“Ngài là?” Lê Tinh Thần đánh giá người đàn ông trước mắt.
Hẳn là khoảng 30 tuổi, tóc dài kết hợp với râu quai nón trên mặt có vẻ có chút lôi thôi, nếu cầm cái chén bể ngồi xuống mặt đất nói không chừng còn có thể kiếm được mấy đồng tiền cơm.
Nhưng Lê Tinh Thần lại biết người trước mắt không có nghèo túng giống như vẻ ngoài biểu hiện, xem từ tướng mạo, người này có sự nghiệp thành công trôi chảy, gần đây có chút vấn đề nhỏ nhưng cũng có thể giải quyết nhẹ nhàng, tuy tuổi nhỏ gian khổ nhưng hiện tại cũng có thể nói là công thành danh toại.
Chẳng lẽ là người trong diễn đàn đề cử tới?
Lê Tinh Thần suy nghĩ ở trong lòng, trong khoảng thời gian này Lê Tinh Thần nỗ lực học tập, nhưng cũng không có từ bỏ chuyện kiếm tiền.
Cậu đã nhận được không ít đơn hàng từ diễn đàn hiệp hội, đồng thời cũng trở nên có chút danh tiếng, thái độ của mọi người cũng từ “Đứa nhỏ này thích khoác lác” lúc ban đầu chuyển thành “Có cái gì không hiểu có thể đi hỏi Lê thiên sư một câu”.
Không lâu sau Lê Tinh Thần đã phủ nhận cái phỏng đoán này ở trong lòng, khách mà người của Hiệp Hội Huyền Học giới thiệu đều sẽ nói cho cậu trước, huống hồ không ai biết thân phận thật của cậu chứ đứng nói đến chuyện tìm tới nơi này, vậy người này là ai?
“Chào cậu, tôi là Khương Thường An.” Anh ta biết hình tượng hiện tại của mình là cái dạng gì, phát hiện trong mắt Lê Tinh Thần tuy có nghi hoặc nhưng cũng không có chút nào ghét bỏ, Khương Thường An có thêm một ít hảo cảm đối với Lê Tinh Thần.
Tôi là Khương Thường An.
Cái câu tự giới thiệu này có chút ý tứ, này chứng minh ít nhất “Khương Thường An” cũng có mức độ nổi tiếng nhất định, hơn nữa anh ta còn vô cùng tự tin với mức độ nổi tiếng của chính mình, người bình thường chỉ nói mình tên là gì, chứ không phải mình là ai.
“Khương đạo diễn?” So với Lê Tinh Thần không hiểu gì, phản ứng của Lê Tinh Đồng nhanh hơn rất nhiều, lập tức đã nghĩ đến thân phận của Khương Thường An, nhưng giọng điệu có chút nghi hoặc, giống như có chút không tự tin không biết Khương Thường An có phải là Khương đạo mà cô nghĩ tới không.
“Không sai.” Khương Thường An gật đầu, đúng với suy đoán của Lê Tinh Đồng.
Đều nói đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công, dùng để hình dung trạng thái lúc này của Khương Thường An.
Từ lần trước nhìn thấy ảnh chụp của Lê Tinh Thần, Khương Thường An tâm tâm niệm niệm đó phải là cậu, thậm chí ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy cậu, có thể nói là không thể yên ổn được.
Nhưng cho dù có phái mấy người đến phố đồ cổ ngồi canh thì cũng không có gặp lại thân ảnh của Lê Tinh Thần.
Vốn dĩ Khương Thường An đã quyết định từ bỏ, anh ta không thể vì một người mà kéo dài tiến độ quay phim, ai biết hôm nay anh ta lại vô tình nhìn thấy ảnh chụp của Lê Tinh Thần trong điện thoại của trợ lý diễn viên đoàn phim.
Sau khi hỏi thì mới biết em gái của trợ lý kia học ở cao trung Cẩm Trình, mà người trong ảnh chụp tên Lê Tinh Thần, cũng là học sinh cao trung Cẩm Trình.
Sau khi biết tin tức này, Khương Thường An trực tiếp cho đoàn phim nghỉ nửa ngày, anh ta chạy tới cao trung Cẩm Trình, vốn dĩ nghĩ nếu tìm không thấy người thì nhờ giáo viên trường học giúp đỡ, ai biết còn chưa vào trường học đã đυ.ng phải Lê Tinh Thần.
Dưới sự kích động, Khương Thường An trực tiếp ngăn ở trước mặt hai anh em Lê Tinh Thần.
Nếu nói sau khi nhìn thấy ảnh chụp Khương Thường An còn chưa xác định thì khi nhìn thấy Lê Tinh Thần ở ngoài đời thật, anh ta đã hoàn toàn có thể xác định, đây là diễn viên anh ta muốn tìm!
Đồng thời Khương Thường An cũng quan sát Lê Tinh Đồng, từ diện mạo giống nhau bảy phần của hai người có thể nhìn ra bọn họ hẳn là anh em, cho dù Khương Thường An ở trong giới giải trí nhiều năm, lúc này cũng không khỏi có chút kinh diễm.
Hiện tại giới giải trí có nhiều tân sinh, nhưng cũng có rất ít người lớn lên có nét đẹp rõ ràng như hai anh em bọn họ.
“Đạo diễn《 Sở hà 》?” Lúc này Lê Tinh Thần cũng nghĩ đến thân phận của Khương Thường An, tốt xấu gì thì nguyên thân cũng đã lăn lộn ở giới giải trí hai năm, loại đạo diễn có cấp bậc như Khương Thường An, có thể nói là như sấm bên tai.
《 Sở hà 》 là bộ điện ảnh đầu tiên của Khương Thường An, bộ điện ảnh này trực tiếp làm Khương Thường An cầm giải thưởng, có thể nói là nhất chiến thành danh.
Thế cho nên cho dù sau đó Khương Thường An lại làm đạo diễn cho không ít thành tựu điện ảnh vượt qua 《 sở hà 》, nhưng chỉ cần nhắc tới Khương Thường An, phản ứng đầu tiên của mọi người vẫn là 《 Sở hà 》.
“Không sai!” Hai người này cũng không phải hoàn toàn không biết gì về anh ta, như vậy kế tiếp hẳn là sẽ tương đối thuận lợi.
“Anh muốn cho tôi tham diễn điện ảnh của anh?” Giới giải trí bên kia Lê Tinh Thần đã sớm cắt đứt không còn một mảnh, trừ cái này ra, Lê Tinh Thần không thể nghĩ ra được lý do thứ hai Khương Thường An tìm cậu: “Tôi sẽ không đi, anh tìm người khác đi.”
Nếu là những người khác bị Khương Thường An tìm tới cửa, cho dù trong lòng có suy đoán như vậy thì có lẽ cũng không dám nói thẳng, sợ chính mình đoán sai làm trò cười.
Nhưng Lê Tinh Thần lại không hề cố kỵ mà nói ra, này còn chưa tính, vậy mà còn trực tiếp tỏ vẻ từ chối.
Nếu đổi thành những người khác mà bị nói như vậy thì nhất định sẽ ném xuống một câu “Tự mình đa tình” sau đó rời đi.
Nhưng Khương Thường An không giống vậy, trước không nói anh ta đã tâm tâm niệm niệm hơn phân nửa tháng, Khương Thường An đã từng vì một diễn viên thích hợp mà đến mời ba lần, hiện tại dĩ nhiên cũng không chịu từ bỏ.
“Nếu cậu đã đoán được vậy thì tôi đây nói thẳng.” Khương Thường An sờ sờ râu, ngữ khí thành khẩn: “Bộ điện ảnh mới của tôi có một nhân vật vô cùng thích hợp với cậu, hy vọng cậu có thể suy xét một chút.”
“Không đi, không suy xét, không có hứng thú.” Lê Tinh Thần từ chối ba lần, đối với giới giải trí cậu không có hảo cảm gì.
Đặc biệt là nguyên thân mệt chết mệt sống làm hai năm, tiền tiết kiệm ngân hàng lại chỉ có hai con số, điều này làm Lê Tinh Thần muốn tránh khỏi giới giải trí.
Lê Tinh Thần nói xong trực tiếp kéo Lê Tinh Đồng lướt qua Khương Thường An, chuẩn bị về nhà.
“Tại sao?” Khương Thường An đã gặp được không ít người ngay từ đầu không muốn nhận, nhưng chưa từng có người nào kiên quyết từ chối giống Lê Tinh Thần.
Phải biết rằng trong lòng người thường có không nhiều thì ít mộng được nổi danh, cho dù không muốn đặt chân vào giới giải trí thì cũng sẽ có chút do dự lúc từ chối.
“Cao tam, đóng phim làm chậm trễ tôi học tập.” Lê Tinh Thần không chút nghĩ ngợi trả lời, trong lòng nghĩ lại dù nguyên thân có chạy đi chạy lại thì nhiều nhất cũng chỉ có thể kiếm một hai ngàn, cậu ta thi còn có giá trị mười vạn đấy!
“Nhân vật này màn ảnh không nhiều lắm, nhiều nhất chỉ làm chậm trễ cậu một tuần!” Khương Thường An đuổi theo bước chân Lê Tinh Thần tiếp tục khuyên bảo.
“Một phút thời gian một phút vàng, phút vàng khó mua hơn thời gian.” Trong lòng Lê Tinh Thần càng thêm kiên định, màn ảnh này không nhiều lắm vậy chẳng phải là diễn vai quần chúng sao? Ai ngốc mà đi làm: “Thời gian một tuần bao nhiêu tiền?”
Này sao lại liên hệ tới tiền rồi? Bước chân Khương Thường An dừng lại, không khỏi nghĩ đến nơi Lê Tinh Thần xuất hiện lần đầu tiên, phố đồ cổ!
Lúc ấy Lê Tinh Thần đang làm cái gì? Thay người đoán mệnh! Xem ra thiếu niên nhỏ này có chút thiếu tiền?
Thiếu tiền thì tốt! Anh ta chỉ sợ Lê Tinh Thần dầu muối không ăn!
Nghĩ đến đây Khương Thường An quyết định thử một lần, vội vàng bước nhanh lên đuổi theo:
“Cậu nói có đạo lý, nhưng ở đoàn phim cậu cũng có thể học tập, thù lao thời gian một tuần đóng phim năm vạn, không chậm trễ!”
Năm vạn, cái giá này đối với tiểu minh tinh mà nói thì có lẽ có chút ít, nhưng Lê Tinh Thần hiện tại không khác gì một người nghiệp dư.
Càng đừng nói đến có không ít người nguyện ý đóng phim của Khương Thường An không cầm thù lao, chỉ vì nâng cao một bước.
Năm vạn? Cái này đắt hơn nguyên thân đóng vai phụ, Lê Tinh Thần không khỏi nhìn Khương Thường An nhiều hơn một cái.
“Không đi.” Cho dù như vậy thì Lê Tinh Thần cũng tỏ vẻ từ chối, năm vạn còn không bằng cậu đi giúp người ta xem phong thuỷ.
“Mười vạn?” Khương Thường An dường như hiểu ra cái gì từ trong ánh mắt của Lê Tinh Thần, sau đó bổ sung thêm.
“Không có hứng thú.” Nếu không có vụ đánh cược hôm nay thì có lẽ Lê Tinh Thần còn sẽ suy xét một chút.
“Hai mươi vạn!” Khương Thường An không tin tà, vừa mới nói đến mười vạn, trên mặt Lê Tinh Thần rõ ràng có một chút do dự.
“Hai mươi vạn?” Bước chân Lê Tinh Thần dừng lại, hiện tại đạo diễn đều hào phóng như vậy sao? Quốc sư đại nhân có chút dao động.
“Không sai! Thù lao đóng phim hai mươi vạn!” So với ngay từ đầu chém đinh chặt sắt từ chối, lúc này phản ứng của Lê Tinh Thần không thể nghi ngờ đã cho Khương Thường An hy vọng.
“Vẫn là thôi đi.” Lê Tinh Thần suy tư ở trong lòng một phen, sau khi phát hiện giá cũng không cao gì mấy nên từ chối: “Chậm trễ học tập.”
Người này sao lại thế này? Hiện tại người ta nỗ lực học tập còn không phải là vì thi đại học được điểm tốt sao? Mục đích của thi đại học được điểm tốt là cái gì? Là vì để tìm công việc tốt! Mục đích của tìm việc tốt còn không phải là vì kiếm tiền sao?
Hiện tại có thể dùng một bước đi đến đúng chỗ không tốt sao? Thời gian của năm ba cao trung rất gấp, nhưng vẫn còn hơn nửa năm nữa mà, chậm trễ một tuần thì làm sao?
“30 vạn! Cậu suy xét một chút đi?” Khương Thường An suy tư một lát, vẫn như cũ không chịu từ bỏ, cắn răng tăng thêm giá.
30 vạn thật ra đã có chút vượt qua dự toán, nhưng so sánh thì cũng rất đáng giá, nhưng nếu lại tăng nữa thì không thể.
Sau khi báo xong, nội tâm Khương Thường An cũng không ôm hy vọng, lúc mới nói được hai mươi vạn, Lê Tinh Thần rõ ràng đã động tâm, nhưng cuối cùng vẫn từ chối.
Nhưng làm Khương Thường An không ngờ chính là, lần này Lê Tinh Thần dừng bước chân, yên lặng nhìn anh ta một cái, sau đó nói ra một câu làm anh ta mở rộng tầm mắt:
“Có thù lao đóng phim hay không không quan trọng, chủ yếu là tôi rất thích phim điện ảnh của Khương đạo, thành giao!”
Giới giải trí kiếm tiền thật nhanh!
???
Có thù lao đóng phim hay không không quan trọng? Vậy sao năm vạn mười vạn cậu không nói thích phim điện ảnh của tôi, 30 vạn liền thích?
“Được! Chúng ta tìm một chỗ ký hợp đồng?” Lần này Khương Thường An rất có hy vọng nên lúc ra cửa có mang theo hợp đồng, sợ Lê Tinh Thần đổi ý nên phải nhanh chóng ký kết.
“Đi đến nhà tôi đi.” Lê Tinh Thần nhìn nhìn, phát hiện hiện tại bọn họ đã sắp đi tới cửa tiểu khu.
“Được!” Đối với kiến nghị của Lê Tinh Thần, Khương Thường An cũng tán đồng, hơn nữa còn tự hỏi ở trong lòng, nếu Lê Tinh Thần đổi ý nửa đường anh ta sẽ mỗi ngày tìm người đi đến cửa nhà cậu ăn vạ!
Sự thật chứng minh, chỉ cần tiền đặt đúng chỗ, quốc sư đại nhân sẽ vô cùng sảng khoái, không bao lâu đã ký hợp đồng với Khương Thường An xong.
“Đây là kịch bản, nhân vật của cậu tên Tô Tử An, cậu tìm thời gian xem kịch bản đi, thứ hai tuần sau tiến tổ được chứ?” Khương Thường An tính toán ở trong lòng, hôm nay thứ tư, cách thứ hai tuần sau còn bốn ngày, xem kịch bản như vậy là đủ rồi.
“Có thể.” Lê Tinh Thần nhìn nhìn, kịch bản không dài, bốn ngày dư dả.
“Còn nữa, cậu phải thuộc lời thoại, cái này không thành vấn đề chứ?” Tuy Khương Thường An không cần kỹ thuật diễn viên đứng đầu, nhưng ít ra cũng cần phải thuộc lời thoại.
“Không thành vấn đề.” Lấy tiền làm việc, thái độ quốc sư đại nhân cực tốt.
“Đương nhiên nếu như cậu nguyện ý thì có thể tiến tổ trước, cảm thụ học tập một chút.” Khương Thường An phát hiện thái độ Lê Tinh Thần không tồi, vội vàng tận dụng mọi thứ nói ra một câu.
“Tôi cảm thấy tôi càng cần đến trường học học tập hơn.” Đương nhiên nếu nguyện ý thêm tiền thì kêu tôi tiến tổ cũng có thể.
Nửa câu sau Lê Tinh Thần không có nói rõ, nhưng lại dùng biểu tình biểu đạt vô cùng đúng chỗ.
Trải qua sự tiếp xúc vừa rồi, Khương Thường An cũng có chút hiểu biết về tính cách của Lê Tinh Thần, lập tức bật cười, cũng không nhiều lời nữa.
Hiện tại có tiến tổ hay không không sao cả, ba bốn ngày cũng học không được cái gì, cùng lắm thì đến lúc đó anh ta cầm tay chỉ dạy, dù sao thứ mà anh ta coi trọng chính là cổ khí chất kia trên người Lê Tinh Thần.
Chuyện đã được định, Khương Thường An không ở lại nữa, lập tức tạm biệt hai anh em Lê Tinh Thần rồi xoay người rời đi, có thể nói là quay đi như gió.