Chương 21

Biểu hiện của Lê Tinh Thần ở trước mặt Phó Đình Thâm có thể nói là rất phòng túng, nhưng bản thân cậu cũng không cảm thấy thẹn, ngược lại còn thấy vinh quang.

Trước kia chỉ có cẩu hoàng đế đùa giỡn cậu, nào có cho cậu đùa giỡn cẩu hoàng đế? Hiện tại đúng là phong thuỷ luân chuyển.

Nhưng cũng chính sự phóng túng đó đã thổi bay sự trong sạch hơn hai mươi mấy năm của Phó Đình Thâm.

Vào lúc ban đêm, Phó Đình Thâm đã lâu rồi không bừng tỉnh giữa đêm tỉnh lại từ giấc mơ lần nữa, chẳng qua hiện tại dường như có chỗ nào đó không giống.

“Thất gia?” Phó Đình Thâm mới vừa đứng dậy, Nghiêm Châu ngủ ở một căn phòng khác đã có cảm giác, vội vàng đi tới.

Trải qua tám năm rèn luyện, chuyện này đã thành bản năng của anh ta, chỉ cần Phó Đình Thâm tỉnh, cho dù không có phát ra bất kì động tĩnh nào thì anh ta cũng sẽ phát hiện.

Anh ta nhìn Phó Đình Thâm đang ngồi ở trên giường sắc mặt không vui, trong lòng bắt đầu nói thầm, Thất gia đây là lại phát bệnh?

“Không có việc gì, cậu trở về tiếp tục ngủ đi.” Phó Đình Thâm phất phất tay, nếu quan sát cẩn thận còn có thể phát hiện giọng điệu của Phó Đình Thâm có chút cứng đờ.

“Này?” Trong lúc nhất thời Nghiêm Châu hơi không hiểu, trước kia sau khi Phó Đình Thâm tỉnh lại, bởi vì đau đớn nên ít nhất phải hơn nửa giờ không nói được lời nói, bộ dạng hiện tại hình như có chút khác với trước kia?

Lúc Nghiêm Châu đang ở thế khó xử thì nhận được ánh mắt cảnh cáo đến từ Phó Đình Thâm, sau khi xác định thân thể Phó Đình Thâm vẫn ổn anh ta mới vội vàng đi ra ngoài.

Nghe thấy thanh âm cửa phòng đóng lại Phó Đình Thâm mới dần dần nới lỏng, anh xốc chăn lên, nhìn một mãnh hỗn độn được che giấu ở dưới, sắc mặt Phó Đình Thâm âm trầm.

Hôm nay anh không có mơ thấy người mà trước kia đều xuất hiện mỗi đêm, nhưng cố tình lại mơ thấy cậu nhóc nhà họ Lê, còn nội dụng giấc mơ là gì à, dĩ nhiên là có thể nhìn ra từ trạng thái lúc này của Phó Đình Thâm.

Cậu nhóc nhà họ Lê kia còn chưa có thành niên đâu, Phó Đình Thâm mày làm người đi!

Phó Đình Thâm mắng thầm trong lòng nột câu, sau đó đi xuống giường, mặt vô biểu tình vào toilet thay cái qυầи ɭóŧ đã dơ, đồng thời anh tự hỏi trong lòng, hôm nay anh dễ dàng đưa danh thϊếp cá nhân cho cậu như vậy rốt cuộc có đúng hay không.

Cao tam ban F cao trung Cẩm Trình:

“Ngày hôm qua cậu đi đánh nhau sao?” Lục Thanh Dã nhìn gương mặt bầm tím của Phó Dật Thần, cảm thấy ngạc nhiên.

Ở thành phố H còn có dũng sĩ dám trực tiếp đánh người của nhà họ Phó sao? Chẳng những đánh mà còn đánh trên mặt? Lá gan cũng thật đủ lớn.

“Không có.” Phó Dật Thần xoa khóe miệng, cả đêm chườm đá chườm nóng liên tục, ai biết sang sáng hôm sau lại càng thấy rõ hơn: “Không cẩn thận đυ.ng phải.”

Không cẩn thận đυ.ng phải mà lại thành cái dạng này sao?

Lục Thanh Dã biết rõ tính cách sĩ diện của bạn tốt, dù trong lòng có nghi hoặc nhưng cũng không có nói ra miệng, chỉ hỏi:

“Nếu như vậy thì sao không xin nghỉ?”

Vốn dĩ Phó Dật Thần là nhân vật phong vân, cả một đường đi không biết đã khiến cho bao nhiêu người thảo luận.

“Cậu cho rằng tôi không muốn nghĩ sao?” Phó Dật Thần nghĩ tới Lê Tinh Thần ma quỷ kia, thấp giọng nói.

Trong tay cậu có số điện thoại của chú nhỏ, nếu hôm nay cậu ta không đi học, lỡ như cậu nói hươu nói vượn ở trước mặt chú nhỏ thì làm sao bây giờ?

“Cái gì?” Thanh âm của Phó Dật Thần có chút nhỏ, Lục Thanh Dã không có nghe rõ nên hỏi lại một lần nữa.

“Không có gì, đồ cậu muốn ở đây.” Phó Dật Thần không có khả năng nói lại, trở tay rút tài liệu từ cặp sách ra, dừng một chút rồi mới nói tiếp một câu: “Đến nơi không có ai xem đi.”

Phó Dật Thần không phải không tôn trọng Lục Thanh Dã mở túi tài liệu ra xem trước, mà là từ đoạn đối thoại ngày hôm qua của chú nhỏ cùng Lê Tinh Thần đoán được kết quả.

“Cảm ơn……” Lục Thanh Dã nhìn túi tài liệu, quả nhiên đã an tĩnh trở lại, qua một lúc lâu sau mới thấp giọng nói cảm ơn.

Từ việc Phó Dật Thần mở lời kiến nghị, Lục Thanh Dã đã mơ hồ đoán được kết quả điều tra, nhưng có một số việc không phải trốn tránh là có thể hữu dụng, đặc biệt là gia đình như bọn họ.

Sau đó Lục Thanh Dã đã cầm túi tài liệu rời khỏi phòng học.

Lục Thanh Dã rời đi từ lúc đó thì không trở về nữa, nếu không phải Phó Dật Thần nhận được tin nhắn của Lục Thanh Dã thì đã mạo hiểm việc bị chú nhỏ biết cậu ta trốn học mà về nhà một chuyến.

Mà cũng trong ngày này, lời đồn đãi Lê Tinh Thần cùng tiểu thiếu gia nhà họ Phó bất hòa đã truyền khắp toàn bộ cao trung Cẩm Trình, còn nguyên nhân tại sao lại như vậy à?

Dĩ nhiên là bởi vì hôm nay sắc mặt của tiểu thiết gia rất kém, mà khi nhìn thấy Lê Tinh Thần hoặc là nghe được tên Lê Tinh Thần sắc mặt sẽ càng kém hơn.

Trước kia tuy nói hai người không hợp, nhưng chuyện này cũng đã sụp đổ khi hai người về cùng nhau lúc tan học ngày hôm qua. Chỉ là hôm nay thái độ của Phó Dật Thần không tốt nên đồn đãi ngóc đầu trở lại.

Lê Tinh Thần cũng không để ý đến thái độ của Phó Dật Thần, chỉ xem như Phó Dật Thần trong lúc nhất thời không chấp nhận được, dù sao thì vị hôn phu lại biến thành mợ nhỏ, người bình thường thật sự rất khó tiếp thu sự thay đổi như vậy.

Lê Tinh Thần là một trưởng bối săn sóc, cả ngày đều không có quấy rầy Phó Dật Thần, nhưng lại không ngừng quấy rầy Phó Đình Thâm.

Ví như lúc này Lê Tinh Thần gửi tin nhắn cho Phó Đình Thâm, nội dung là gì à?

Đơn giản chỉ là mấy câu “Hôm nay lại là một ngày nhớ chú nhỏ.”, “Chú nhỏ có nhớ cháu không?”, “Chỉ cần nghĩ đến chú nhỏ thì tâm trạng sẽ lập tức tốt lên.”

Sau đó lại biến thành "Hiện tại chú nhỏ vẫn độc thân sao?”, “Cháu đã biết, hiện tại chú nhỏ độc thân.”, “Chú nhỏ có suy xét đến việc yêu đương không?”.

Ngôn ngữ sử dụng càng ngày càng lộ liễu.

Mà người ở tập đoàn tài chính Thịnh Thế chỉ cảm thấy hôm nay tin nhắn của Thất gia phá lệ nhiều, cho dù Thất gia đang làm cái gì thì di động cũng vang lên.

Lúc xem tài liệu, di động vang.

Lúc ăn cơm, di động vang.

Lúc đi thị sát, di động lại vang.

Lúc mở họp…… Di động thậm chí còn vang lên mấy lần.

……

Hơn nữa điện thoại vang lên còn là điện thoại riêng của Phó thất gia.

Theo như nhân chứng có tại hiện trường, ban đầu lúc di động vang Thất gia còn cầm lên xem một cái, sau đó thì trực tiếp đặt ở một bên không thèm nhìn tới.

Nhưng cho dù như vậy thì Phó thất gia cũng không tắt máy điện thoại hoặc là kéo số điện thoại người quấy rối vào sổ đen.

Sau khi di động vang lên không biết bao nhiêu lần, cuối cùng Phó Đình Thâm cũng cầm lấy chiếc điện thoại đã bị vắng vẻ một ngày lên.

Phó Đình Thâm nhìn màn hình đầy câu “Nhớ chú” cùng “Yêu thích”, anh cười nhạt một tiếng nhưng chính anh cũng không có phát hiện, không biết từ khi nào mà khóe môi anh bắt đầu nhếch lên một độ cung rõ ràng làm người khác không thể bỏ qua.

Cuối cùng ngón tay Phó Đình Thâm khẽ nhúc nhích, sau khi trả lời tin nhắn thì lại ném điện thoại di động sang một bên một lần nữa.

Lê Tinh Thần đã chờ tin nhắn thật lâu vui vẻ vội vàng nhấn mở màn hình, lọt vào trong tầm mắt chỉ có một câu ngắn gọn nhưng có chút chói mắt:

“Tổng điểm lúc khai giảng của cậu còn chưa tới một trăm, hiện tại chuyện cậu nên làm là học tập cho tốt.”

???

Người này sao lại như thế? Đáp lại lời theo đuổi của khác là kiểu này sao? Nếu đổi thành bệ hạ của Nam Nguyên Quốc, anh chắc chắn sẽ cô độc hết quãng đời còn lại đó có biết không?

Trong lòng Lê Tinh Thần nghĩ như vậy, sau đó trả lời lại:

“Hiện tại cháu đã có tiến bộ rất lớn, chú nhỏ thích người có thành tích tốt sao? Vậy kì thi lần sau cháu sẽ đứng nhất khối!”

Nhưng tin nhắn này mới vừa được gửi đi, Lê Tinh Thần đã nghe được một tiếng cười nhạo từ phía sau:

“Xuy ——”

Lê Tinh Thần nghe được thanh âm thì xoay người, lúc này mới phát hiện phía sau cậu có bạn học nữ đứng, nếu không nhớ lầm thì cô ta tên Tiêu Ngọc Dĩnh.

Bởi vì trong phòng học người tới người lui nhiều, Lê Tinh Thần cũng không chú ý ở bên cạnh mình có ai đi ngang qua chứ đừng nói nói đến việc vừa rồi cậu đang trả lời tin nhắn Phó Đình Thâm, tính cảnh giác càng kém, trong lúc nhất thời vậy mà không phát hiện ra đôi mắt của nữ sinh này đang đặt trên màn hình di động của cậu.

“Cậu sẽ không thật sự cho rằng bài kiểm tra được một lần đạt điểm tối đa thì sau này đều có thể đạt điểm tối đa chứ?” Phát hiện Lê Tinh Thần nhìn về phía mình Tiêu Ngọc Dĩnh cũng không sợ, trực tiếp mở miệng châm chọc.

“Cậu nhìn thấy gì?” Lê Tinh Thần trầm mặt.

Tin nhắn của cậu cũng không thể đủ để làm điểm yếu cho người khác bắt lấy, có lẽ người bình thường chỉ cho rằng cậu đang nói chuyện phiếm với trưởng bối, nhưng cứ nghĩ đến việc cậu cùng bệ hạ nói chuyện bị người khác nhìn thấy thì Lê Tinh Thần có chút tức giận.

Như những gì mà Lê Tinh Thần nói với Phó Dật Thần, cậu có thể hào phóng với bất cứ thứ gì, cho dù muốn mạng cậu, chỉ cần có bản lĩnh thì cứ tới bắt.

Nhưng nếu liên quan tới bệ hạ, cho dù là một chút cậu cũng không muốn chia sẻ cùng người khác.

Hành động của hai người đã khiến cho các bạn khác trong lớp học chú ý, có không ít người ở xung quanh tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Không nhiều không ít, vừa vặn thấy được có người dõng dạc nói kì thi sau sẽ đứng nhất.” Bởi vì tư thế đứng nên Tiêu Ngọc Dĩnh chỉ thấy được nửa câu cuối, nhưng cũng không ảnh hưởng đến suy đoán của cô ta.

Còn thái độ của Lê Tinh Thần? Cô ta chỉ nghĩ sau khi khoác lác bị người khác nhìn thấy nên thẹn quá thành giận.

Bởi vì lúc Tiêu Ngọc Dĩnh nói chuyện không có khắc chế, thậm chí còn phóng to âm lượng nên toàn bộ phòng học đều có thể nghe được.

Mà cũng bởi vì lời này đã khiến cho không ít người trong lớp học khe khẽ nói nhỏ.

Tuy mấy ngày này Lê Tinh Thần rất nỗ lực, nhưng cậu vẫn đang xem tài liệu sơ trung, đứng nhất khối, sao có thể?

“Đứng nhất khối? Lê Tinh Thần đang ảo tưởng sao?”

“Lần trước không phải làm bài kiểm tra cậu ấy được điểm tối đa sao? Nói không chừng có thể.”

“Kiểm tra bình thường thì tính là gì? Phó thiếu cũng chưa từng mạnh miệng nói loại câu nói như đứng nhất khối!”

“Lỡ như Tiêu Ngọc Dĩnh nhìn lầm thì sao?”

……

Có người đang nói Lê Tinh Thần có suy nghĩ kỳ lạ, nhưng cũng có người nói Tiêu Ngọc Dĩnh nói bậy.

“Như thế nào? Không dám thừa nhận?” Dĩ nhiên Tiêu Ngọc Dĩnh cũng nghe được người khác nghị luận, đối với việc người khác hoài nghi cô ta, cô ta rất bực bội: “Cậu dám đưa điện thoại cho mọi người nhìn xem không?”

“Lại như thế nào nữa?” Lê Tinh Thần xác định Tiêu Ngọc Dĩnh nhìn thấy không nhiều nội dung, tâm trạng đỡ hơn không ít, nhưng nghe đến nửa sâu sau của Tiêu Ngọc Dĩnh, sắc mặt cậu lại âm trầm.

“Đạt được điểm kiểm tra tối đa một lần thì bắt đầu không coi ai ra gì rồi.” Tiêu Ngọc Dĩnh chỉ nghĩ Lê Tinh Thần sợ hãi nên càng thêm không kiêng nể gì: “Còn không biết điểm tối đa kia đạt được như thế nào đâu!”

Lời này này chỉ thiếu điều chỉ vào mũi Lê Tinh Thần nói cậu gian lận.