Còn việc tại sao lại không gọi trực tiếp ấy à?
Biểu hiện làm việc riêng trong giờ làm việc của Nghiêm Châu đã là dũng khí lớn lao rồi, sao anh ta dám trắng trợn táo bạo gọi điện thoại chứ?
“Camera?”
Lúc Lâm Cẩm Thời nhận được tin nhắn này thì ngây người, sau đó suy nghĩ cẩn thận xem là chuyện như thế nào, anh ta tìm trên máy tính một phen, không ngoài dự đoán, quả nhiên tìm được tư liệu của “Lê Tinh Thần”.
“Chính cậu xem đi.”
Lâm Cẩm Thời cũng không nói nhiều, trực tiếp chia sẻ qua Weibo cho Nghiêm Châu, hơn nữa còn bắt đầu xem tư liệu về Lê Tinh Thần.
Là người đi theo sau Phó Đình Thâm, khi nhìn thấy Weibo này anh ta căn bản không cần người khác nhiều lời cũng đã biết nguyên nhân, cái tên Lê Tinh Thần này rất quen tai.
Vì thế Nghiêm Châu làm một cái động tác giống Lâm Cẩm Thời —— lật xem tư liệu Lê Tinh Thần, mà thứ trên tay anh ta dĩ nhiên kỹ càng tỉ mĩ hơn Lâm Cẩm Thời.
Nhưng còn không đợi Nghiêm Châu nhìn kỹ thì đã có cuộc gọi nội bộ đến từ Phó Đình Thâm kêu anh ta đi vào, vì thế anh ta chỉ có thể lập tức từ bỏ.
“Randy Steele lần trước các cậu nói, hiện tại còn ở Hoa Hạ không?” Phó Đình Thâm nhìn cuốn sổ trong tay, thần sắc không rõ.
“Cái gì?” Nghiêm Châu ngẩn người, không lâu sau đã phản ứng lại: “ Vẫn còn ở, nhưng trợ thủ của ông ấy nói ngày mai giáo sư Steele sẽ rời đi.”
Cho dù Phó Đình Thâm tỏ vẻ không cần thì Nghiêm Châu cũng điều tra một phần tư liệu hàng trình của Randy Steele, lỡ như phải dùng cũng không đến mức luống cuống, không ngờ thật sự đúng là có công dụng.
Thất gia đây là nghĩ thông suốt rồi sao?
“Hẹn giúp tôi, càng nhanh càng tốt.” Phó Đình Thâm cũng không nói được tâm tình lúc này, nhưng anh biết, anh bức thiết muốn biết một ít dấp án của vấn đề.
Nguyên nhân là bởi vì bị cảnh trong mơ tra tấn tám năm hay là bởi vì lo lắng vật nhỏ kia tiếp cận anh có mục đích, Phó Đình Thâm cũng không nói được.
“Hôm nay vẫn là một ngày đặc biệt nhớ chú, chú nhỏ đồng ý làm bạn trai cháu không? Nếu không! Cháu sẽ hỏi lại! Chú nhỏ đừng để cháu chờ lâu nha ~”
Mà trùng hợp, lúc này Phó Đình Thâm lại nhận được tin nhắn "hỏi thăm mỗi ngày" đến từ Lê Tinh Thần, ánh mắt anh nhìn tin nhắn đen tối không rõ.
Hy vọng vật nhỏ này không làm anh thất vọng……
Nghiêm Châu cũng không có để Phó Đình Thâm chờ lâu, chỉ mới hơn mười phút anh ta đã đi từ ngoài văn phòng vào:
“Thất gia, đã hẹn giáo sư Steele, hiện tại ông ấy có thời gian.”
Anh ta không nói vốn dĩ Randy Steele đã tuyên bố với người ngoài không gặp khách, nhưng khi nghe được tên Phó Đình Thâm mới tỏ vẻ có thể đến khám.
Mà từ trong miệng của trợ thủ Randy Steele, Nghiêm Châu biết được thì ra ngày đầu tiên bọn họ đến Hoa Hạ Lâm Cẩm Thời đã thay Phó Đình Thâm hẹn trước, nói cách khác, chỉ cần Phó Đình Thâm chịu đi thì Randy Steele đều rảnh.
“Gửi địa chỉ cho tôi, hôm nay cậu có thể trực tiếp tan tầm.” Phó Đình Thâm cầm lấy cuốn sổ trên bàn, trực tiếp rời khỏi văn phòng.
“Tôi……” Đi cùng ngài?
Nửa câu sau Nghiêm Châu không có nói ra, bởi vì anh ta có thể nhìn ra tâm tình lúc này của Phó Đình Thâm cực kém, thậm chí có thể nói là ác liệt, trước kia lúc thủ hạ sai lầm dẫn tới hao tổn vài trăm triệu, tâm trạng của Phó Đình Thâm cũng không kém giống hôm nay.
Bản năng cầu sinh làm Nghiêm Châu tuân thủ yêu cầu của Phó Đình Thâm, đồng thời không quên gửi địa chỉ khách sạn của Randy Steele cho Phó Đình Thâm.
Gặp Randy Steele, trải qua việc nói chuyện đơn giản với nhau, Phó Đình Thâm đã hiểu rõ, về phương diện tâm lí học ông ta xác thật không phải một người học đòi như Lâm Cẩm Thời có thể so sánh được.
Đối với chuyện Phó Đình Thâm nguyện ý tới khám bệnh, Steele vô cùng ngoài ý muốn.
Bởi vì từ các phương diện biểu hiện ra Phó Đình Thâm vô cùng tự tin về chính mình, thời gian tám năm đủ để cho một người đàn ông cường đại hỏng mất, nhưng Phó Đình Thâm không có, lại vẫn còn duy trì phần tự tin này, điều đó đúng là vô cùng khó làm.
Hiện tại xem ra hẳn là có chuyện gì ảnh hưởng đến tự tin của anh.
“Thật ra quan điểm của tôi cùng Lâm tiên sinh không quá giống nhau." Steele lấy một cái ly rót cho Phó Đình Thâm một ly nước khác: “Phòng tuyến tâm lý của ngài đặc biệt cường đại, muốn thôi miên ngài thành công dường như không có khả năng.”
“Là như thế nào?” Phó Đình Thâm không quá hiểu biết về mấy thứ tâm lý học
“Muốn thực thi thôi miên thì bước đầu tiên đó là cần phải đánh vỡ phòng tuyến tâm lý của người bị thôi miên.” Steele giải thích: “Hy vọng ngài đừng để ý, vừa rồi tôi đã thử qua, nhưng thất bại.”
“Vừa rồi?” Ánh mắt của Phó Đình Thâm dừng ở ly nước Steele rót cho anh.
Bởi vì Lâm Cẩm Thời cực lực đề cử nên anh cũng không có phòng bị Steele quá lớn, sau khi ngồi xuống anh có uống mấy ngụm nước.
Trong nháy mắt vừa rồi anh có cảm thấy tinh thần hơi hoảng hốt, nhưng không có nghĩ nhiều, hiện tại Steele nói như vậy thì e là ly nước kia có chút vấn đề.
“Xin lỗi, vô tình mạo phạm.” Steele khẳng định suy đoán của Phó Đình Thâm, đồng thời đưa ra giải thích hợp lý.
Dựa theo phòng tuyến tâm lý của Phó Đình Thâm, nếu muốn thôi miên thì chỉ có thể tiến hành dưới tình huống anh không hề phòng bị, thậm chí còn cần có thuốc để phụ trợ.
Nhưng làm Steele không ngờ chính là, cho dù có thuốc phụ trợ thì ông ta cũng không thành công.
“Không sao.” Steele giải thích hợp tình hợp lý, Phó Đình Thâm cũng không phải người không hiểu lý lẽ, lập tức tỏ vẻ tha thứ.
“Người đã từng bị thôi miên qua thì phòng tuyến tâm lý phòng dù nhiều hay ít cũng sẽ có lỗ hổng, hơn nữa còn có phản ứng với thuốc.” Steele vòng về đề tài vừa rồi: “Cho nên giấc mơ kia của ngài chỉ sợ là bởi vì nguyên nhân khác.”
“Nguyên nhân khác?” Phó Đình Thâm trầm tư.
“Đúng vậy, nhưng nguyên nhân cụ thể là cái gì thì cũng chỉ có thể do ngài tự mình đi điều tra, căn cứ vào miêu tả về sự biến hóa của ngài thì hẳn là khoảnh cách đến chân tướng cũng không xa xôi, có lẽ có thể tìm kiếm người ở trong mơ để trợ giúp.”
Steele cũng chỉ có thành tựu tâm lí học, mà vấn đề lúc này của Phó Đình Thâm rõ ràng không nằm ở phạm trù tâm lý học.
Cho dù là biến hóa của giấc mơ hay là phản ứng của trái tim phản ứng, cảm giác trong lòng, đều có thể đủ để chứng minh chuyển biến của chuyện này.
Phó Đình Thâm nghe hiểu ý của Steele, anh đứng dậy tạm biệt: “Nếu đã như vậy thì hôm nay không quấy rầy Steele tiên sinh nữa, tiền khám bệnh sau đó sẽ có người gửi tới tài khoản của ngài.”
“Thật đáng tiếc vid không thể trợ giúp ngài, còn tiền khám bệnh, Lâm tiên sinh đã trả rồi.” Steele lắc đầu, có chút hổ thẹn.
“Ngài đã cung cấp cho tôi trợ giúp rất lớn.” Chân tướng của chuyện này là gì Phó Đình Thâm không để ý như vậy, nhưng chỉ cần biết rằng không phải bởi vì thôi miên thì đối với Phó Đình Thâm thế là đủ rồi.
“Tuy không biết là cái gì làm ngài nguyện ý gặp mặt tôi, nhưng tôi tin nguyên nhân này nhất định rất quan trọng đối với ngài.” Trước khi Phó Đình Thâm rời đi, cuối cùng Steele cũng nói ra lời đặt ở trong lòng một buổi tối.
Phó Đình Thâm bởi vì một câu của Steele mà tạm dừng một lát, nhưng chẳng qua chỉ là trong nháy mắt, anh không có giải thích cho Steele mà trực tiếp rời đi.
Mới vừa ra cửa di động của Phó Đình Thâm lại vang lên một chút, tiếng chuông tin nhắn của hệ thống ngừng ở trong tai Phó Đình Thâm phá lệ dễ nghe, anh cúi đầu xem xét, quả nhiên lại là tin nhắn của vật nhỏ kia, tin được gửi tới lúc này là một tấm ảnh tự chụp.
Cậu đang ở đoàn phim quay hình, trên người còn mặc bộ quần áo giống trên weibo, phía dưới còn kèm thêm một câu:
“Hôm nay chụp ảnh tạo hình, trộm gửi cho chú nhỏ nhìn xem, đừng nói cho người khác nha, đạo diễn nói phải để cho người ngoài có giác thần bí, nhưng chú nhỏ đâu phải người ngoài!”
Nếu lúc này Nghiêm Châu đi theo bên cạnh Phó Đình Thâm, thì anh ta chắc chắn sẽ phát hiện biểu tình căng chặt cả ngày nay của Phó Đình Thâm đã trở nên nhu hòa không ít khi nhìn thấy tin nhắn kia.
Phim trường《 Sơn Hà 》:
Lê Tinh Thần đang suy tư ở trong lòng một vấn đề nghiêm túc:
Cứ gửi tin nhắn mỗi ngày như vậy hình như cũng không quá tốt, tên cẩu nam nhân này không có trả lời lại cậu, đây là động tâm hay là không?
Chỉ chuyển một kiếp mà thôi, sao lại trở nên khó khăn như vậy?
Nếu không phải cậu thông qua nói bóng nói gió dò hỏi, biết mỗi ngày cẩu nam nhân này đều xem tin nhắn của cậu thì chỉ sợ cậu sẽ trực tiếp chạy qua, đè tên cẩu nam nhân này làm anh gửi thư tình cho cậu!
Trang phục diễn hôm nay rất giống với trang phục thông thường ở Nam Nguyên Quốc, lúc cẩu nam nhân nhìn thấy không có phản ứng gì sao?
Trước kia anh đã nói qua, anh không thích cậu mặc đồ trắng, mỗi lần nhìn thấy là lại hận không thể cởi từng cái một ra……
Tuy loại chuyện này sau đó anh thật sự đã làm không ít, nhưng hiện tại thì sao?
Có nên chờ chụp xong lại tìm cơ hội đi gặp mặt tên cẩu nam nhân này một chút không?
Từ lần gặp mặt đó, hiệu quả rất không tồi.
“Tinh Thần Tinh Thần, cậu coi hot search đi!”Lâm Mông Mông ở bên cạnh không biết thế giới nội tâm của Lê Tinh Thần, cô nhìn di động, hưng phấn lắc lắc cánh tay Lê Tinh Thần.
Lâm Mông Mông chính là nữ sinh nhỏ đáng yêu giúp Lê Tinh Thần nhắc nhở chia sẻ ảnh tạo hình kia.
Mới ngắn ngủn hai ngày, Lâm Mông Mông cũng đã trở thành fans não tàn của Lê Tinh Thần, đừng hỏi vì cái gì, hỏi chính là nhan cẩu.
Lâm Mông Mông tung hoành trong vòng fans mấy chục năm, sau đó cô vì để nhìn thấy thần tượng nên tiến vào giới giải trí làm nhân viên công tác…… của đoàn phim.
Từ sau khi đến đoàn phim của Khương Thường An, mỗi ngày Lâm Mông Mông nhìn thấy minh tinh đếm không hết, nhưng chưa từng có ai giống như Lê Tinh Thần, lớn lên mỗi một cái thẩm mỹ ở trên mặt đều phù hợp với gu của cô.
“Hot search? Thứ kia không phải đều là mua sao?” Lê Tinh Thần giải cứu cánh tay mình ra, hỏi lại, Chu Cường đã từng nói qua, hiện tại hot search Weibo trên cơ bản toàn dựa vào công ty mua.
“Này mà cậu cũng không biết sao?” Lâm Mông Mông cũng không tức giận, giải thích cho Lê Tinh Thần, giọng điệu có chút kiêu ngạo đồng thời có chút tiếc nuối: “Khương đạo chưa bao giờ mua hot search, có thể đi lên cơ bản đều là dựa vào fans, chỉ là đáng tiếc ảnh tạo hình lần này không có mặt chính diện, nếu không thì chắc chắn có thể tăng lên một đống fan.”
“Thì ra là như thế? Vậy Khương đạo rất lợi hại.” Lê Tinh Thần gật đầu, nhận thức đối với Khương Thường An lại nhiều thêm một tầng.
Nếu những người khác bị Lê Tinh Thần hất hai bồn nước lạnh liên tiếp thì chắc chắn sẽ cảm thấy không thú vị.
Nhưng Lâm Mông Mông là nhan cẩu, tư duy dĩ nhiên không giống người thường, đầu óc cô đều là “Cậu đẹp cậu nói gì cũng đúng”, “Sao cô lại không nghĩ tới là do Khương đạo quá mức lợi hại chứ?”, “Không hổ là có được thần nhan mỹ nam, thật thông minh!”.
“Không có việc gì nữa thì tôi muốn đi làm bài tập.” Lê Tinh Thần không biết suy nghĩ trong lòng Lâm Mông Mông, cậu chỉ biết ánh mắt lúc này của Lâm Mông Mông có chút kỳ quái, không giống người tốt.
Còn lý do tại sao quốc sư đại nhân lại cho là như vậy à? Dĩ nhiên là bởi vì phụ nữ ở Nam Nguyên Quốc có hành vi lớn nhất cũng chỉ là tặng khăn tay túi thơm cho cậu, nào dám dùng ánh mắt trắng trợn nóng bỏng đó nhìn chằm chằm cậu?
Lâm · không giống người tốt · Mông Mông vỗn dĩ còn muốn nói cái gì nữa, nhưng nhìn thấy Lê Tinh Thần đã cúi đầu làm đề thì cô căn cứ theo nguyên tắc “Yêu cậu thì phải ủng hộ cậu” nên ngặm miệng lại.
Nhưng cũng không quên lặng lẽ chú ý đến động tác của Lê Tinh Thần, sau đó lại phát hiện đề hiện tại Lê Tinh Thần đang làm hình như là bài tập của năm hai, em trai mới học năm hai, chẳng lẽ mới mười sáu tuổi?
Từ tốc độ làm bài của em trai có thể thấy thành tích hẳn là cũng không tệ lắm?
Mười sáu tuổi mà có thể trưởng thành như vậy, sau này không biết còn đẹp đến cỡ nào!
Tuổi nhỏ đã xinh đẹp thành tích còn tốt, Lâm Mông Mông cô nhất định phải bảo vệ!
Vì thế vào lúc ban đêm, trên diễn đàn đã xuất hiện một cái tên 《 đoàn phim mới có một em trai tiến tổ, giá trị nhan sắc thật sự như thần tiên, mới nhìn thấy một giây đã bò tường, đáng tiếc đạo diễn không cho đăng ảnh mặt chính diện 》.
Không cần phải nói, lâu chủ của bài đăng này dĩ nhiên là Lâm Mông Mông, ở trên bài đăng, Lâm Mông Mông có thể nói là thả rắm cầu vồng, dùng bất chấp từ ngữ, trực tiếp khen Lê Tinh Thần đến lên trời xuống đất vô.
Bình thường bài viết khoa trương giống như vậy sẽ không làm ai chú ý, nhưng Lâm Mông Mông không giống.
Cô đã tung hoành trong vòng fans mấy chục năm, id diễn đàn đã sớm bị vô số người biết rõ, càng đừng nói đến sau đó cô lại tiến vào giới giải trí, thường xuyên nói một ít tin nóng chân thật, vì thế cô đã thu hút tới không ít fans.
Mà cho dù lá fans nhà ai cũng cực kỳ yêu thích cái tài khoản “Tôi là Manh Manh” của Lâm Mông Mông.
Nguyên nhân là bởi vì tuy Lâm Mông Mông ở giới giải trí nhưng cũng không tiết lộ hắc liêu của ai, không nói bậy thông tin của minh tinh nào.
Ngày thường lớn nhất cũng chỉ là “Mấy ngày trước Quý ảnh đế có NG một chút, hẳn là mệt mỏi, đạo diễn cho anh ấy nghỉ ngơi một ngày, anh ấy đã khôi phục lại, kỹ thuật diễn xứng với cái danh ảnh đế".
Nhiều hơn thì là “Mấy ngày trước em trai trong chương trình tuyển tú mới xuất đạo tính tình không tồi, gặp người sẽ có chút thẹn thùng, thấy ai cũng gọi anh chị, rất lễ phép.”
Thử hỏi người như vậy trong vòng ai sẽ không thích chứ?
Có lẽ là bởi vì sau khi tiến vào giới giải trí cô đã nhìn thấy quá nhiều minh tinh trong ngoài không đồng nhất, Lâm Mông Mông đánh giá mọi người đều vô cùng khách quan, cho dù không tiết lộ hắc liêu của ai thì cũng chưa từng thổi phồng người nào, nhưng lần này cô lại khen một tân nhân?
Lâm Mông Mông thổi mười mấy lầu rắm cầu vồng, cuối cùng cũng có người đưa ra nghi ngờ:
“Manh Manh cô bị bắt cóc thì chớp chớp mắt đi, chúng tôi sẽ đến cứu cô! Cái gì mà ngay cả tóc cũng rất đẹp, thật sự quá mức rồi đó chị!”
“Manh Manh cô đừng như vậy, tôi sợ hãi! Lần trước cô cũng không có khen anh trai nhà tôi như vậy, còn có ai lớn lên đẹp mắt hơn anh trai tôi sao?”
“Thành thật mà nói không thể không thừa nhận cậu ấy thật sự rất đẹp, ngay cả tiểu sinh hiện tại cũng có giá trị nhan sắc không bằng.”
“Ôm anh trai của tôi đi, có giá trị nhan sắc nhất nhưng thẹn không dám nhận, mong các fans thủ hạ lưu tình!”
“Vấn đề tới, tôi thật sự không nghĩ ra được cậu ấy là dạng người gì mà lại có thể được khen như vậy, thiên thần hạ phàm ngàn năm khó gặp…… Manh Manh cô cũng quá khoa trương rồi?”
“+1, tôi cũng tưởng tượng không ra, không có hình ảnh thì chỉ xem như lời nói xuông!”
“Đạo diễn không cho đăng ảnh chụp? Hot search hôm nay? Đạo diễn nổi tiếng cũng bắt đầu lăng xê rồi sao?”
“Lầu trên đừng đi, chúng ta trao đôi cái ám hiệu đi, tôi muốn biết cậu nói đến ai! Đạo diễn nổi tiếng, ảnh tạo hình, đúng không?”
“Hai lầu trên đây là ám hiệu sao? Quá rõ ràng!”
“Tôi nghĩ tôi biết Manh Manh đang nói đến ai, nhân viên công tác cùng đoàn phim tỏ vẻ, thật sự một! Chút! Cũng! Không! Khen! Quá! Khoa! Trương? Thậm chí tôi còn hận văn học tôi quá thấp, chỉ biết một câu chết tiệt, nếu không tôi nhất định có thể viết hơn cả Đỗ Phủ, Lý Bạch!”
“Khoa trương? Nhân viên cùng đoàn phim, đạo diễn không cho đăng ảnh chụp mà các người nghĩ cái gì? Thả ra sợ các người từ thẳng thành cong, cong cũng có thể biến thẳng, kết hôn muốn ly hôn, yêu đương sẽ muốn chia tay, độc thân muốn cô độc sống quãng đời còn lại được không? Cho tôi một cơ hội, với nhan sắc của em trai này, tôi có thể thổi mười vạn chữ luận văn!”
“Vốn dĩ không xác định cho lắm, nhưng nhìn thấy hai vị lầu trên thì trong nháy mắt đã xác định! Đối cái ám hiệu, vị em trai này rất yêu học tập, không có việc gì thì lại làm đề, là cậu ấy sao?”
“Không sai chính là cậu ấy!!! A tôi muốn thổi rắm cầu vồng! Tôi sẽ không nói lúc ấy tôi có bao nhiêu bình tĩnh đứng ở trong toilet lau máu mũi đâu! Nếu không phải người bên cạnh lôi kéo tôi, tôi còn nghĩ sẽ biểu diễn ngủ với em trai giữa ban ngày trước mắt bao người!”
“Đội ngũ của đoàn phim thật sự quá đỉnh! Tôi đặt lời nói của tôi ở đây, này chắc chắn là lăng xê, không phải thì tôi phát sóng trực tiếp ăn phân!”
“Ăn phân, này cũng dám nói quá rồi? Nhìn id của mấy người kia thì thấy đều là lão làng, hơn nữa xác thật đều là nhân viên trong giới giải trí, tôi có chút mê mang.”
“Tôi cũng vậy……”
……
Lâm Mông Mông đăng bài xong thì ức chế không được tâm tình kích động của mình, cô nhấn mở ảnh chụp lén ban ngày ở đoàn phim lên, liếʍ láp với ảnh Lê Tinh Thần 360 độ không góc chết.
Chờ lúc cô lại mở diễn đàn lên lần nữa thì mới phát hiện bài viết đã bị ghim trên đầu, nhìn câu trả lời bên dưới Lâm Mông Mông mới phát hiện câu từ cô viết ẩn ý vậy mà lại mỏng đến mức làm người khác liếc mắt một cái đã nhìn thấu?
Nhưng những người nói cô khoa trương là có ý gì? Lâm Mông Mông cô tung hoành diễn đàn mười mấy năm, có từng thấy cô nói một lời nói dối nào chưa? Một đám này không phải phát sóng trực tiếp ăn phân thì là phát sóng trực tiếp khỏa thân? Còn có phát sóng trực tiếp rải tiền? Thật sự quá đáng?
Lâm Mông Mông tức giận lập tức đánh chữ lộc cộc viết một đoạn văn dài:
“Nếu đã bị nhìn ra thì tôi đây nói thẳng, bài viết này thật sự nói đến em trai diễn viên đóng vai Tô Tử An, nhưng người nói tôi lăng xê, còn có người thách đố ăn phân khỏa thân, đến lúc đó phim được chiếu các người tốt nhất đừng quay lại xóa bình luận, tôi sẽ đến nhắc nhở một đám các người, đương nhiên, xóa cũng vô dụng, dù sao thì tôi cũng đã chụp hình lại ( mỉm cười.jpg ).”
Trên diễn đàn mưa mưa gió gió Lê Tinh Thần không biết gì, nội tâm cậu chỉ có kiếm tiền, nếu còn có chuyện gì khác thì đó chính là Phó Đình Thâm.
Lê Tinh Thần đang nghiêm túc làm đề thì đột nhiên nhận được đến tin nhắn của Phó Đình Thâm, bên trong chỉ có một chữ:
“Được.”
Được cái gì? Đây là đồng ý làm bạn trai cậu sao?