Hiện tại Phó Dật Thần chỉ có thể làm một chuyện duy nhất, chính là giả chết, giả chết, lại giả chết.
Sớm biết Lê Tinh Thần to gan như vậy thì cho dù có nói cái gì cậu ta cũng sẽ không mang Lê Tinh Thần lên xe, nghĩ đến đây, đầu Phó Dật Thần chôn xuống phía dưới, cố gắng trốn sao cho ngay cả một sợi tóc cũng không xuất hiện ở trong tầm mắt của Phó Đình Thâm.
“Tính như thế nào?” Trong lòng anh biết hẳn là nên từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Lê Tinh Thần, lời anh nói ra lại khác một trời một vực với trong suy nghĩ.
“Chú đưa tay trái cho cháu, cháu giúp chú nhìn xem tướng tay.” Lê Tinh Thần cười tủm tỉm nói, đôi mắt thì quét qua quét lại trên tay Phó Đình Thâm.
Đôi tay vẫn giống như trước kia, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ, trước kia người này rất thích dùng đôi tay này trêu cậu, đôi tay này……
Nghĩ đến phần sau, Lê Tinh Thần vội vàng ném hình ảnh trong đầu ra ngoài, trên mặt ẩn ẩn có chút nóng lên.
“Phiền toái.” Phó Đình Thâm làm như không hề phát hiện ánh mắt nóng bỏng của Lê Tinh Thần, anh đưa tay trái đến trước mặt Lê Tinh Thần.
Anh sáng bên trong xe đủ để nhìn thấy, thậm chí Lê Tinh Thần còn có thể thấy rõ vân tay trên bàn tay của Phó Đình Thâm.
“Cháu nhìn xem.” Giọng điệu của Lê Tinh Thần rất đúng đắn, nhưng động tác trên tay lại hoàn toàn tương phản, cậu nắm lấy tay Phó Đình Thâm không ngừng sờ mó.
Nếu có Chu Tuệ Giai ở chỗ này thì cô nhất định sẽ cảm thấy vô cùng không phục, dựa vào cái gì mà xem tay cho cô chỉ bắt cô đặt tay lên trên bàn, xem cho Phó Đình Thâm lại nắm lấy tay người ta sờ mó không ngừng? Cô cũng rất muốn được mỹ nhân sờ tay!
“Nhìn ra cái gì?” Thấy một lúc lâu rồi mà Lê Tinh Thần không nói lời nào, Phó Đình Thâm giật giật, anh phát hiện sức lực của Lê Tinh Thần lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng, thế cho nên anh hoàn toàn không thể kéo tay về.
“Đừng có gấp.” Lê Tinh Thần nắm thật chặt, đầu ngón tay vuốt ve mu bàn tay Phó Đình Thâm: “Một lát nữa là được rồi.”
Đây là? Bị đùa giỡn?
Phó Đình Thâm hơi nhíu mày.
Chỉ cảm thấy ngón tay Lê Tinh Thần giống như cái móc nhỏ, không chỉ sờ làm tay anh ngứa, ngay cả tim cũng có chút ngứa.
“Khụ khụ." Sau khi sờ được không ít, cuối cùng Lê Tinh Thần cũng mở miệng nói trước khi Phó Đình Thâm hao hết kiên nhẫn: “Vận thế chú không tồi, thân mang mây tía, nếu sinh ở cổ đại thì đây là tướng của đế vương.”
Này không phải vô nghĩa sao?
Bên trên là tiếng lòng của tài xế cùng Phó Dật Thần, với cái địa vị này của chú nhỏ, cậu ta quen mười người đã có mười một người đều nói như vậy.
Lúc này ngốc bạch ngọt như Phó Dật Thần cũng phát hiện có chút không đúng, không phải Lê Tinh Thần nói chú nhỏ có một kiếp sao? Sao hiện tại một chữ cũng không nói?
“Nhưng……” Vào lúc này, Lê Tinh Thần xoay chuyển: “Mệnh chú thiếu một thứ, nếu không thể tìm về kịp thời thì lúc tuổi già sẽ thê thảm.”
“Ồ?” Phó Đình Thâm cao giọng nói, ánh mắt nhìn Lê Tinh Thần có một chút hài hước: “Không biết mệnh tôi thiếu cái gì?”
“Đương nhiên là……” Lê Tinh Thần kéo tay Phó Đình Thâm , ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, vô cùng nghiêm túc: “Thiếu cháu.”
Phó Đình Thâm biết lúc này chính mình hẳn là nên cười lạnh một tiếng, nhưng đối diện với ánh mắt của Lê Tinh Thần, dù thế nào anh cũng cười không nổi.
Thông qua đôi mắt này dường như Phó Đình Thâm nhìn thấy được một hình ảnh khác, phảng phất xuyên qua muôn vàn năm trước, bọn họ cũng từng đối diện như vậy, Lê Tinh Thần như là đang nhìn anh, lại như đang xuyên thấu qua anh nhìn một người khác.
Dĩ nhiên Phó Đình Thâm sẽ không biết cảnh tượng này đã từng diễn ra giữa hai người, chẳng qua lúc trước người chủ động đưa ra yêu cầu tính một quẻ không phải Lê Tinh Thần.
Lúc đó hình như hoàng đế bệ hạ ý thức được cảm tình của anh đối với quốc sư không giống, sau đó mới triệu quốc sư tới tẩm cung, một hai phải kêu quốc sư tình một quẻ cho anh.
Khi đó hoàng đế bệ hạ cũng không biết quốc sư không thể thay anh tính ra cái gì, trong lòng có điều bất chính, sinh ra cảm tình khác với bệ hạ ngoài quân thần, hai người có nhân quả tương liên, tính quẻ không thể tính cho mình, tính cho bệ hạ giống như là tính cho quốc sư, nào còn có thể nhìn ra cái gì?
“Không bằng trẫm thay quốc sư tính một quẻ đi.” Người mặc long bào nhìn quốc sư trong mắt tràn đầy ý cười, không hề tức giận vì bị từ chối.
“Khi nào mà bệ hạ đã học xem tướng rồi?” Quốc sư chỉ nghĩ người đàn ông này lại muốn nói ra cái gì mà chuyện trọng đại không nói bằng thần quái, nhưng cũng không đành lòng từ chối, chỉ có thể gật đầu.
Trong tình yêu, ai động tâm trước sẽ thua, lúc đó quốc sư đã sớm thua rồi.
“Trẫm tính ra, mệnh quốc sư thiếu một thứ, nếu không thể có được thì lúc tuổi già sẽ thê thảm.” Bệ hạ dường không có nhìn ra sự chua xót trong mắt quốc sư, chỉ bảo quốc sư ngồi đến bên cạnh mình.
“Thiếu cái gì?” Đây là muốn tìm cớ xuống tay với phủ quốc sư sao? Trong lòng quốc sư đã đến tuổi già suy nghĩ miên man.
“Thiếu trẫm.” Có lẽ là đã sớm có dự mưu, giống như sợ quốc sư chạy trốn, không biết khi nào mà người đàn ông đã kéo tay quốc sư lại.
Trong nháy mắt đó, quốc sư tưởng mình xuất hiện ảo giác, rồi sau đó lại cho rằng người đàn ông đang nói giỡn với cậu, sau khi đối diện với hai mắt của người đàn ông, cậu mới phát hiện đây không phải giả.
Sự nghiêm túc cùng tình cảm trong mắt anh làm quốc sư hiểu rõ, thì ra người này cũng có cảm tình khác với cậu ngoài quân thần.
“Thần thiếu, bệ hạ nguyện ý cho sao?” Chỉ sợ quốc sư đại nhân lớn gan một lần, nếu không phải tay bị khống chế thì quốc sư sẽ thật sự chạy trối chết.
“Tất nhiên là nguyện ý cho.”
Khi đó ánh mắt đế vương nhìn quốc sư cũng giống như lúc này Lê Tinh Thần nhìn Phó Đình Thâm.
Thậm chí quốc sư còn không biết chính mình rơi vào bẫy của đế vương, nhưng sau đó đế vương cũng thật sự trao cả người cho cậu, hậu cung không có một người.
Tiếc nuối duy nhất là quốc sư đại nhân dù có được đế vương nhưng vẫn không thể an yên lúc tuổi già……
“Két ——”
“Ai da ——”
Lúc này tài xế đột nhiên phanh lại, cho dù xe Phó Đình Thâm có tính năng tốt thì cũng làm người bên trong xe giật nảy, càng đừng nói đến Lê Tinh Thần cùng Phó Đình Thâm vốn dĩ ngồi gần nhau, trong lòng Lê Tinh Thần còn mang quỷ kế.
Cậu lập tức theo lực đạo trực tiếp ngã vào trong lòng ngực của Phó Đình Thâm.
“Sao lại thế này?” Phản ứng đầu tiên của Phó Đình Thâm chính là dò hỏi tài xế nguyên nhân, tài xế này đã lái xe cho anh được tám năm, chưa từng xuất hiện loại tình huống này.
“Vừa rồi đột nhiên có một con mèo nhảy ra.” Tài xế nuốt nuốt nước miếng, trả lời.
Thật ra nguyên nhân không phải cái này, mà là bởi vì bị câu nói “Mệnh chú thiếu cháu” của Lê Tinh Thần dọa, chân nhất thời không biết nặng nhẹ ấn mạnh vào phanh.
“Lần sau nhớ chú ý.” Phó Đình Thâm cũng không phải ông chủ hà khắc gì, hơn nữa này lag do có nhân tố ngoại lực gây ra, hơn nữa cũng không có tạo thành hậu quả nghiêm trọng, anh cũng sẽ không miệt mài đuổi theo.
“Vâng!” Tài xế xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, vội vàng gật đầu.
Hỏi tài xế xong Phó Đình Thâm mới xử lý người nhào vào trong lòng ngực mình:
“Cậu còn muốn ở trong lòng ngực tôi bao lâu?”
“Hình như cháu trật eo rồi!” Lê Tinh Thần mặc kệ sự nguy hiểm trong giọng nói của Phó Đình Thâm, giả chết là được rồi.
Đồng thời động tác tay cậu cũng không ngừng, sờ sờ ngực lại sờ sờ cơ bụng, không ngờ thân thể đời này của bệ hạ nhìn giống như chẳng ra gì nhưng lại rất rắn chắc?
Chậc chậc chậc, cơ bụng này chắc có tám muối đúng không? Còn nhiều hơn cậu! Còn có cơ ngực này, không cứng cũng không mềm, xúc cảm vừa vặn tốt……
“Phải không?” Phó Đình Thâm chỉ cảm thấy gân xanh trên trán anh nhảy “Bang bang”, càng đừng nói đến Lê Tinh Thần còn chẳng biết xấu hổ mặt trực tiếp dán lên trên ngực anh cọ cọ.
“Cháu không cử động được.” Đáng tiếc cách tầng áo sơ mi, hay là trộm cởi cúc áo của anh ra?
Ngón tay Lê Tinh Thần giật giật, có chút gấp không chờ nổi.
“Tay cậu đang làm cái gì?” Phó Đình Thâm cắn răng, cuối cùng nhịn không được nắm lấy cánh tay đang tác quái trên người mình.
Trừ cảm giác bị đùa giỡn ra anh còn ẩn ẩn có một loại cảm giác khác, không ngăn cản thì chỉ sợ sẽ xấu mặt.
“Cái này không thể trách cháu.” Cuối cùng Lê Tinh Thần cũng rụt cái mặt chôn ở trong ngực Phó Đình Thâm ra, chớp chớp mắt, rất là vô tội: “Tay của cháu tự có ý thức.”
Đôi mắt ngập nước vô tội, trong mắt tràn đầy sự tín nhiệm, giọng điệu mềm mại như là đang làm nũng, lực tay của Phó Đình Thâm không tự chủ được mà nới lỏng, hầu kết lăn lộn trên dưới, ánh mắt nhìn Lê Tinh Thần cũng dần dần trở nên sâu thẳm.
“Thất gia.” Tài xế không đợi Phó Đình Thâm có động tác gì đã mở miệng: “Tới rồi.”
“A?” Lê Tinh Thần nhìn ra bên ngoài một cái, phát hiện thật sự đã tới rồi, có chút không vui: “Nhanh như vậy à?”
Cậu còn chưa có sờ đủ mà.
“Vốn dĩ không xa.” Phó Dật Thần cắn răng, đừng hỏi, hỏi chính là hối hận, sao cậu ta lại tin Lê Tinh Thần chứ?
“A” Lê Tinh Thần phồng má, lại nhìn về phía Phó Đình Thâm lần nữa: “Eo không động đậy được, chú nhỏ ôm cháu xuống đi?”
Người này đời trước là yêu tinh sao? Quyến rũ như vậy?
Phó Đình Thâm cắn chặt răng.
“Loại chuyện này sao có thể phiền chú nhỏ chứ?” Phó Dật Thần cũng cắn răng, trực tiếp bước tới mở cửa xe ra: “Tôi ôm cậu đi!”
Không đợi Lê Tinh Thần trả lời, cậu ta đã tiến lên một bước muốn lôi Lê Tinh Thần từ trong lòng ngực của Phó Đình Thâm ra.
“Không phiền cậu.” Lê Tinh Thần nhìn Phó Dật Thần gần trong gang tấc, lại nhìn Phó Đình Thâm không hề tỏ vẻ gì, cậu biết hôm nay không có hy vọng nên đẩy tay Phó Dật Thần về phía sau, xoay người một cái trực tiếp đứng ở ngoài xe: “Tôi tự đi được.”
Bởi vì động tác có chút lớn, quần áo hơi dịch chuyển, lộ ra vòng eo trắng nõn của thiếu niên, những cũng chỉ chợt lóe qua.
Cho dù chỉ là trong nháy mắt cũng bị Phó Đình Thâm bắt được, anh không khỏi nheo hai mắt lại.
“Không phải eo cậu không ổn sao?” Phó Dật Thần cắn răng, trong lòng thầm nghĩ đợi lát nữa phải ra sức đánh Lê Tinh Thần thành 108 kiểu hoa.
“Người trẻ tuổi, khôi phục nhanh, tới nhanh đi cũng nhanh.” Lê Tinh Thần mở miệng nói không nháy mắt.
“Như vậy à? Không phải nói nhờ tôi giúp cậu học bổ túc sao? Một phút thời gian một thỏi vàng, đừng lãng phí!” Sao Phó Dật Thần có thể tin tưởng chuyện ma quỷ của Lê Tinh Thần chứ? Chẳng qua làm trò trước mặt chú nhỏ không tốt nên cậu ta chỉ có thể mang Lê Tinh Thần đi trước.
Ai ngờ cậu ta dùng sức kéo nhưng Lê Tinh Thần lại không chút sứt mẻ, cậu ta dùng sức một lần nữa, Lê Tinh Thần vẫn bất động, còn cậu ta lại thiếu chút nữa lảo đảo.