“Chú nhỏ." Lê Tinh Thần làm như không thấy Phó Dật Thần thiếu chút nữa té ngã, cười tủm tỉm ghé vào cửa sổ xe: “Nếu đã để cháu gọi chú một tiếng chú nhỏ thì cháu cũng coi như là một nửa cháu trai của chú, vậy có phải chú nên cho cháu trai một cái phương thức liên hệ hay không?”
Cho dù Phó Dật Thần có ngốc bạch ngọt thế nào thì Lê Tinh Thần cũng không có khả năng lừa cậu ta lần thứ hai, hiện tại không được để cậu có phương thức liên hệ, nếu không sau này có thể sẽ phiền toái.
Còn muốn phương thức liên hệ? Sao cậu không làm ông trời luôn đi?
Phó Dật Thần cắn răng, trong lòng hối hận 8101 lần vì trước đó cậu ta quá mức ngốc, vậy mà tin vào chuyện ma quỷ của cậu.
Tài xế của Phó Đình Thâm cũng thở dài một hơi ở trong lòng, bạn học nhỉ này của tiểu thiếu gia thoạt nhìn cũng không xấu, tính cách rất hoạt bát, đáng tiếc, mắt bị mù.
Mấy năm nay người muốn leo lên Thất gia tính cả trai lẫn gái có không biết bao nhiêu người, không một ai không kết thúc bằng sự thất bại, hôm nay bạn học nhỏ này chẳng những ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, chỉ sợ sau đó Thất gia sẽ cấm tiểu thiếu gia tiếp xúc với cậu.
“Muốn phương thức liên hệ của tôi làm cái gì?” Chân Phó Đình Thâm giật giật, thanh âm trở nên có chút trầm thấp, dường như đang ẩn nhẫn cái gì đó.
“Đương nhiên là để thăm hỏi ngày lễ ngày tết.” Nụ cười trên mặt Lê Tinh Thần vẫn chưa biến mất: “Hiếu kính ngài!”
Lê Tinh Thần bất động thanh sắc nhìn lướt qua hai chân của người đàn ông, trong mắt hiện lên một chút đắc ý, sự thật chứng minh bản năng của đàn ông sẽ không bởi vì chuyển thế hoặc là cách xa nhau ngàn vạn năm mà thay đổi.
Ví dụ như Phó Đình Thâm lúc này, trên mặt giả đúng đắn, nhưng phản ứng còn thành thật hơn người khác.
Giọng điệu lúc này của Lê Tinh Thần, Phó Đình Thâm rất quen thuộc, đã từng không biết bao nhiêu lần Phó Đình Thâm dùng thanh âm như vậy nói nhỏ ở bên tai cậu, kết quả cậu lại đau lưng nhức eo.
Hiếu kính? Có ai hiếu kính trưởng bối như vậy sao? Sờ loạn trên người trưởng bối? Thậm chí còn muốn cởϊ áσ tháo thắt lưng của trưởng bối?
Trong mắt Phó Đình Thâm hiện lên một tia u ám, sau khi yên lặng nhìn Lê Tinh Thần một lúc lâu mới rút một tấm danh thϊếp từ trong túi ra.
Danh thϊếp màu đen, hoa văn tối, ở giữa có một chuỗi con số màu vàng cùng với dòng chữ rồng bay phượng múa “Phó Đình Thâm” , kiêu ngạo đến cực điểm.
Tài xế thấy rõ ràng động tác của Phó Đình Thâm, không khỏi nhìn tấm danh thϊếp kia thêm hai cái.
Nếu ông ta không nhớ lầm thì số ở bên trên là số điện thoại cá nhân của Thất gia, ông ta đã đi theo Thất gia tám năm, số lần Thất gia lấy tấm danh thϊếp này ra có thể đếm được trên đầu ngón tay, hiện tại vậy mà lại dễ dàng lấy ra ngoài một tấm? Xem ra bạn học nhỏ này không đơn giản.
“Cảm ơn chú nhỏ.” Còn thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng, cả người Lê Tinh Thần đều trở nên vô cùng có tinh thần.
Cậu lật qua lật lại sờ mó danh thϊếp trong tay, bộ dạng tinh tế kia, không biết là đang sờ tấm danh thϊếp hay là xuyên qua danh thϊếp cọ xát chủ nhân của nó.
Yêu tinh!
Phó Đình Thâm nhận thấy được ám chỉ của Lê Tinh Thần, trong lòng thầm mắng một câu, trước kia sao anh lại không có phát hiện cậu nhóc này lại biết trêu chọc người như vậy?
“Chú nhỏ, muốn đi vào cùng chúng cháu không?” Lê Tinh Thần nhìn thấy rõ biến hóa càng ngày càng lớn của Phó Đình Thâm, rất là vừa lòng, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ vô tội, cực kỳ giống như hồ ly nhỏ làm chuyện xấu xong lại xem như không có chuyện gì xảy ra.
“Chú còn có việc ở công ty, không thể đi vào.” Hiện tại đừng nói là Phó Đình Thâm đi theo vào, cho dù xuống xe cũng không dám, chỉ cần động một cái là nơi đó của anh sẽ lòi lên!
Hiện tại cái đuôi của cậu nhóc này đã dựng đứng, nếu trạng thái hiện tại bị cậu phát hiện thì không biết cậu có bay lên trời luôn không?
“Vậy đúng là quá đáng tiếc.” Lê Tinh Thần một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, đối với phản ứng của Phó Đình Thâm, cậu còn quen thuộc hơn cả anh: “Vốn dĩ nghe nói thành tích chú nhỏ rất tốt, còn muốn nhờ chú nhỏ phụ đạo cho cháu.”
“Thành tích của tôi cũng không tồi.” Cuối cùng Phó Dật Thần cũng tìm được cơ hội xen mồm vaod: “Chúng ta vẫn nên đừng quấy rầy chú nhỏ!”
Lúc này Phó Dật Thần có thể dễ dàng kéo Lê Tinh Thần rời khỏi hiện trường sự cố, đương nhiên nguyên nhân là bởi Lê Tinh Thần thuận theo, dù sao thì quốc sư đại nhân cũng biết rõ tính nết của người đàn ông, dĩ nhiên cậu biết chuyện đã chuyển biến tốt.
Hiện tại quốc sư đại nhân rất là vừa lòng, cậu đã có thể hoàn toàn xác định, cho dù Phó Đình Thâm không có một chút ký ức nào về cậu thì ở sâu trong linh hồn vẫn có nhẫn nại cùng dung túng cậu.
“Đưa đồ cho rôi!” Phó Dật Thần kéo Lê Tinh Thần vào nhà, sau khi xác định chú nhỏ sẽ không tiến vào mới vươn tay.
“Cái gì?” Lê Tinh Thần nhướng mày, đối diện với bộ mặt tức hộc máu này của Phó Dật Thần cậu có chút buồn cười.
“Danh thϊếp của chú nhỏ ” Phó Dật Thần cắn răng: “Cậu đừng nghĩ đến chuyện đi quấy rối chú nhỏ!”
“Nếu tôi không đưa thì sao?” Lê Tinh Thần kẹp danh thϊếp ở giữa ngón tay, quơ quơ trước mặt Phó Dật Thần..
Không thể không nói, thẩm mỹ của bệ hạ vẫn tốt như trước, chỉ là một danh thϊếp nhỏ mà cũng đẹp như vậy.
“Cậu!”
Thấy nói không được, Phó Dật Thần dứt khoát trực tiếp vươn tay tới đoạt.
Rõ ràng danh thϊếp ở gần trong gang tấc nhưng tay Lê Tinh Thần vừa khẽ nhúc nhích đã làm Phó Dật Thần không thể nào sờ đến được chứ đừng nói đoạt.
“Đừng uổng phí sức lực.” Lê Tinh Thần cười tủm tỉm nói: “Đồ trong tay tôi, chỉ cần tôi không đưa thì ai cũng đừng nghĩ cướp được.”
Nửa câu sau như là đang nói đến danh thϊếp, lại như là ám chỉ điều gì đó.
Phó Dật Thần lại không tin tà, theo như biểu hiện của Lê Tinh Thần hôm nay, sau khi lấy được số riêng của chú nhỏ không chừng lại còn muốn quyến rũ nữa, bảo vệ trinh tiết của chú nhỏ là trách nhiệm đạo nghĩa mà cậu ta không thể chối bỏ!
Nhưng đã lăn lộn hơn nửa tiếng đồng hồ, Phó Dật Thần vẫn không lấy được danh thϊếp, cậu ta có chút không khỏi nhụt chí.
“Cho dù đưa danh thϊếp cho cậu cũng vô dụng.” Trêu cháu trai lớn đủ rồi, Lê Tinh Thần mới quyết định đại phát từ bi buông tha cậu ta: “Tôi đã nhớ kỹ số điện thoại.”
“Không có khả năng!” Phó Dật Thần cắn răng, số điện thoại riêng của chú nhỏ không phải dãy số liên tiếp, lúc Lê Tinh Thần lấy được danh thϊếp thì không có nhìn kỹ, sao có thể dễ dàng nhớ như vậy?
“Đã gặp qua là không quên được hiểu chưa?” Lê Tinh Thần nói xong chậm rãi đọc lại con số trên danh thϊếp.
Không cần đối chiếu, Phó Dật Thần biết Lê Tinh Thần không có lừa cậu ta, cậu ta là một fan chân chính của Phó Đình Thâm, số điện thoại của chú nhỏ cậu ta đã thuộc làu làu.
Sau khi phát hiện có cướp danh thϊếp về cũng không làm nên chuyện gì, cuối cùng Phó Dật Thần cũng từ bỏ ý tưởng này:
“Cậu đã bắt đầu lên kế hoạch từ lúc nào?”
Ngàn phòng vạn phòng, không ngờ chính cậu ta lại gây ra sai lầm, để một người lòng muông dạ thú tiếp cận chú nhỏ.
“Cái gì?” Lê Tinh Thần cất danh thϊếp, cậu còn tự hỏi ở trong lòng sau khi về nhà có nên đóng khung nó lại không.
Nhưng không lâu sau cậu đã từ bỏ cái ý nghĩ này, cho dù danh thϊếp có thiết kế đẹp thì cũng là được in ra hàng loạt, làm sao có thể so với vẽ đẹp của bệ hạ ?
“Cái gì mà chú nhỏ có một kiếp nạn, vốn dĩ là đang lừa tôi!” Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, Phó Dật Thần chắc chắc sẽ làm cái người bị Lê Tinh Thần lừa cho xoay quanh thanh tỉnh một chút, không nên tin chuyện ma quỷ của Lê Tinh Thần.
“Không có nha.” Ai biết Lê Tinh Thần lại một mực phủ nhận: “Chú nhỏ của cậu thật sự có một kiếp.”
“Không phải vừa rồi cậu cũng nói như vậy sao!” Làm sao còn tin Lê Tinh Thần nữa, con hàng thúi này thật sự rất hư!
Như là biết ý nghĩ trong lòng Phó Dật Thần, Lê Tinh Thần không nhanh không chậm nói:
“Đó là bởi vì kiếp nạn trong mệnh của chú nhỏ là tình kiếp.”
“Cậu sẽ không muốn nói tình kiếp kia chính là cậu chứ?” Phó Dật Thần không ngờ Lê Tinh Thần lại vô sỉ hơn cả tưởng tượng của cậu ta.
“Xem ra cậu cũng không ngu ngốc?” Lê Tinh Thần quyết định thu hồi đánh giá ngốc bạch ngọt ban đầu, thời khắc mấu chốt đầu óc chuyển động cũng rất nhanh.
“Vậy nhẹ thì hao tiền, nặng thì thương thân đâu?” Phó Dật Thần nhìn Lê Tinh Thần, ánh mắt giống như đang nói viết kịch đi, cậu viết kịch tiếp thử cho tôi xem!
“Cậu yêu đương không tiêu tiền sao?” Lê Tinh Thần không hoảng hốt nói: “Hơn nữa khi phát tình nếu không tiết chế sẽ thật sự rất thương thân.”
Ít nhất có rất nhiều lúc qua ngày hôm sau cậu đều đứng dậy không được.
“Tôi thấy cậu đây là tìm đánh.” Phó Dật Thần bị sự không biết xấu hổ của Lê Tinh Thần làm cho tức giận đến thất khiếu bốc khói, vung một nắm tay tới.
Động tác này cậu ta đã làm ở trong đầu trăm ngàn lần.
Kết quả cuối cùng thì sao?
Đừng hỏi, hỏi chính là hối hận!
Phó Dật Thần nằm trên mặt đất tự hỏi cái tên cải thìa Lê Tinh Thần này trở nên lợi hại như thế từ khi nào?
Trước kia Lê Tinh Thần có mấy cân mấy lượng cậu ta biết rất rõ, thân thể yếu giống như con gái, ngày thường chạy 1000 mét đã thở dốc, làm sao có thể đè cậu ta xuống đánh?
“Cậu nói xem cậu hà tất gì phải như thế?” Lê Tinh Thần cũng không chú ý, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Phó Dật Thần: “Quân tử động thủ không động khẩu, cái thói quen động một chút là động thủ của cậu không tốt lắm.”
“Sao không nói đến việc đánh người không đánh mặt! A ——” Mới nói đến câu sau Phó Dật Thần đã hút một ngụm khí lạnh bởi vì đυ.ng tới miệng vết thương ở khóe miệng.
Lúc này Phó Dật Thần hoàn toàn đã quên ban đầu cậu ta cũng là đánh về phía mặt Lê Tinh Thần, hơn nữa còn nghĩ ở trong lòng nếu đánh gương mặt này bầm tím thì cậu sẽ không có mặt mũi lãng vãng trước mặt chú nhỏ nữa!
“Cậu táo bạo như vậy làm cái gì?” Lê Tinh Thần vỗ vỗ bả vai Phó Dật Thần: “Dù sao thì sớm hay muộn gì chú nhỏ của cậu cũng sẽ kết hôn.”
“Vậy thì người đó cũng không phải cậu!” Phó Dật Thần biết đạo lý này, nhưng vẫn không có cách nào tiếp thu.
Hiện tại Phó Đình Thâm đã 27, không tính là già nhưng cũng đã tới tuổi sẽ bị thúc giục kết hôn, trong lòng Phó Dật Thần rất rõ ràng, nhưng này hẳn là bệnh chung của fans khắp thiên hạ, cứ cảm thấy không có ai xứng đôi với thần tượng mình.
“Không thể là tôi? Vậy cậu cảm thấy ai tương đối thích hợp?”
Không biết Phó Dật Thần nằm trên mặt đất có nhìn thấy biểu tình lúc này của Lê Tinh Thần hay không, nhưng trực giác cậu ta cho biết giọng nói của Lê Tinh Thần không đúng nên lập tức cảnh giác.
“Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Thứ gì tôi cũng nguyện ý bỏ, chỉ có Phó Đình Thâm không được.” Lê Tinh Thần tươi cười xán lạn, nhưng lời nói ra lại làm người ta sởn tóc gáy: “Nếu ai muốn đoạt người với tôi, tôi chỉ có thể đưa người đó xuống âm phủ.”
“Mẹ kiếp!” Phó Dật Thần xoay người ngồi dậy, không rảnh lo đau đớn trên người: “Cậu đừng có làm chuyện trái pháp luật!”
Tuy Phó tiểu thiếu gia có chút ăn chơi trác táng nhưng nói tóm lại thì cậu ta cũng chỉ là một phú nhị đại chính trực bình thường, ngày thường ngay cả chuyện khinh nam ép nữ ỷ mạnh hϊếp yếu cũng chưa từng làm, chứ đừng nói đến gϊếŧ người phóng hỏa.
“Chỉ đùa một chút mà thôi, dọa đến cậu rồi.” Lê Tinh Thần đứng lên, vỗ vỗ quần.
Trước kia cũng có rất nhiều người mơ ước bệ hạ, nhưng chưa từng có một ai làm chướng mắt quốc sư đại nhân, bởi vì trước đó đã sớm bị bệ hạ giải quyết.
“Cậu đi đâu?” Phó Dật Thần thấy Lê Tinh Thần đi ra ngoài, theo bản năng dò hỏi.
“Đương nhiên là về nhà, cậu sẽ không thật sự cho rằng tôi muốn cậu phụ đạo cho tôi chứ?" Cho dù Phó Dật Thần muốn Lê Tinh Thần cũng sẽ không đồng ý, tự cậu ôn tập tốc độ nhanh hơn.
Vừa đi tới cửa Lê Tinh Thần dừng bước chân lại, quay đầu nhìn Phó Dật Thần bởi vì đau đớn mà nhe răng trợn mắt :
“Nói rõ cho cậu biết, mợ nhỏ của cậu đã định sẵn là tôi rồi, đừng nghĩ ngăn cản, dù sao thì cậu có ngăn cản cũng vô dụng.”
Lê Tinh Thần nói cực kỳ kiêu ngạo, nhưng đau đớn trên người Phó Dật Thần lại nói cho cậu ta biết cậu không nói đùa.