Chương 25-1

* Chương này gần 9k5 chữ, mọi người đọc trước nhiêu đây đi👩





Tin nhắn mới vừa được gửi đi thành công, Lâm Cẩm Thời đã bắt đầu hối hận, lý do là gì sao?

Trừ những tin nhắn do chính bản thân Phó Đình Thâm yêu cầu gửi đến thì anh không xem tin nhắn, cho dù là di động riêng.

Đối với Phó Đình Thâm thì nếu có chuyện quan trọng dĩ nhiên sẽ biết đường gọi điện thoại, không gọi điện thoại có nghĩa là chuyện không quan trọng, nếu không quan trọng thì anh xem làm cái gì?

Mà Phó Đình Thâm được cho rằng không xem tin nhắn lại cầm điện thoại lên khi tin nhắn của Lâm Cẩm vừa gửi tới, lý do là gì?

Dĩ nhiên là vì mấy ngày nay Lê Tinh Thần không ngừng nỗ lực.

Sau khi Lê Tinh Thần có được số điện thoại của Phó Đình Thâm, cậu có thể nói là mỗi ngày đều biểu đạt tâm tư của mình cho Phó Đình Thâm nghe, tin nhắn vẫn luôn gửi đến không ngừng , mỗi ngày ít nhất phải gửi đi mười tin.

Trong khoảng thời gian này ngay cả nhân viên bình thường của tập đoàn Thịnh Thế cũng biết Thất gia có một người yêu vô cùng dính người, cứ cách nửa giờ là lại gửi cho Thất gia một tin nhắn, có một vài lúc tới tận mấy tin nhắn.

Còn tại sao họ lại nghĩ đó là người yêu ấy à?

Dĩ nhiên là vì có người thấy được biểu tình của Thất gia sau khi nhận được tin nhắn, đó gọi là ôn nhu quyến luyến, không biết có bao nhiêu ngọt ngào! Nói không phải người yêu bọn họ sẽ không tin!

Nhưng dù như thế thì đương sự Phó Đình Thâm cũng không cảm kích.

Sau khi Phó Đình Thâm nghe được tiếng chuông tin nhắn thì phản xạ có điều kiện cầm điện thoại di động lên, nhấn mở giao diện tin nhắn, phát hiện người gửi tới không phải Lê Tinh Thần thì trong mắt anh hiện lên một sự thật vọng mà chính anh không nhận ra.

Vốn dĩ anh tính mặc kệ, nhưng bóng dáng quen thuộc kia lại đột nhiên không kịp phòng ngừa mà xâm nhập vào bên trong tầm mắt của Phó Đình Thâm.

So với Lâm Cẩm Thời không xác định, Phó Đình Thâm lại có thể liếc mắt một cái đã nhận ra, đây đúng người trong mộng của anh.

Giống như Lâm Cẩm Thời nghĩ, cho dù hiện tại anh không còn bị cảnh trong mơ quấy rối, nhưng tám năm tra tấn không phải nói không truy cứu là có thể cười mà qua.

Lúc Lâm Cẩm Thời đang suy nghĩ anh ta nên gọi điện thoại qua kêu Phó Đình Thâm xem tin nhắn hay là trực tiếp đến công ty Phó Đình Thâm thì đã nhận được hồi âm từ anh:

“Ảnh chụp này ở đâu?”

“Weibo, ảnh tạo hình phim《 Sơn Hà 》 của Khương Thường An.”

Sau khi gửi đáp án quá, Lâm Cẩm Thời vội vàng gửi một tin nhắn truy vấn:

“Hiện tại cậu vậy mà lại xem tin nhắn?”

Tin nhắn thứ hai dĩ nhiên không có được Phó Đình Thâm trả lời lại.

Phó Đình Thâm nhấn mở Weibo, còn chưa có bắt đầu tìm kiếm đã thấy 《 Sơn Hà 》ở trên hot search:

“《 Sơn Hà 》 Tô Tử An”

Trực giác kêu Phó Đình Thâm nhấn vào mục này, anh lập tức nhìn thấy được chín tấm ảnh bóng dáng khác nhau, người mặc đồ trắng này, Phó Đình Thâm hoài nghi cậu chính là người bước ra từ trong mộng cảnh của anh.

Cùng lúc đó trong đầu Phó Đình Thâm dần hiện ra một ít hình ảnh lờ mờ, một người đàn ông hoặc ngồi hoạc nằm, hoặc múa kiếm hoặc đánh đàn, biểu tình dường như cực kỳ tín nhiệm vào anh, ánh mắt cũng chứa đầy thâm ý.

Nhưng tất cả hình ảnh đều chỉ xảy ra trong nháy mắt ngắn ngủi, còn không đợi Phó Đình Thâm cẩn thận xem xét thì hình ảnh đó đã tan thành mây khói ở trong đầu anh.

Suy tư không có kết quả, Phó Đình Thâm cúi đầu nhìn về phía mấy tấm ảnh tạo hình kia lần nữa, lúc này cuối cùng anh cũng thấy được cái tên vô cùng quen mắt:

“Công tử đệ nhất Bắc Thành Tô Tử An do Lê Tinh Thần thủ vai, mọi người thích không?”

Lê Tinh Thần!

Không cần điều tra Phó Đình Thâm cũng biết, Lê Tinh Thần này cùng người anh đang nghĩ tới là một.

Tuần trước lúc Lê Tinh Thần gửi tin nhắn cho anh có nhắc tới việc hết tuần sẽ tiến tổ đóng phim, còn nói cái gì vốn dĩ cậu không muốn đồng ý, nhưng đạo diễn rất kiên trì, rơi vào đường cùng nên cậu đành chấp nhận.

Giọng điệu rất là kiêu ngạo tự đắc, giống như mèo nhỏ hướng tới chủ nhân muốn khích lệ.

Lúc ấy Phó Đình Thâm cũng không có để chuyện này ở trong lòng, anh biết mấy năm nay Lê Tinh Thần vẫn luôn hoạt động ở giới giải trí, tiến tổ đóng phim cũng không tính là đặc biệt gì, hiện tại còn có liên hệ với Weibo này, Phó Đình Thâm còn có cái gì không rõ?

Chẳng qua……

“Nghiêm Châu, tiến vào một chút.”

Phó Đình Thâm giơ tay ấn vào điện thoại nội bộ, lấy tư liệu về Lê Tinh Thần lúc trước đặt ở trong ngăn kéo ra.

“Thất gia?” Không bao lâu sau Nghiêm Châu đã đi từ bên ngoài vào.

“Cậu tìm hết video của camera xung quanh bệnh viên Lâm Cẩm Thời vào ngày hai mươi cho tôi.” Ngày hai mươi chính là ngày Phó Đình Thâm hôn mê ở bệnh viện.

Camera ở bệnh viện bởi vì Phó Đình Thâm đến nên tạm dừng, nhưng bên ngoài bệnh viện thì không.

“Vâng.” Nghiêm Châu gật đầu, trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi: “Có tiến triển gì sao?”

Sau khi Phó Đình Thâm xem xong tất cả tư liệu mà Lâm Cẩm Thời gửi đến, chuyện điều tra này đã lâm vào cục diện bế tắc, sau đó tuy Phó Đình Thâm có chỉ ra vài người kêu điều tra một lần nữa, nhưng cuối cùng đều bị loại bỏ.

“Còn chưa xác định.” Phó Đình Thâm phất phất tay, ý bảo Nghiêm Châu mau chóng đi làm việc.

Nghiêm Châu không hỏi nhiều, xoay người ra cửa bắt đầu đi lấy tư liệu camera.

Lúc này Phó Đình Thâm cũng nhớ lại ngày anh cùng Lê Tinh Thần gặp mặt kia, lúc ấy ánh mắt Lê Tinh Thần nhìn anh không đúng, hoàn toàn không giống như đang nhìn một người xa lạ.

Khi đó Phó Đình Thâm chỉ cho rằng bởi vì khi còn nhỏ Lê Tinh Thần thường xuyên đến nhà họ Phó chơi nên mới không cảm thấy xa lạ với anh, hiện tại xem ra, chỉ sợ không phải như vậy.

Lê Tinh Thần làm như thế rốt cuộc có mục đích gì?

“Tôi đã đọc rất nhiều tư liệu, trạng thái hiện tại của cậu rất giống với người bị thôi miên, cậu nên tìmmột bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp chẩn bệnh một chút.”

Lời nói cùa Lâm Cẩm Thời vang lên ở trong đầu Phó Đình Thâm.

Nếu chuyện này đúng như Lâm Cẩm Thời suy đoán, vậy mục đích cùa Lê Tinh Thần là cái gì?

Cậu lại thông qua phương thức gì để thôi miên anh?

Anh đã kiểm tra thân thể nhiều lần, kết quả trái tim vô cùng khỏe mạnh, tất cả thực phẩm đều được kiểm tra rất nghiêm ngặt, Lê Tinh Thần làm cách nào để anh cảm nhận được đau đớn?

Tại sao trong khoảng thời gian này anh mơ thấy bóng dáng của cậu lại không còn cảm thấy đau đớn?

Tại sao lúc tỉnh lại thì cảm thấy cô đơn khi không nhớ được mặt cậu?

Nếu thật sự là Lê Tinh Thần, vậy tám năm trước cậu còn chưa đến mười tuổi, mà khi đó chính anh đã trở thành gia chủ nhà họ Phó, một cậu nhóc mười tuổi sao lại làm được? Nếu không phải cậu thì bóng dáng kia phải giải thích như thế nào?

Hiện tại Lê Tinh Thần nhiệt tình như vậy, là bởi vì thích, hay là…… Có mục đích riêng?

Trong lúc nhất thời trong đầu Phó Đình Thâm đã toát ra rất nhiều vấn đề mà trước kia chưa từng nghĩ tới.

Trước kia chưa từng nghĩ tới là bởi vì anh cảm thấy lời nói của Lâm Cẩm Thời hoàn toàn vô căn cứ, còn tại sao hiện tại anh lại nghĩ tới thì……

“Thất gia, tư liệu camera đã được gửi đến hòm thư.”

Lúc này thanh âm của Nghiêm Châu truyền đến qua điện thoại nội bộ đã đánh gãy suy nghĩ cùa Phó Đình Thâm.

Anh tạm thời ném nghi vấn trong đầu đi, duỗi tay mở tư liệu mà Nghiêm Châu gửi tới, hiện tại việc cấp bách nhất là phải xác định người ở bệnh viện lúc trước có phải là Lê Tinh Thần hay không.

Không cần tìm nhiều, Phó Đình Thâm liếc mắt một cái đã nhìn thấy thân ảnh Lê Tinh Thần trong video, khi đó Lê Tinh Thần không giống với hiện tại, phảng phất như không hợp với toàn bộ thế giới, như một người ngoài cuộc.

Phó Đình Thâm không kịp suy nghĩ sâu xa tại sao Lê Tinh Thần lại có biến hóa như vậy, anh đã giơ tay ghi lại hoạt động mà Lê Tinh Thần làm trong ngày đó vào sổ.

Thông qua camera có thể thấy được tốc độ đi đường của Lê Tinh Thần, cho dù camera ở bệnh viện không có thì Phó Đình Thâm cũng có thể đủ hoàn toàn khẳng định, ngày đó người anh nhìn thấy ở trong bệnh viện…… Thật sự là Lê Tinh Thần.

Lúc ấy anh nhìn thấy Lê Tinh Thần ở cao trung Cẩm Trình tại sao lại không có phát hiện?

Phó Đình Thâm nhớ lại ở trong lòng, không bao lâu sau đã nghĩ ra đáp án.

Cho dù không nhớ rõ mặt người trong mộng, nhưng với cảnh tượng ở trong mơ, Phó Đình Thâm cũng có thể xác định người nọ chắc chắn là người văn thao võ lược, kinh diễm tuyệt luân .

Lúc anh nhìn thấy Lê Tinh Thần, trước tiên là nghĩ đến cậu nhóc gầy yếu thích trầm mặc trong trí nhớ, làm sao có thể liên tưởng đến người ở trong mơ?

Lúc Phó Đình Thâm đang xem camera, Nghiêm Châu cũng không nhàn rỗi, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng anh ta lấy di động ra mở WeChat, nhấn vào khung thoại của Lâm Cẩm Thời:

“Vừa rồi Thất gia đột nhiên tìm tôi muốn tìm camera ở xung quanh bệnh viện vào ngày hai mươi, anh nói xem có phải chuyện đã có tiến triển mới rồi không?”