“Đợi lát nữa tôi sẽ nghĩ cách làm chú nhỏ mở cửa sổ xe, cậu đứng ở cửa trường nhìn xem, sau đó gửi kết quả đến di động của tôi.” Vốn dĩ Phó Dật Thần còn đang nghĩ xem nên dùng lý do gì để gọi chú nhỏ tới, ai ngờ Nghiêm Châu lại gửi tin nhắn trước, nói hôm nay Phó Đình Thâm cũng tới đón cậu ta tan học.
Phó Dật Thần hưng phấn đồng thời cũng không có quên kiếp nạn mà Lê Tinh Thần nói, vì thế cậu ta vội vàng gọi Lê Tinh Thần cùng đi.
“Đứng ở cửa trường cách xa như vậy tôi thấy thế nào?” Lê Tinh Thần không ngờ Phó Dật Thần lại nghĩ ra cách này, quốc sư đại nhân lòng mang quỷ kế dĩ nhiên sẽ không đồng ý, trực tiếp từ chối.
“Không phải này hôm qua cậu nhìn được sao?” Ý tứ của Phó Dật Thần rất rõ ràng, ngày hôm qua có thể nhìn sao hôm nay lại không thể nhìn?
“Cho nên hôm qua tôi mới không nhìn thấy rõ.” Giọng điệu Lê Tinh Thần có chút lạnh lẽo, tiểu tử này nhiều chuyện như vậy, sớm hay muộn gì cậu cũng dạy dỗ lại cậu ta.
“Cũng đúng.” Phó Dật Thần cảm thấy Lê Tinh Thần nói có đạo lý, trong lúc nhất thời có chút khó xử: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Cái này đơn giản.” Đuôi cáo sau lưng Lê Tinh Thần lại động đậy: “Cứ nói cậu muốn giúp tôi học bổ túc, vừa lúc tiện đường.”
Phó Dật Thần dùng ánh mắt hoài nghi nhìn trên dưới Lê Tinh Thần, qua một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Lấy cớ mà há mồm đã nói ra được lý do, không phải là cậu đã sớm có dự mưu chứ?”
Đây là cháu trai · ngốc bạch ngọt · đột nhiên trở nên thông minh?
Lê Tinh Thần bất động thanh sắc nhìn Phó Dật Thần, sắc mặt vẫn như thường: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, nếu cậu không yên tâm thì tôi không nhìn nữa là được.”
Đồng thời thấp giọng nói thầm “Dù sao cũng không phải chú nhỏ của tôi, tôi lười phải nhọc lòng.”, Chẳng qua thanh âm kia không lớn không nhỏ, vừa lúc đủ để Phó Dật Thần nghe được.
Diễn trò phải diễn cho tới cùng, thậm chí Lê Tinh Thần còn không đợi Phó Dật Thần quyết định đã trực tiếp xoay người, làm bộ dạng không quan tâm nữa.
Lê Tinh Thần đi tiêu sái, Phó Dật Thần ngược lại sốt ruột, vội vàng bước nhanh lên giữ chặt Lê Tinh Thần lại:
“Đừng đi! Được rồi, tôi không nên hoài nghi cậu, cứ dựa theo lời cậu nói mà làm đi!”
Vốn dĩ Lê Tinh Thần còn muốn diễn thêm một chút, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen ngừng ở đối diện trường học, cuối cùng không rảnh đi làm dáng nữa: “Được.”
Chẳng qua trên mặt lại không quên làm ra bộ dạng miễn cưỡng khó xử, đồng thời hất tay Phó Dật Thần ra:
“Buông ra! Lôi lôi kéo kéo như thế ra thể thống gì?”
Quốc sư đại nhân không có quên bệ hạ nhà mình có máu ghen, trước kia cậu chỉ nói chuyện với người khác nhiều một câu cũng có thể khiến cho bệ hạ bất mãn, chứ đừng nói tới đυ.ng chạm tứ chi.
Mà Phó Đình Thâm ngồi ở trên xe dĩ nhiên cũng thấy được động tácPhó Dật Thần cùng Lê Tinh Thần lôi lôi kéo kéo, anh không khỏi nheo mắt lại:
Người ta đồn đãi cháu trai anh không thích Lê Tinh Thần, cho dù lời đồn là hiểu lầm, nhưng ít nhất đứa cháu trai này thật sự không có hảo cảm với Lê Tinh Thần, hiện tại quan hệ vậy mà lại trở nên thân mật như vậy?
“Chú nhỏ.” Trong lúc Phó Đình Thâm đang suy nghĩ, Phó Dật Thần đã chạy tới xe, gõ gõ cửa sổ nói với anh một tiếng: “Tinh Thần muốn cháu giúp cậu ta học bổ túc một chút, chú nhỏ chú xem có tiện đi cùng nhau không?”
Lúc Phó Dật Thần hỏi chuyện cậu ta cũng có chút thấp thỏm, tuy thói ở sạch của chú nhỏ trong phương diện xe này không nghiêm trọng lắm, nhưng ngày thường cũng không cho người sống vào, ngày hôm qua nguyện ý chở thêm Lục Thanh Dã đã là ngoài dự đoán.
“Lên xe đi.” Phó Đình Thâm gật đầu, giọng điệu bình đạm nhưng ánh mắt lại đánh giá Lê Tinh Thần từ đầu đến chân rất lộ liễu.
“Vâng.” Phó Dật Thần liên tục gật đầu, ý bảo Lê Tinh Thần lên xe.
Lúc Phó Dật Thần chuẩn bị mở cửa ghế sau ra, cánh tay lại đột nhiên tê rần một chút, ngay sau đó Lê Tinh Thần đã thay thế vị trí của cậu ta, trực tiếp mở cửa xe, ngồi xuống bên cạnh Phó Đình Thâm.
???
Người này sao lại làm như thế? Tôi để cậu tới giúp chú nhỏ xem tướng, không phải để cạu tới đoạt vị trí của tôi! Cuối cùng Phó Dật Thần chỉ có thể ủy khuất đi đến ghế phụ.
“Cảm ơn Thất gia.” Lê Tinh Thần làm như như không có nhận thấy cảm xúc biến hóa của Phó Dật Thần, quay đầu nhìn về phía Phó Đình Thâm.
Nếu không phải lý trí trí đủ mạnh thì sợ hiện tại Lê Tinh Thần đã bổ nhào vào trong lòng ngực Phó Đình Thâm.
Tham lam mà cảm thụ hơi thở quen thuộc, quan sát gương mặt quen thuộc.
Tầm mắt Lê Tinh Thần xẹt qua khuôn mặt của Phó Đình Thâm, dần dần đi xuống phía dưới, từ đôi môi gợi cảm đến hầu kết, lại đến cơ ngực bị che giấu ở dưới lớp quần áo, hai chân thon dài gác lên nhau, đôi tay có khớp xương rõ ràng……
Mới qua một tháng mà lại làm Lê Tinh Thần cảm thấy đã trải qua cả một đời, nếu không phải tình huống không cho phép thì Lê Tinh Thần vẫn muốn luôn được nhìn như vậy.
Không cần xác nhận, Lê Tinh Thần đã có thể khẳng định, người trước mắt chính là bệ hạ của cậu.
Khó trách ngay từ đầu cậu lại nhìn thấy nhân quả của Phó Dật Thần cùng cậu trên người anh, vốn dĩ tưởng bởi vì Phó Dật Thần cùng nguyên thân có hôn ước hoang đường kia, không ngờ nguyên nhân lại ở trên người Phó Đình Thâm.
Lúc này Lê Tinh Thần có chút ảo não tại sao lúc trước vậu không có miệt mài theo đuổi, nhưng rồi lại thấy may mắn vì duyên phận của cậu cùng bệ hạ, cho dù bỏ lỡ cũng có thể tương ngộ lại lần nữa.
“Không cần khách khí.” Tiếng nói từ tính của người đàn ông vang lên ở trong xe, lôi lý trí của Lê Tinh Thần trở về: “Nếu là bạn của Dật Thần thì có thể gọi tôi một tiếng chú bảy hoặc là chú nhỏ giống nod.”
“Cái…… Cái gì?” Lê Tinh Thần có chút không thể tin vào lỗ tai chính mình, anh nói cái gì? Kêu cậu gọi anh là cái gì? Chú nhỏ?
“Tôi nghe nói cậu từng có hôn ước với Dật Thần?” Sắc mặt của Phó Đình Thâm bình thường, giọng điệu thậm chí còn mang theo một tia ý cười: “Như vậy xem ra gọi tôi một tiếng chú nhỏ cũng không sai.”
“Chủ nhỏ!” Lê Tinh Thần không nói chuyện, nhưng Phó Dật Thần ngồi ở phía trước có chút thẹn quá thành giận.
Hôn ước gì? Thứ này đã giải trừ vào lúc ở bọn họ sinh ra, nào có đến bây giờ?
“Ngài nói có đạo lý.” Lê Tinh Thần nghiến răng: "Vậy sau này tôi sẽ gọi ngài là, chú, nhỏ!”
Nói đến câu sau, Lê Tinh Thần nghiến răng nghiến lợi.
Trước kia cậu cùng cẩu nam nhân có cái gì chưa từng chơi nữa chứ?
Nhưng quá đáng lắm thì người này cũng chỉ đè cậu kêu cậu gọi anh là tướng công phu quâ, kêu cậu gọi mấy xeng hô làm cậu có chút cảm thấy thẹn, nhưng xưng hô hiện tại này là cái gì?
Hôm nay làm chú nhỏ có phải ngày mai muốn làm cha cậu không?
“Ừ.” Phó Đình Thâm khẽ gật đầu, xem như đáp lại, lúc này mới nhìn về phía cháu trai ngồi ở phía trước sắc mặt có chút không vui: “Sao hôm nay tiểu tử nhà họ Lục không về cùng cháu?”
Hai người kia không phải luôn thích kề vai sát cánh sao?
“Hôm nay Thanh Dã có chút việc nên đi trước rồi.” Phó Dật Thần vội vàng trả lời, còn chân tướng?
Nguyên văn lời nói của Lục Thanh Dã là: Ngày hôm qua ngồi xe của Thất gia tôi có cảm giác tôi đã giảm thọ mười năm, vì không để cho tuổi xuân người anh em của cậu chết sớm, hôm nay cứ như vậy đi, tôi sợ tôi sẽ trực tiếp bị hù chết ở trên xe!
“Vậy à.” Phó Đình Thâm vốn chỉ thuận miệng hỏi, sau khi có được đáp án thì cũng không để ở trong lòng: “Chuyện ngày hôm qua cháu nhờ điều tra đã có kết quả, cháu tự đưa cho tiểu tử đó đi.”
“A?” Trong phút choocd Phó Dật Thần không hiểu cho lắm, một lát sau mới nhớ ra Phó Đình Thâm nói đến cái gì: “Vâng, cảm ơn chú nhỏ!”
Không hổ là chú nhỏ, từ tối hôm qua đến bây giờ còn chưa đến 24 giờ mà đã có kết quả rồi.
Sự sùng bái của Phó Dật Thần đối với Phó Đình Thâm nâng cao thêm một bậc, nếu không phải bởi vì ngượng ngùng thì chỉ sợ là cậu ta có thể thả cầu vồng một vạn từ cho Phó Đình Thâm nghe.
“Là chuyện cha Lục Thanh Dã nɠɵạı ŧìиɧ sao?” Lê Tinh Thần vừa nghe đã biết hai người đang nói cái gì, không ngờ động tác của Phó Dật Thần lại nhanh như vậy?
“Cậu biết?” Phó Đình Thâm có chút ngoài ý muốn, chuyện tiêng tư của nhà họ Lục Phó Dật Thần biết không kỳ quái, nhưng sao Lê Tinh Thần cũng biết?
“Bởi vì chuyện này là do tôi nói cho Lục Thanh Dã ~” Ngay cả chính Lê Tinh Thần cũng không có nhận thấy lúc cậu nói lời này âm cuối hơi nâng cao, giống như một con khổng tước xòe đuôi khoe năng lực của chính mình.
“Cậu nói?” Phó Đình Thâm để ý thấy lưng cháu trai bắt đầu trở nên cứng đờ khi Lê Tinh Thần nói câu này.
“Không sai!” Không thể không nói, lúc này đầu óc Phó Dật Thần chuyển nhanh, sợ Lê Tinh Thần nói thẳng ra là do đoán mệnh, vội vàng tiếp nhận câu chuyện: “Tinh Thần nói trước đó vài ngày không cẩn thận gặp được cha của Thanh Dã có cử chỉ thân mật cùng một người phụ nữ xa lạ, cho nên mới nói cho Thanh Dã!”
Chậc, còn nói cậu vừa há mồm đã lấy được lý do, Phó Dật Thần cũng không kém?
Nhưng theo hiểu biết của cậu, bệ hạ không dễ bị lừa gạt như vậy, do dù có lý do chính đáng thì chỉ sợ cũng không lừa được Phó Đình Thâm.
“Không cẩn thận gặp được?” Quả nhiên, Phó Đình Thâm không tin tưởng chuyện ma quỷ của Phó Dật Thần, hơn nữa bắt lấy lỗ hỏng trong đó ra: “Nếu chú nhớ không lầm thì Tinh Thần hẳn là chưa từng gặp qua Lục tổng cùng Lục phu nhân, sao có thể khẳng định người cậu ấy nhìn thấy chính là Lục tổng, tại sao lại chắc chắc người bên cạnh Lục tổng không phải Lục phu nhân?”
“Này……” Phó Dật Thần bị hỏi, cuối cùng khoảng thời gian ngắn lại nghẹn ra một đáp án: “Chính là bởi vì không xác định cho nên mới chú nhỏ đi điều tra một chút!”
“À?” Giọng điệu Phó Đình Thâm thoáng nâng cao: “Là như vậy sao?”
Nữa câu sau rõ ràng là để chứng thực cho Lê Tinh Thần.
Phó Dật Thần biết rõ tính tình của Phó Đình Thâm, lúc này không dám tự chủ mở miệng nữa, chỉ có thể liều mạng đưa mắt ra hiệu với Lê Tinh Thần, ý bảo cậu nhanh gật đầu.
Nhưng sao quốc sư đại nhân có thể làm theo ý của cháu trai lớn chứ?
Cậu lập tức cười tủm tỉm phủ nhận:
“Không phải, tôi giúp Lục Thanh Dã tính ra.”
“Tính ra?” Phó Đình Thâm híp híp mắt: “Có ý gì?”
“Phong thuỷ huyền học, tướng mạo bát quái.” Lê Tinh Thần hấc cằm, khi nói đến lĩnh vực mình quen thuộc khí chất cả người đã xảy ra biến hóa vi diệu: “Cung cha mẹ của Lục Thanh Dã u ám có chứa vết nứt màu đỏ mơ hồ, cái này chứng tỏ tình cảm của cha mẹ cậu ta biến đổi, màu đỏ nằm lệch sang bên phải, chứng tỏ vấn đề nằm ở nhà trai, cung anh em……”
“Hoang đường.” Không biết tại sao, Phó Đình Thâm không đợi Lê Tinh Thần nói xong đã quát khẽ một tiếng: “Chuyện lớn không nói đến thần quái, loại xem tướng mạo này nào sao có thể là thật?”
“A?” Lê Tinh Thần nhướng mày: “Vậy xin hỏi ngài kết quả điều tra là cái gì?”
Đồng thời Lê Tinh Thần nghĩ tới lần gặp đầu tiên giữa cậu cùng anh.
Khi đó anh chỉ mới là hoàng tử, cũng khịt mũi coi thường phong thuỷ huyền học, vừa hay cậu cũng mới tính vận thế cho Nam Nguyên Quốc xong, kết quả không như ý, lúc ấy anh đã nói gì?
A, đúng, là:
Chuyện lớn không nói đến thần quái, vua của một nước vậy mà lại đem việc lớn của đất nước ký thác cho sự hư vô mờ mịt này, thật đúng là hoang đường đến cực điểm!
Lúc trước cậu đã trả lời như thế nào?
Truyền thừa ngàn năm của Nam Nguyên Quốc, hoàng tử sao có thể dùng một lời để phủ định? Nếu quẻ này là thật thì như thế nào?
Mệnh ta do ta không do trời, cho dù là thật thì bổn điện cũng có thể làm Nam Nguyên Quốc đất thái dân an, bá tánh cơm no áo ấm!
Lúc ấy khí phách hoàng tử hăng hái, tuy tuổi còn trẻ nhưng lại vô cùng kiên định, chém đinh chặt sắt mà nói, cuối cùng trở thành hứa hẹn của thiếu niên, cũng lần lượt được thực hiện……
Phó Đình Thâm bị Lê Tinh Thần hỏi kẹt lại.
Kết quả như thế nào?
Phó Đình Thâm nghe qua tư liệu điều tra, dĩ nhiên biết.
Hơn nữa lúc này Phó Đình Thâm cũng cảm thấy vừa rồi anh nói quá mức chắc chắn, thậm chí còn không trải qua đại não, ở trong nháy mắt kia tư duy dường như thoát khỏi khống chế.
“Thế nào?” Phó Đình Thâm trầm mặc là câu trả lời tốt nhất, cái đuôi phía sau Lê Tinh Thần không hoảng hốt, lại dựng đứng lên, ngay cả đuôi lông mày cũn mang theo sự đắc ý.
“Chỉ trùng hợp thôi.” Phó Đình Thâm hừ nhẹ, đột nhiên phát hiện bộ dạng đắc ý của tiểu tử nhà họ Lê rất đẹp.
“Trùng hợp hay không anh nói không tính:” Cái đuôi khổng tước cùa Lê Tinh Thần lại bắt đầu xòe ra: “Không bằng tôi giúp chú tính một quải, chú nhìn xem có chuẩn hay không?”