Chương 22

“Cậu chính là muốn nói tôi gian lận sao?” Lê Tinh Thần nhướng mày, giọng điệu đạm nhiên.

“Không sai ” Tiêu Ngọc Dĩnh hất cằm: “Cậu dám nói cậu không có sao?”

Lúc trước không phải không có đồn đãi về Lê Tinh Thần gian lận ở trong lớp, nhưng đều là thảo luận dưới tình huống không có chứng cứ.

Hiện tại tầng giấy này đã bị Tiêu Ngọc Dĩnh đâm thủng, cho nên cũng dẫn tới có không ít người phụ họa:

“Thật ra tôi cũng cảm thấy cậu ta đạt được điểm tối đa có hơi vô lý, chính là vẫn không thể nào lý giải được.”

“Không có chứng cứ thì đừng nói bậy?”

“Tiếng Anh chứ không phải toán học chỉ cần áp dụng công thức là được, cậu ta sao có thể tiến bộ nhanh như vậy?”

“Đúng vậy! Từ lúc khai giảng đến bây giờ mới hơn một tháng, từ đơn còn nhớ không được đầy đủ đúng không?”

“Ai biết được?”

……

Bạn học nghị luận làm cho Tiêu Ngọc Dĩnh có không ít tự tin, ánh mắt nhìn Lê Tinh Thần đều lộ ra đắc ý.

Phó Dật Thần phát hiện chuyện đã bắt đầu đi đến phương hướng khó khống chế, cậu ta nhíu nhíu mày, đang chuẩn bị tiến lên ngăn cản thì nghe được tiếng cười lạnh của Lê Tinh Thần

“A ——”

Cũng vì một tiếng cười lạnh này mà làm phòng học vốn dĩ ồn ào an tĩnh trở lại.

Lê Tinh Thần dựa ra phía sau, giương mắt trực tiếp nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Ngọc Dĩnh, rõ ràng Tiêu Ngọc Dĩnh mới là người đang đứng, nhưng lại cho người ta một loại cao giác cậu đang nhìn từ trên cao xuống.

Tiêu Ngọc Dĩnh không tự chủ được lui về phía sau, đôi mắt hơi nghiêng sang chỗ khác, có chút không dám đối diện với Lê Tinh Thần.

“Cho dù là gian lận thì như thế nào, tôi gian lận bằng bản lĩnh, dựa vào bản lĩnh gian lận được điểm tối đa, nếu các cậu không phục thì cũng có thể gian lận.” Lê Tinh Thần hất cằm lên nói, giọng điệu thật sự rất kiêu ngạo.

???

Sao lại thế này? Này mẹ nó là cậu trả lời gì vậy? Người bình thường chẳng lẽ không nên cực lực phủ nhận sao?

Trong nháy mắt đó, thậm chí cả ban F còn cảm thấy chính mình đã xuất hiện ảo giác, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì…… Lê Tinh Thần nói cũng đúng?

Bài kiểm tra thường xuyên được giám thị trông coi rất rộng rãi, toàn ban F đều là học tra, vì để đạt được tiêu chuẩn có thể nói là mỗi người bọn họ đều gian lận.

Nhưng gian lận thì lại thế nào? Không đạt tiêu chuẩn vẫn là không đạt tiêu chuẩn, nguyên nhân à, là bởi vì đáp án biết bọn họ nhưng bọn họ lại không quen biết đáp án, cho dù dựa vào gian lận đạt được điểm tối đa cũng rất khó làm?

“Cậu……” Tiêu Ngọc Dĩnh cũng bị thao tác của Lê Tinh Thần làm cho nghẹn một chút, qua một hồi lâu mới tìm về lại tư duy: "Nếu như vậy thì tôi đây chờ cậu dùng bản lĩnh gian lận của cậu lấy danh hiệu nhất khối trong ký thi giữa kỳ!”

Không thể không nói, lời này của Tiêu Ngọc Dĩnh cũng vô cùng có tâm cơ.

Không ít học tra đều nói ngày mai sẽ bắt đầu học tập tốt, lần sau tranh thủ đạt tiêu chuẩn toàn khoa, lời nói rất hùng hồn khoa trương, còn có một ít người nói muốn thi vào ban A.

Nhưng người khác nhiều nhất chỉ trêu chọc hai câu về ý nghĩ kỳ lạ này, quan hệ tốt một chút nói không chừng còn sẽ cổ vũ cùng chúc phúc.

Hiện tại lời này của Tiêu Ngọc Dĩnh giống như là đang nói kì thi sau Lê Tinh Thần bắt buộc phải đứng nhất khối, mà cho dù Lê Tinh Thần có đứng nhất khối thì cô ta cũng có thể nói Lê Tinh Thần gian lận.

“Cô gái nhỏ tuổi không lớn nhưng lại có không ít tâm tư.” Quốc sư đại nhân sống lâu hơn Tiêu Ngọc Dĩnh gần một con giáp, sao có thể nhìn không ra tính toán của Tiêu Ngọc Dĩnh? Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ là: “Nếu tôi thi đứng nhất khối thì thế nào?”

“Cái gì?” Tiêu Ngọc Dĩnh ngẩn người.

“Trước không nói cậu nhìn trộm di động của tôi, xâm phạm quyền riêng tư của tôi, cậu còn nói nội dung……cuộc nói chuyện của tôi cùng bạn tôi ra ngoài, đừng nói là cậu cho rằng tôi sẽ bỏ qua như vậy chứ?”

Lúc Lê Tinh Thần nói đến chữ “bạn” thì dừng lại một chút, nếu có thể thì cậu hận không thể tuyên cáo với khắp thiên hạ quan hệ giữa cậu cùng Phó Đình Thâm, nhưng nghĩ đến hiện tại cậu còn phải nỗ lực nhiều nữa nên chỉ có thể từ bỏ trước.

“Tôi chẳng qua là đi ngang không cẩn thận thấy được mà thôi……” Sao Tiêu Ngọc Dĩnh sẽ thừa nhận cô ta cố ý, cô ta vội vàng lấy lý do thoái thác đã chuẩn bị ngay từ đầu ra: “Huống hồ cậu dám làm, còn sợ người khác nói sao?”

Vốn dĩ mấy bạn học cảm thấy lời nói của Lê Tinh Thần có đạo lý, nhưng hiện tại nghe Tiêu Ngọc Dĩnh giải thích cũng cảm thấy không sai.

Vị trí của Lê Tinh Thần nằm ở cuối phòng học, nếu đi ra vào phòng học từ cửa sau thì có không ít người đều sẽ đi ngang qua chỗ ngồi của cậu, nói không cẩn thận thấy được cũng có lý.

Hơn nữa từ lời nói cùa Lê Tinh Thần cũng có thể nhìn ra, Tiêu Ngọc Dĩnh không phải bôi nhọ không có chứng cứ, nhưng nói ra trước mặt tất cả mọi người, hình như không tốt lắm.

Nhưng không lâu sau bạn của Tiêu Ngọc Dĩnh đã đứng dậy, giải thích thay Tiêu Ngọc Dĩnh giải vây:

“Cậu đấy, phải nên tự mình hiểu lấy mình chứ, Ngọc Dĩnh chỉ là bị người không biết xấu hổ làm chấn kinh nên trong lúc nhất thời không khống chế được mà thôi.”

Này lại là ai xuất hiện từ nơi nào nữa?

Đây là phản ứng đầu tiên của Lê Tinh Thần. Sau đó cậu nhìn thoáng qua nữ sinh đang nói chuyện, phát hiện cô ta là bạn cùng bàn của Tiêu Ngọc Dĩnh, trong lòng cậu lập tức sáng tỏ.

Ngày thường hai người kia đi vệ sinh cũng phải kết bạn đi chung, quan hệ hẳn là không tồi, lúc này đứng chung phe cũng không ngoài ý muốn.

“Cho nên tôi nói, nếu tôi đứng nhất khối thì cậu tính như thế nào?” Vốn dĩ Lê Tinh Thần không tính so đo cùng với cô gái nhỏ chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng cậu tưởng tượng đến việc Tiêu Ngọc Dĩnh dùng đôi mắt của cô ta làm bẩn thư tình của cậu cùng bệ hạ thì không thể tha thứ được.

“Cậu đây là muốn đánh cược với tôi?” Cuối cùng Tiêu Ngọc Dĩnh cũng phản ứng lại, anh mắt nhìn Lê Tinh Thần giống như nhìn một kẻ ngốc.

Việc này nếu đặt ở trên người cô ta, cô ta chắc chắn sẽ lựa chọn giả chết, sao có thể chủ động đưa ra chủ ý đánh cược?

Trên mặt Lê Tinh Thần xuất hiện một nụ cười nhẹ, nếu quan viên của Nam Nguyên Quốc nhìn thấy quốc sư đại nhân của lúc này thì chắc chắn biết có người sắp xui xẻo:

“Này chẳng lẽ không phải mục đích ngay từ đầu của cậu sao?”

Tiêu Ngọc Dĩnh bị chọc phá tâm tư, trên mặt có một tia xấu hổ, ban đầu cô ta đúng là thật sự nghĩ như vậy, trước tiên trào phúng một phen, sau đó lại nói Lê Tinh Thần gian lận.

Người bình thường nhất định sẽ phản bác, sau đó cô ta thuận thế đưa ra lời đánh cược.

Nhưng tiết tấu sau đó đã bị Lê Tinh Thần mang đi, cô ta hoàn toàn quên mất việc này cho đến khi Lê Tinh Thần nói ra, tuy kết quả vẫn đạt được mong muốn, nhưng Tiêu Ngọc Dĩnh cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

“Đánh cược thì đánh cược!” Vứt đi đáy lòng khác thường, Tiêu Ngọc Dĩnh đồng ý: “Nếu cậu không đứng nhất thì phải khỏa thân chạy vào sáng sớm thứ hai!”

Sáng sớm thứ hai có buổi chào cờmà học sinh toàn bộ cao trung Cẩm Trình không được vắng không có lý do.

Khỏa thân chạy?

Hiện tại nữ sinh đều chơi lớn như vậy sao?

Tuy cậu là quốc sư đại nhân thiên phàm nhưng cũng bởi vì lời này mà ngẩn người.

“Như thế nào? Không dám?” Quốc sư đại nhân kinh ngạc dừng ở trong mắt Tiêu Ngọc Dĩnh lại biến thành sợ hãi, cô ta không khỏi có chút đắc ý.

“Sáng sớm thứ hai khỏa thân chạy?” Quốc sư đại nhân lặp lại một lần, giọng điệu có chút quái dị: “Cậu xác định chứ?”

“Đương nhiên!” Phản ứng của Lê Tinh Thần làm Tiêu Ngọc Dĩnh càng thêm kiên trì.

“Được.” Nếu Tiêu Ngọc Dĩnh đã nói như vậy thò Lê Tinh Thần cũng không nói cái gì nữa: “Chờ chút!”

Lê Tinh Thần cúi đầu xé một tờ giấy, lấy cây bút đặt ở bên cạnh viết chữ rồng bay phượng múa lên giấy, sau khi cậu kiểm tra thấy không có lầm thì sao chép thêm một tờ nữa..

Không đợi Tiêu Ngọc Dĩnh đặt câu hỏi, Lê Tinh Thần đã đưa hai tờ giấy cho Tiêu Ngọc Dĩnh:

“Nói miệng không bằng bằng chứng, ký tên đi.”

Từ trước đến nay quốc sư đại nhân làm việc luôn cần thận, loại chuyện như đánh cược dĩ nhiên phải lưu lại chứng từ.

“Ký thì ký!” Tiêu Ngọc Dĩnh kéo giấy lại: “Tôi còn sợ cậu đổi ý đây!”

Nhưng không đợi cô ta đặt bút xuống, cô ta đã thấy rõ nội dung bên trên.

“Tại sao tôi thua cũng phải khỏa thân chạy?”

Lúc này quốc sư đại nhân mới biết được Tiêu Ngọc Dĩnh có chủ ý gì, trách không được dám đưa ra tiền đặt cược lớn như vậy, thì ra từ lúc bắt đầu đã không đưa chính cô ta vào vụ cược?

“Tôi thua khỏa thân chạy, cậu thua sẽ không nghĩ chỉ cần xin lỗi là được chứ?” Quốc sư đại nhân nhìn từ trên xuống dưới Tiêu Ngọc Dĩnh: “Cậu lớn lên rất đẹp sao?”

Tiêu Ngọc Dĩnh trầm mặt, tuy cô ta không thể nói là xấu, nhưng cũng không tới nỗi đẹp, nhiều lắm cũng chỉ được đánh giá một câu tiểu gia bích ngọc.

*Tiểu gia bích ngọc nghĩa cô gái xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái.

“Nếu lớn lên không đẹp thì cũng đừng mơ mộng cao.” Lê Tinh Thần nhìn ra suy nghĩ của Tiêu Ngọc Dĩnh, cười nhạo một tiếng.

“Cậu……” Tiêu Ngọc Dĩnh không biết đã bị Lê Tinh Thần làm nghẹn lại lần thứ mấy, cô ta nhìn Lê Tinh Thần, lại nhìn tờ giấy đánh cược trong tay: “Dù sao thì tôi không đồng ý!”

“Không khỏa thân chạy cũng đúng.” Lê Tinh Thần cũng không phải người không nói đạo lý: “Vậy mười vạn đi.”

“Có ý gì?” Tiêu Ngọc Dĩnh sửng sốt.

“Đánh cược thì ít nhất phải có tiền đặt cược bằng nhau mới được gọi là đánh cược, mười vạn đổi khỏa thân chạy, không tính quá mức, cậu sẽ không thật sự cho rằng chính mình thua thì có thể coi như không có việc gì xảy ra chứ?” Lê Tinh Thần hất cằm.

Bình tĩnh mà xem xét, Lê Tinh Thần càng hy vọng Tiêu Ngọc Dĩnh lựa chọn về sau.

Cậu không có hứng thú xem người khác khỏa thân chạy, nếu có thấy hứng thú thì trừ khi người nọ là Phó Đình Thâm.

Thân thể của bệ hạ, chính là tương đương……

Lê Tinh Thần vội vàng quơ quơ đầu, ngăn cản bản thân tiếp tục tưởng tượng, còn tưởng tượng nữa chỉ sợ cậu không khống chế được chính mình.

Ngay từ đầu Tiêu Ngọc Dĩnh đã tính toán lỡ như cô ta thua thì nói lời xin lỗi là được, nhưng hiện tại Lê Tinh Thần đã nói như vậy, quyết định này dĩ nhiên không thể xảy ra.

“Đánh cược với cậu ta đi, cậu ta sao có thể đứng nhất?” Lúc này người vừa mới giúp Tiêu Ngọc Dĩnh nói chuyện đi tới, nhỏ giọng nói thầm.

“Nhưng……” Lỡ như thua thì sao? Mười vạn tệ, với gia cảnh của gia đình cô ta, căn bản lấy không ra.

“Chậc!” Kiều Sở Sở tiến đến bên tai Tiêu Ngọc Dĩnh nói một câu, sau đó sắc mặc của Tiêu Ngọc Dĩnh đã chuyển biến tốt lên mà mắt thường có thể thấy được.

“Đánh cược thì đánh cược!” Tiêu Ngọc Dĩnh hất hất cằm: “Không phải chỉ là mười vạn thôi sao? Tôi cũng không tin cậu thật sự có thể thi đứng nhất khối!”

Lê Tinh Thần không khỏi nhìn Kiều Sở Sở nhiều hơn một cái, không biết cô ta nói gì mà cho Tiêu Ngọc Dĩnh tự tin như vậy.

Nhưng đao đã rút ra, sao quốc sư đại nhân sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Nhanh chóng sửa chữa chứng từ rồi đưa Tiêu Ngọc Dĩnh ký.

“Đến lúc đó có thua thì cậu cũng đừng hối hận.” Tiêu Ngọc Dĩnh quơ quơ giấy chứng từ trong tay, mặt đầy sắt bén nói: "Tôi chắc chắc sẽ chuẩn bị tốt camera chờ cậu khỏa thân chạy!”

“Cậu cũng đừng hối hận.” Tâm trạng Lê Tinh Thần cũng rất tốt cất chứng từ đi, phải cất cho kỹ? Chờ kỳ thi giữa kỳ trôi quá, thứ này có giá trị tận mười vạn đấy!

Thấy hai người đã ký xong, cuối cùng học sinh ban F cũng đánh vỡ yên tĩnh, lại bắt đầu thảo luận kịch liệt.

Cao trung Cẩm Trình không chỉ có con nhà giàu, còn có rất nhiều người có gia cảnh bình thường, phần lớn bọn họ thậm chí còn không biết mười vạn chồng lên nhau sẽ cao bao nhiêu, hiện tại vậy mà có thể chứng kiến được cuộc đánh cược như vậy!

Dĩ nhiên chuyện này đã truyền khắp toàn bộ cao trung Cẩm Trình rất nhanh, dường như tất cả mọi người đều đang chờ chê cười Lê Tinh Thần.

Đội sổ ban F mà muốn đứng nhất khối? Dùng dầu ngón chân ngẫm lại cũng không có khả năng!

Còn Lê Tinh Thần đang là trung tâm của đề tài?

Cậu vô cùng bình tĩnh đưa em gái chuẩn bị về nhà, chỉ là hai người mới vừa đi ra cửa trường không xa đã bị người ngăn cản lại.