chú ý đến sự phát triển của câu chuyện, sau khi nghe được đối thoại thì đều hiểu rõ ngọn nguồn.
Người hưng phấn nhất là hội trưởng hậu viên hội của Lê Tinh Thần, Lâm Mông Mông, không ngờ em trai nhỏ nhà cô còn đa tài đa nghệ như vậy, cái này phải ghi lại!
“Khương đạo, này……” Lão Triệu nhìn bức tranh trên bàn, lại nhìn bức tranh trong tay, ý bảo Khương Thường An quyết định.
“Dùng của Tinh Thần, còn bức tranh phúc này…… cất trước đi, tạm thời đừng để cho tôi thấy!” Khương Thường An nói đến mức cắn răng, mười vạn đấy! Số tiền này dùng để làm đạo cụ màn ảnh không tốt hơn sao? Vậy mà lại bị anh ta lãng phí như vậy!
“Được!” Đối với kết quả này lão Triệu cũng không ngoài ý muốn, đừng nói Lê Tinh Thần vẽ tranh đẹp, cho dù không phải thì Khương Thường An cũng sẽ dùng của Lê Tinh Thần.
Dù sao thì dùng tranh do người khác đổi với tranh diễn viên tự vẽ sẽ có khác biệt rất lớn.
“Bức tranh này, cậu còn có thể vẽ lại một lần không?” Khương Thường An quay đầu lại hỏi Lê Tinh Thần.
“Loại trình độ này thì không thành vấn đề.” Lê Tinh Thần gật đầu, cái này đới với cậu mà nói cũng không khó khăn.
Thoạt nhìn thấy khí thế hùng vĩ cũng bởi vì nó là bức tranh do bệ hạ vẽ.
Lúc bệ hạ còn là hoàng tử thì văn hay võ đều giỏi, đã từng đánh thắng không ít trận cho Nam Nguyên Quốc, nam chinh bắc chiến nhiều năm, bức tranh này được vẽ trong một lần chinh chiến.
Sau khi Lê Tinh Thần nhìn thấy thì rất thích nên đã vẽ lại, tuy cậu là quốc sư nhưng khí thế lại không bằng Phó Đình Thâm chinh chiến sa trường nhiều năm, cuối cùng cũng chỉ học được bảy tám phần giống, mà bảy tám phần giống này là bởi vì bệ hạ thấy cậu thật sự thích nên cầm tay cậu dạy.
Cũng bởi vì đã từng vẽ lại vô số lần cho nên Lê Tinh Thần mới lựa chọn bức tranh này trong tình huống thời gian có hạn.
“Được, cậu vẽ lại từ từ, chúng ta quay cận cảnh.” Khương Thường An sắp xếp một lần nữa: “Cậu đừng áp lực, vẽ sai cũng không sao, có thể sửa lại.”
Dù sao thì Lê Tinh Thần đã vẽ một bức có thể dùng được.
“Được.” Lê Tinh Thần gật đầu, đứng ở án thư một lần nữa.
Lần quay thứ hai vô cùng thuận lợi, không có xuất hiện tình huống Lê Tinh Thần khẩn trương run tay như Khương Thường An suy nghĩ, hơn nữa lần này chuẩn bị tương đối đầy đủ, hiệu quả Lê Tinh Thần vẽ tranh thậm chí còn tốt hơn so với lần đầu tiên.
“Ok, qua!” Sau khi màn ảnh dừng lại, Khương Thường An phất phất tay, ý bảo Lê Tinh Thần có thể đi xuống nghỉ ngơi.
Lời này Khương Thường An phảng phất như đang giải cấm cho người của đoàn phim, bọn họ sôi nổi vây đến nhìn "tác phẩm lớn" của Lê Tinh Thần.
“Này hình như còn tốt hơn bức tranh Khương đạo dùng mười vạn tệ mua về?” Nhìn một hồi lâu, cuối cùng cũng có người nói ra.
“Này! Cậu không thấy Khương đạo đã sắp bị tức chết rồi sao?”
Mười vạn?
Vừa rồi Lê Tinh Thần còn đang suy nghĩ sao Khương Thường An lại tức giận như vậy, hiện tại cuối cùng cũng hiểu rõ, đột nhiên cậu lại thấy đau lòng cho Khương Thường An, thậm chí còn đau lòng hơn cả Khương Thường An:
Mười vạn này, Khương Thường An trực tiếp cho cậu không tốt hơn sao???
Nhưng kết cục đã định, Lê Tinh Thần cũng không có biện pháp thay đổi, vì thế Lê Tinh Thần có chút tiếc nuối lại gửi một đề bài tập qua cho Phó Đình Thâm.