“Anh, anh không cần vất vả như vậy.” Khương Thường An đi rồi, Lê Tinh Đồng mới mở miệng.
Có mấy lần Lê Tinh Đồng muốn ngăn cản nhưng đều nhịn xuống, hiện tại Khương Thường An đi rồi, cuối cùng Lê Tinh Đồng cũng nhịn không được.
“Một tuần mà thôi, làm sao có thể vất vả?” Lê Tinh Thần bật cười, lúc ở Nam Nguyên Quốc nếu gặp phải chuyện sinh tử của quốc gia, cậu không ngủ không nghỉ suy tính hơn cả tháng cũng có.
Hơn nữa loại chuyện kiếm tiền này sao có thể gọi là vất vả chứ?
“Nhưng……” Lê Tinh Đồng dừng một chút, có chút không biết làm sao mở miệng, tình huống vừa rồi cô đều nhìn thấy.
Ở trong mắt Lê Tinh Đồng, Lê Tinh Thần cũng không nguyện ý tiếp nhận hợp đồng này, nhưng cuối cùng lại vì thù lao đóng phim mà thỏa hiệp.
“Nhưng cái gì?” Lê Tinh Thần liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của Lê Tinh Đồng, cậu không khỏi bật cười: “Người khác muốn đóng phim điện ảnh của Khương đạo còn không được đấy.”
“Nhưng mà đánh cược……” Lời nói của Lê Tinh Thần rất có lý, nhưng Lê Tinh Đồng lại nghĩ tới đồn đãi đánh cược ở trường học hôm nay.
Vốn dĩ Lê Tinh Đồng tính về đến nhà sẽ hỏi Lê Tinh Thần, nhưng lại bị Khương Thường An quấy rầy.
“Không cần lo lắng." Lê Tinh Thần cũng không có để chuyện đánh cược ở trong lòng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Lê Tinh Đồng cậu mới biết được cậu đã làm em gái lo lắng, cậu nắm bả bai Lê Tinh Đồng, đứng đối diện nói: “Tin tưởng anh trai được không?”
Lần đầu tiên Lê Tinh Đồng nhìn thấy ánh mắt như vậy của Lê Tinh Thần, to lớn, an bình, tràn ngập tự tin, cho người khác cảm giác vô cùng an toàn.
Chờ Lê Tinh Đồng lấy lại tinh thần cô mới phát hiện không biết khi nào cô đã gật đầu.
“Nghĩ quá nhiều sẽ không cao, yên tâm.” Lê Tinh Thần xoa xoa đầu em gái, giọng điệu nhẹ nhàng.
“Sờ nữa em sẽ thật sự không cao!” Lê Tinh Đồng thở phì phì phản bác, rõ ràng là song bào thai nhưng anh trai lại cao 1 mét 8, có thể nói là cao giữa dàn nam sinh, dựa vào cái gì cô chỉ có 1 mét 5 năm như chú lùn chứ?
Bộ dáng em gái thở phì phì rất đáng yêu, Lê Tinh Thần nhịn không được lại xoa đầu em gái, lúc em gái trợn mắt giận nhìn cậu thì cậu mới thu hồi tay.
“Hừ! Anh trai đáng ghét!” Lê Tinh Đồng sửa sang lại mớ tóc hỗn độn, sau đó thấp giọng nói thầm, nhưng khóe miệng điên cuồng nhếch lên, lại như thế nào cũng không áp xuống được.
Lê Tinh Thần chỉ dùng hai giờ đã xem xong kịch bản Khương Thường An đưa, bộ điện ảnh mới lần này của Khương Thường An gọi là 《 Sơn Hà 》.
Từ kịch bản có thể thấy nó cùng đề tài với 《 Sở hà 》, đều là viết về cổ đại quyền mưu, nhưng lại không phải đều giống nhau, thậm chí có thể nói là phong cách khác biệt.
Đề tài như vậy hiện tại cũng không quá nổi ở thị trường điện ảnh, nhưng bởi vì có cái tên “Khương Thường An” này nên vẫn được vô số người xem trọng.
Bối cảnh của《 Sơn Hà 》 là Bắc Thần Quốc không tồn tại trong lịch sử Hoa Hạ, cũng chính là tên gọi hư cấu, mà nhân vật của Lê Tinh Thần là trưởng công tử nhà họ Tô, Tô Tử An, đệ nhất công tử Bắc Thần quốc.
Có thể được xưng là đệ nhất công tử dĩ nhiên là do có sự tham gia của tư bản.
Trong kịch bản có không ít từ ngữ hình dung Tô Tử An, cái gì mà người như ngọc, công tử thế vô song, cái gì mà thấy là sẽ không quên, khiêm tốn hiền hoà, còn cả là người trong mộng của tất cả khuê nữ Bắc Thần quốc…… Nói tóm lại, chính là một người chỉ có ưu điểm không có khuyết điểm.
Dùng từ hiện đại để miêu tả thì nó chính là Mary Sue?
Lê Tinh Thần phun tào ở trong lòng, người như vậy tại sao lại không xuất hiện nhiều trong kịch bản? Dĩ nhiên là bởi vì hắn tuổi xuân chết sớm.
Tô Tử An là một người không mê quyền thế, không yêu quan trường, bình sinh yêu nhất đó là vân du tứ hải, nhưng lại có tình yêu với đất nước.
Lúc hắn du lịch đến quận Hà Sùng ở biên thành Bắc Thần quốc cũng vừa lúc hay phải cảnh nước láng giềng xâm chiếm, nhưng cho dù đã điều động binh lực ở quận Hà Sùng thì cũng không thể ngăn cản nước láng giềng xâm chiếm bốn phía, mà quân chi viện còn đang ở xa trăm dặm.
Địa thế quận Hà Sùng đặc thù, một khi bị đánh thì quân địch có thể tiến quân thần tốc công kích trực tiếp kinh đô.
Mắt thấy cửa thành sắp bị phá, Tô Tử An đứng dậy, khuyên bảo bá tánh trong thành cùng nhau chống đỡ ngoại địch, thanh danh đệ nhất công tử truyền xa, bá tánh dĩ nhiên cũng bị lòng cổ động của Tô Tử An làm cho nhiệt huyết sôi trào, hưởng ứng lời kêu gọi của Tô Tử An.
Tuy dân chúng không có trải qua huấn luyện, không phải đối thủ của quân địch, nhưng lại tranh thủ cho quân chi viện không ít thời gian, để bọn họ có thể tới kịp thời.
Chỉ là lúc này Tô Tử An chiến đấu hăng hái đã sớm bị trọng thương, thuốc và kim châm không thể cứu.
Cuối cùng Tô Tử An kéo cơn bệnh tật đánh một khúc đàn với khí thế hung hồn để cỗ vũ cho quân chi viện, vào khoảnh khắc tiếng đàn kia rơi xuống, hơi thở đã không còn.
Chết sớm một cách rất tử tế, Lê Tinh Thần cảm khái, này nếu là sống sót thì chỉ sợ cũng sẽ thành hoàng đế Bắc Thần, hoặc là nam chủ.
Nhưng trừ bỏ Tô Tử An có nhân thiết Mary Sue ra thì chất lượng toàn bộ kịch bản có thể nói là vô cùng cao, trong triều đình dương cung bạc kiếm, đại thần lục đυ.c với nhau, giữa quốc gia cùng quốc gia người lừa tôi gạt, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Bởi vậy Khương Thường An thành công cũng không phải không có nguyên nhân, nhìn vào sự dung tậm về kịch bản thì có thể thấy được.
Chuyện Lê Tinh Thần trở về trường học không đến nửa tháng lại xin nghỉ dĩ nhiên không thể gạt được bạn học, vào ngày đầu tiên Lê Tinh Thần xin nghỉ cũng không có bao nhiêu người để ý, lỡ như là nghỉ bệnh thì sao?
Nhưng sau khi Lê Tinh Thần nghỉ liên tục ba ngày không đến trường học, có không ít người đều nổi lên suy nghĩ trong lòng, suy đoán Lê Tinh Thần xin nghỉ là muốn chạy trốn tránh đánh cược, chờ đến sau kì thi lại trở về, như thế thì có thể coi như chuyện gì cũng không có xảy ra.
Nhưng loại suy đoán này lại bị Lê Tinh Đồng chính miệng phủ nhận.
“Anh trai chỉ xin nghỉ có một tuần mà các người quan tâm như vậy sao, có rảnh thì không bằng đi học thêm cái từ đơn, miễn cho khi nhìn vào đáp án cũng không biết nên làm như thế nào!”
Gϊếŧ người gϊếŧ từ tâm, lời này của Lê Tinh Đồng quả thực đã chọc vào miệng vết thương của ban F.
Nhưng sau khi nhận được lời nói chắc chắn, mọi người lại bắt đầu suy đoán Lê Tinh Thần nghĩ làm cái gì, vậy mà lại xin nghỉ một tuần vào thời khắc mấu chốt của năm ba.
Hiện tại Lê Tinh Thần đã tới đoàn phim 《 Sơn Hà 》, lúc đến đoàn phim Lê Tinh Thần mới phát hiện thứ hai cùng thứ ba đều không có suất diễn của cậu
“Kêu cậu tới là vì để cậu cảm thụ không khí ở đoàn phim trước một chút, đồng thời giao lưu tình cảm với diễn viên, thuận tiện cũng học tập một ít.” Khương Thường An giải đáp nghi hoặc của Lê Tinh Thần.
Đối với điểm này Lê Tinh Thần cũng không có đưa ra dị nghị, bởi vì cậu phát hiện thứ cần cho cậu học tập thật sự không ít.
Ví như lời kịch không phải thuộc là xong, còn phải nhập vai vào, ví như động tác cảm tình đúng chỗ cũng không tính biểu diễn thành công, còn phải chú ý vị trí camera.
Từ lúc Lê Tinh Thần bắt đầu tiến tổ, những diễn viên khác của 《 Sơn Hà 》 đã chú ý tới thiếu niên có diện mạo khí chất không tầm thường này, thiếu niên này có thể nói là vô cùng dụng tâm.
Lúc người khác đóng phim cậu ngồi ở bên cạnh Khương Thường An quan sát, lúc người khác nghỉ ngơi cậu lấy một chồng bài tập lớn ra bắt đầu giải đề.
Lúc mọi người ở đây âm thầm bàn về nhân vật của Lê Tinh Thần, cuối cùng Khương Thường An cũng mở miệng:
“Chuẩn bị một chút, hôm nay chụp ảnh tạo hình cho Tô Tử An, Tinh Thần cậu đi hoá trang trước đi.”
Vậy mà lại là diễn viên diễn vài Tô Tử An?
Ban đầu không phải không có ai có suy đoán như vậy, nhưng đều bị phủ nhận, Khương Thường An có bao nhiêu hà khắc với vai diễn Tô Tử An bọn họ biết, cho dù Lê Tinh Thần có lớn lên đẹp cũng chỉ là một gương mặt xa lạ, sao có thể bị Khương Thường An nhìn trúng?
Nhưng lời nói lúc này của Khương Thường An đã khẳng định câu trả lời cho bọn họ: Đúng thật là có khả năng!
Không bao lâu sau Lê Tinh Thần đã đi từ phòng hóa trang ra, lúc cậu đi ra, bên ngoài vang lên một tiếng hút khí.
“A ——”
“Mau mau mau, đỡ tôi một chút! Khăn giấy đâu? Máu mũi tôi chảy ra rồi!”
“Này mẹ nó là người sao? Là thần tiên đúng không?”
“Cho tới hôm nay tôi mới biết được thân như ngọc, công tử thế vô song là có ý tứ gì!”
“Muốn trèo tường! Hôm nay tôi bắt đầu làm fan não tàn của Lê Tinh Thần!”
“Đây là Tô Tử An đi ra từ trong kịch bản sao."
……
Chỉ thấy Lê Tinh Thần mặc một thân bạch y đi từ ngoài cửa tới, mặt như quan ngọc mắt như ánh sao sớm, thoắt một cái đã trở thành đệ nhất công tử ôn nhuận nho nhã, nếu nói Lê Tinh Thần xuyên từ cổ đại đến cũng sẽ không có người hoài nghi.
Cho dù là nhân viên công tác đã làm việc trong vòng nhiều năm thì lúc này cũng có chút khống chế không được mà móc di động ra chụp hai cái.
“Không tồi!” Khương Thường An cũng đã bị ngây người trong nháy mắt, sau khi lấy lại tinh thần thì liên tục gật đầu.
Lúc nhìn tháy Lê Tinh Thần mặc đồ hiện đại, Khương Thường An chỉ biết Lê Tinh Thần có thể, nhưng sau khi Lê Tinh Thần hóa trang xong, Khương Thường An mới biết được Lê Tinh Thần có thể ở chỗ nào? Rõ ràng đây chính là một minh chứng rất hoàn mỹ!
“Chụp ảnh thì chụp, tôi cũng không bắt các người xóa, nhưng nếu dám tuôn ra trước đoàn phim thì các người biết hậu quả rồi đấy.” Khương Thường An biết loại chuyện như chụp lén này không phòng được, chỉ nhàn nhạt cảnh cáo một câu.
“Yên tâm đi Khương đạo!” Mấy nhân viên cầm di động liên tục gật đầu bảo đảm, các cô đương nhiên biết hậu quả.
Nếu như bị phát hiện thì chắc chắn sẽ bị Khương Thường An kéo vào danh sách đen, người bị Khương Thường An kéo vào danh sách đen căn bản không hoạt động nỗi ở trong cái vòng này, ai cũng không muốn lấy tiền đồ mình ra nói giỡn.
Trải qua hai ngày học tập quan sát, Lê Tinh Thần đã học xong cơ bản của đi vị, không cần Khương Thường An chỉ đạo đã đứng vào vị trí.
“Rất tốt!” Đối với biểu hiện của Lê Tinh Thần, Khương Thường An vô cùng hài lòng, so với dự tính thì thời gian còn ngắn hơn một nửa: “Lát nữa đoàn phim đăng ảnh tạo hình, cậu có thể chia sử lên Weibo một chút không?”
Nếu là người bình thường Khương Thường An sẽ lười nhắc nhở, nhưng đây là Lê Tinh Thần, Khương Thường An có trực giác nếu cậu nguyện ý ở lại giới giải trí thì nhất định có thể nổi như cồn, bỏ lỡ lưu lượng lúc này thì có chút đáng tiếc.
Thông minh như Lê Tinh Thần dĩ nhiên biết nguyên nhân Khương Thường An hỏi như vậy, cậu tự hỏi một phen rồi gật đầu đồng ý:
“Được!”
Lỡ như sau này còn gặp được đạo diễn hào phóng như Khương Thường An, cậu cũng không phải không thể tới diễn vai quần chúng, Lê Tinh Thần nghĩ như thế.
Tốc độ chỉnh sửa của đoàn đội Khương Thường An rất nhanh, đương nhiên cũng là do khí chất cả người Lê Tinh Thần ăn khớp hoàn mỹ, ảnh được chụp ra căn bản không cần phải chỉnh sửa nhiều.
Lê Tinh Thần mới vừa đăng ký Weibo xong thì nghe được nhân viên công tác hỏi id cậu.
“Tinh Thần dùng tài khoản mới sao?” Người tới hỏi chính là một cô gái nhỏ diện mạo có chút đáng yêu, lúc nói chuyện cùng Lê Tinh Thần mặt hơi đỏ.
“Ừ, trước kia không thường chơi.” Lê Tinh Thần gật đầu.
Thật ra nguyên thân là người trong giới giải trí, dĩ nhiên có Weibo, nhưng Lê Tinh Thần cũng không muốn dùng nó, đó là đồ vật ít ỏi mà nguyên thân lưu lại trên đời này.
“Đã đăng rồi, cậu nhớ chia sẻ nha!” Cô gái nhỏ không hỏi nhiều, chỉ chốc lát sau đã bảo Lê Tinh Thần có thể chia sẻ: "Đáng tiếc Khương đạo không cho đăng ảnh có mặt.”
Lê Tinh Thần nghe được cô gái nhỏ nói lời tiếc nuối thì mới cúi đầu nhìn về phía di động, liếc mắt một cái là có thể thấy được tạo hình vừa mới đăng lên.
Tổng cộng chín tấm, tất cả đều là bóng dáng, hoặc ngồi hoặc đứng, dựa, nằm, cầm kiếm, đánh đàn, nhưng cho dù chỉ là bóng dáng thì cũng có thể đủ nhìn ra sự tiêu sái thoát tục.
Người theo dõi Khương Thường An không ít, không bao lâu sau dưới Weibo đã có không ít bình luận:
“Đệ nhất công tử, là đệ nhất công tử sao? Cái bóng dáng này tôi muốn! Tôi điên cuồng muốn!”
“Chỉ là một cái bóng dáng thôi mà? Không biết chính diện thế nào mà không dám đăng? Hay là bóng dáng như họa chính diện như hoa?”
“Tin tưởng Khương đạo! Cho nên tôi đánh cược chính diện của đệ nhất công tử cũng đẹp!”
“Vậy mà lại là người mới? Tài khoản cũng là mới đăng ký? Cứ theo dõi trước đi, tin tưởng Khương đạo!”
“Khương đạo ngài bị bắt cóc thì chớp chớp mắt, này căn bản không giống ngài!”
……
Bình luận tốt xấu đều có, nhưng phần lớn người đều tỏ vẻ tin tưởng Khương Thường An, ngón tay Lê Tinh Thần khẽ nhúc nhích, nhấn vào chia sẻ.
“Khương đạo nói cậu trong khoảng thời gian này tạm thời không cần đăng ảnh selfie lên Weibo.” Lúc cô gái nhỏ nói lời này thì có chút không vui.
Thần nhan đẹp như vậy hẳn là phải cùng nhau chia sẻ với mọi người, Khương đạo làm như vậy thật sự không có nhân đạo!
Nhưng cũng may Lê Tinh Thần còn phải ở lại đoàn phim mấy ngày, đến lúc đó nhất định phải chụp lén thêm mấy tấm để liếʍ!
“Đã biết, cảm ơn.” Lê Tinh Thần cũng không có hứng thú với selfie up ảnh, cậu không nghĩ nhiều đã đồng ý.
Lâm Cẩm Thời là fans của Khương Thường An, cũng là người đầu tiên xem tạo hình của Lê Tinh Thần, lúc nhìn thấy ảnh tạo hình anh ta còn cho rằng chính mình đã xuất hiện ảo giác.
Bóng dáng trong mơ của Phó Đình Thâm, Lâm Cẩm Thời cũng không có xa lạ gì, Phó Đình Thâm đã tững vẽ ra cẩn thận quan sát nghiên cứu, bởi vậy chỉ cần liếc mắt một cái là anh ta có thể xác nhận, tuy bóng dáng trên ảnh chụp không thể nói là giống nhau như đúc, nhưng cũng cực kỳ tương tự.
Cho dù hiện tại Phó Đình Thâm không còn bị cảnh trong mơ quấy rối, nhưng tám năm tra tấn không phải nói không truy cứu thì có thể cười mà qua.
Lâm Cẩm Thời không chút suy nghĩ, lập tức lưu ảnh chụp trực tiếp gửi cho Phó Đình Thâm:
“Cạu xem cái bóng dáng này, có giống với người ở trong mơ cậu không?”