Chương 16

Sau khi Dương Hân Nam đi ra khỏi phòng học, Lê Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi, da mặt cậu cũng không mỏng, nhưng cả một tiết học không ngừng bị khích lệ, thật sự làm ông chú 30 tuổi có chút…… Chịu không nổi.

“Lê Tinh Thần!” Lục Thanh Dã bước lên trước, ngồi xuống bên cạnh Lê Tinh Thần.

Có thể nói là hơn 40 phút qua tim gan cậu ta cồn cào, rất muốn một đáp án.

“Chuyện gì?” Lê Tinh Thần nhìn Lục Thanh Dã hấp tấp, trong lòng đã có suy đoán mơ hồ.

“Bài kiểm tra này của cậu……” Lục Thanh Dã chỉ vào bài tiếng anh của Lê Tinh Thần, nhếch nhếch lông mày với Lê Tinh Thần, biểu tình trên mặt kiểu “cậu hiểu mà”.

“Không phải ngày hôm qua cậu đã biết rồi sao?” Lê Tinh Thần dĩ nhiên biết ý tứ của Lục Thanh Dã, rất sảng khoái thừa nhận.

“Vậy trừ bỏ tính được đáp án, cậu còn tính được gì?” Sau khi Lục Thanh Dã nhận được đáp án khẳng định thì cảm thấy hứng thú.

???

Có biết nói chuyện hay không? Cái gì mà trừ tính đáp án? Cậu rõ ràng trừ tính đáp án ra cái khác đều tính được!

Lê Tinh Thần không trả lời nhưng biểu tình trên mặt đã thuyết minh hết thảy.

“Cậu giúp tôi tính xem được không?” Cái này làm cho Lục Thanh Dã hứng thú, xém chút nữa đã xoa tay tay chờ mong.

“Giúp cậu tính dĩ nhiên không thành vấn đề.” Quốc sư đại nhân quyết định hào phóng tha thứ cho vấn đề vô lý vừa rồi của Lục Thanh Dã, mỉm cười: “Một quẻ một ngàn.”

“Một ngàn?” Lục Thanh Dã không nghĩ tới vấn đề này, ngây ra một lúc, đột nhiên nhớ đến chuyện Lê Tinh Thần đã mang theo em gái dọn ra khỏi nhà họ Lê, hiện tại sinh hoạt chắc chắn rất khốn khổ, cho nên mới tính toán chi li với chút tiền này, vội vàng gật đầu: “Không thành vấn đề!”

Không biết trong đầu Lục Thanh Dã đã bổ não ra một bộ cốt truyện “Cải thìa trong đất hoàng” cẩu huyết, Lê Tinh Thần thấy Lục Thanh Dã sảng khoái, hảo cảm đối với cậu ta cũng bay lên không ít: “Muốn hỏi cái gì?”

“Tùy tiện tính đi.” Lục Thanh Dã vẫy vẫy tay, cậu ta quá thuận bườm xuôi gió, cũng không có gì đặc biệt muốn hỏi, chỉ là cảm thấy tò mò với năng lực của Lê Tinh Thần.

“Vậy tôi tùy ý tính.” Lê Tinh Thần cũng không ngại, người đưa tiền chính là lão đại, cậu cẩn thận quan sát Lục Thanh Dã rồi chậm rãi mở miệng: “Không lâu nữa cậu lại sắp có thêm một đứa em gái.”

“Có ý gì?” Lục Thanh Dã sửng sốt một chút, sau đó trực tiếp phản bác: “Không có khả năng!”

“Cũng không phải chỉ có anh em cùng cha cùng mẹ mới có thể gọi là anh em.” Lê Tinh Thần không đợi Lục Thanh Dã phản ứng, trực tiếp giải thích một câu: “Hơn nữa không phải cậu đã có một đứa em trai rồi sao?”

“Đã có một em trai, có ý gì?” Không giải thích còn tốt, vừa giải thích một cái sắc mặt Lục Thanh Dã càng thêm khó coi, nếu không phải Phó Dật Thần thấy thế thì đè cậu ta lại thì hiện tại chỉ sợ cậu ta đã nhảy dựng lên.

Người khác không biết nhưng cậu ta lại biết rất rõ ràng, nói cậu ta là con trai duy nhất của nhà họ Lục thật ra cũng không chính xác, bởi vì sau cậu ta vốn dĩ có một đứa em gái.

Nhưng vào lúc bà Lục mang thai đến tháng thứ sáu thì xảy ra việc ngoài ý, đứa em gái đó đã mất, bà Lục còn bởi vậy nên làm bị thương thân thể, bác sĩ nói bà Lục không thể mang thai nữa.

Cậu ta nghĩ vừa rồi Lê Tinh Thần nói “Lại” là chỉ cái này, cho dù em gái không thể đến thế giới này, nhưng trong lòng Lục Thanh Dã vẫn có vị trí của em ấy.

Nhưng hiện tại xem ra Lê Tinh Thần nói không phải ý này.

“Mười mấy năm, cậu không biết sao?” Lê Tinh Thần nghi hoặc.

Hoa Hạ không phải Nam Nguyên Quốc, nơi này theo chế độ một chồng một vợ, từ tướng mạo của Lục Thanh Dã cũng có thể nhìn ra bà Lục còn sống, vậy đứa em cùng cha khác mẹ của Lục Thanh Dã đã làm người khác suy nghĩ sâu xa.

“Chúng tôi làm sao biết lời cậu nói là thật hay giả?” Lần này người lên tiếng chính là Phó Dật Thần, đối với năng lực của Lê Tinh Thần, cậu ta vẫn bảo trì thái độ nửa tin nửa ngờ.

“Tôi chỉ phụ trách tính, không phụ trách đưa chứng cứ.” Này đã là lần thứ hai Phó Dật Thần nghi ngờ cậu, Lê Tinh Thần ghi lại món nợ này với Phó Dật Thần ở trong lòng.

“Được!” Phó Dật Thần gật đầu, tay dùng sức kéo Lục Thanh Dã ra khỏi phòng.

Lúc này trạng thái của Lục Thanh Dã hiển nhiên không thích hợp ở lại học.

“Lần thứ hai rồi đúng không?”

“Lá gan thật lớn!”

“Nghe nói nhà Lê Tinh Thần cũng không tồi, có thể là căn bản không sợ?”

“Nhưng tpoi nghe nói Lê Tinh Thần đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà rồi?”

“Đuổi ra khỏi nhà? Tình huống như thế nào?”

“Cái này tôi biết, nghe nói……”

……

Hành động khác thường của Phó Dật Thần cùng Lục Thanh Dã lại khiến cho mọi người nghị luận lần nữa, phải biết rằng hai người kia tuy khó có thể tiếp cận nhưng cũng không phải không người dễ bị chọc tức, Lê Tinh Thần mới đến hai ngày đã đắc tội hai lần?

Lê Tinh Thần mắt điếc tai ngơ đối với nghị luận trong phòng học, chỉ khi nghe được “Đuổi ra khỏi nhà” mới có chút phản ứng, sau đó cậu suy tư gì đó sờ sờ cằm.

Nếu cậu nhớ không lầm thì gia đình nguyên thân cũng miễn cưỡng có thể coi như là hào môn, nhưng lại có một cuộc gặp gỡ cẩu huyết, đó chính là mẹ đẻ chết sớm, không bao lâu sau cha ruột cưới một mẹ kế.

Có mẹ kế liền có cha kế, nguyên thân lại là một kẻ yếu đuối vô năng, sống ở nhà họ Lê dĩ nhiên không tính là quá tốt, sinh hoạt của hai anh em Lê Tinh Thần thậm chí còn kém hơn đứa con của mẹ kế mang đến nhà họ Lê.

Hai năm trước nguyên thân bị đuổi ra khỏi nhà.

Còn lý do tại sao Lê Tinh Thần không có làm gì với nhà họ Lê thì là do một chút gia nghiệp của nhà họ Lê cậu rất chướng mắt, thứ hai là nguyên thân không có nói ra yêu cầu này.

Xem ra lúc trở về phải hỏi ý kiến em gái một chút, so với “Người ngoài” là cậu thì Lê Tinh Đồng có tư cách cùng lập trường quyết định thái độ đối với nhà họ Lê hơn.

Sau khi vứt nhà họ Lê ra sau đầu bắt đầu nghiêm túc học tập Lê Tinh Thần cũng không có nghĩ đến nữa, ở một vị trí trong phòng học, một nữ sinh lấy di động ra nhanh chóng gửi một tin nhắn, sau đó tiếp tục bát quái cùng bạn học.

“Cậu kéo tôi ra ngoài làm cái gì?” Ở một bên khác, Lục Thanh Dã bị kéo ra ngoài muốn xoay người trở lại phòng học.

“Không kéo cậu ra để cậu nháo chuyện này cho mọi người đều biết sao?” Phó Dật Thần ngăn Lục Thanh Dã lại, nếu không phải động tác cậu ta nhanh thì với tính tình của Lục Thanh Dã, cậu ta chắc chắn nhịn không được.

“Tôi……” Lục Thanh Dã cũng biết Phó Dật Thần nói lời thật lòng.

Tuy cao trung Cẩm Trình không phải trường học quý tộc, nhưng con của những nhà có danh dự uy tín ở thành phố H cơ bản đều học ở nơi này, chỉ cần cậu ta biểu hiện ra dị thường thì không chừng chỉ cần nửa ngày đã có thể truyền đến tai cha cậu ta.

“Hiện tại quan trọng nhất là phải điều tra xem chuyện Lê Tinh Thần nói có phải sự thật hay không.” Gia tộc như bọn họ có nhiều thêm một đứa con ngoài giá thú có ý nghĩa gì Phó Dật Thần cùng Lục Thanh Dã đều rõ ràng.

Đặc biệt là biết từ Lê Tinh Thần, thời gian đứa con ngoài giá thú này ra đời không ngắn, Lục Thanh Dã lại không nghe được một chút tiếng gió nào.

“Tra như thế nào?” Lục Thanh Dã cũng biết Phó Dật Thần nói có lý, dần dần bình tĩnh lại, nhưng một chút manh mối cũng không có.

Đừng nhìn cậu ta đã thành niên, nhưng trong tay trừ bỏ có chút tiền thì ở ngoài lại không có bất kì thế lực gì.

Trước kia Lục Thanh Dã cũng không để ý, dù sao thì cậu vẫn luôn cảm thấy chính mình là con trai độc nhất của nhà họ Lục, sản nghiệp nhà họ Lục sớm hay muộn cũng là của cậu ta, cậu ta rất mừng rỡ tự tại.

Kết quả hiện tại lại lộ ra chuyện này.

Phó Dật Thần cũng bị câu hỏi của Lục Thanh Dã làm khó, tình huống của cậu ta cùng Lục Thanh Dã không khác gì lắm, trong tay có tiền nhưng lại không quyền, huống hồ muốn tra loại chuyện này cũng không thể tùy tiện tìm một thám tử tư được.

“Chuyện này không gấp được, chúng ta trở trước lên kế hoạch.” Tiếng chuông tan học đã vang lên, hai người còn chưa có nghĩ ra biện pháp tốt, chỉ có thể trở về trước: “Cạu bình tĩnh lại đã, đừng để cho dì biết.”

“Tôi biết.” Lục Thanh Dã cũng tán đồng với ý kiến của Phó Dật Thần.

Mẹ cậu ta là một tiểu thư khuê các điển hình, xuất thân tốt đẹp, từ nhỏ đã không có gặp phải khó khăn gì, càng quan trọng là sau khi yêu đương thì mẹ cậu ta mới kết hôn với cha cậu ta, Lục Thanh Dã không xác định mẹ cậu ta có thể chịu được đả kích này hay không.

Hành động Phó Dật Thần cùng Lục Thanh Dã trở lại phòng học cũng không có làm Lê Tinh Thần chú ý, hiện tại mục tiêu của cậu chỉ có học tập, học tập, lại học tập!

“Đi!” Mới vừa tan học, Phó Dật Thần lấy sắp xếp đồ xong ý bảo Lục Thanh Dã đi cùng chính mình.

“Cái gì?”Đầu óc của Lục Thanh Dã đều là con ngoài giá thú nên phản ứng có chút trì độn.

“Hôm nay chú nhỏ tới đón tôi.” Cậu ta nói chuyện đồng thời lôi kéo Lục Thanh Dã đi ra phòng học.

“Cái gì?” Lục Thanh Dã vội vàng xua tay: “Hôm nay tôi tự trở về.”

Ngồi xe Phó thất gia? Cậu ta đây là ngại mạng mình quá dài sao?

“Chúng ta không phải không có biện pháp sao? Chúng ta đi tìm chú nhỏ hỗ trợ!” Phó Dật Thần mặc kệ Lục Thanh Dã giãy giụa, lôi kéo cậu ta đi ra ngoài, đồng thời cảm thấy may mắn ỏe trong lòng hôm nay không có bởi vì chuyện của Lục Thanh Dã mà trốn học.

Lục Thanh Dã quả nhiên do dự, nếu Phó thất gia nguyện ý hỗ trợ thì chuyện này sẽ đơn giản hơn nhiều. Nhưng Phó thất gia……

Nghĩ đến mặt lạnh của Phó Đình Thâm, Lục Thanh Dã đánh một cái rùng mình, cảm thấy cái ý tưởng này của mình không được. Nhưng còn không đợi cậu ta từ chối Phó Dật Thần đã kéo cậu ta đến xe của Phó Đình Thâm.

“Chú nhỏ.” Đã chuẩn bị tâm lý, Phó Dật Thần biểu hiện bình thường hơn ngày hôm qua không ít, tuy giọng điệu vẫn có chút run rẩy như cũ.

“Lên xe đi.” Phó Đình Thâm nhìn thoáng qua cháu trai mình cùng với nhãi con nhà họ Lục có chút nơm nớp lo sợ ở phía sau, chỉ nói ba chữ.

“Cảm ơn chú nhỏ.” Phó Dật Thần vội vàng gật đầu, lôi kéo Lục Thanh Dã đi lên xe.

Phó thất gia mời, Lục Thanh Dã nào dám cự tuyệt? Chỉ có thể mang theo tâm tình tuyệt vọng bước lên ghế phụ ngồi, mặc kệ thế nào, có thể cách xa một ít là tốt nhất.

Vẫn là người trẻ tuổi có sức sống.

Phó Đình Thâm nhìn lướt qua học sinh lục tục đi từ cổng trường ra, khó có khi cảm khái, đang chuẩn bị thu hồi ánh mắt thì nhìn thấy một thân ảnh mảnh khảnh đi từ trong cổng trường ra.

Ánh chiều tà rơi tại trên người cậu khiến cho làn da vốn dĩ trắng nõn như đang phát sáng, bộ dạng bình tĩnh có vẻ không hợp với những học sinh xung quanh, mà càng như thiên rớt xuống nhân gian hơn.

Đó là……

Phó Đình Thâm nheo nheo mắt, cảm thấy gương mặt của Lê Tinh Thần có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra đã gặp qua ở nơi nào.

“Sao hôm nay chú nhỏ lại đến đón cháu?” Lúc này Phó Dật Thần ngồi trên xe đột nhiên mở miệng hỏi.

“Có việc gần đây.” Phó Đình Thâm nghĩ không ra nên thu hồi ánh mắt, ý bảo tài xế lái xe: “Lúc làm xong vừa vặn đến giờ cháu tan học.”

Xe hơi màu đen chậm rãi chạy về phía trước, Phó Đình Thâm cũng không biết, vào khoảnh khắc anh thu hồi lại ánh mắt thiên sứ rớt xuống nhân gian kia cũng nhìn về phía anh.

Lê Tinh Thần ngước mắt nhưng chỉ thấy góc nghiêng của người đàn ông, nhưng cho dù chỉ là mặt nghiêng thì Lê Tinh Thần cũng biết đó chính là người mình muốn tìm.

Dù sao thì dung nhan người nọ đã sớm bị Lê Tinh Thần khắc hoạ vào bên trong xương cốt.

Lê Tinh Thần vội vàng bước nhanh, nhưng lại chỉ kịp ghi nhớ bảng số xe kia.

Dù sao thì cũng may, có thể biết được người nọ là ai trong tiếng thảo luận của người khác:

“Người vừa rồi là Phó thất gia đúng không?”

“Nhìn biển số xe là biết, huống hồ chiếc xe này chính là xe chuyên dùng của Phó thất gia!”

“Sao Phó thất gia lại đến đây?”

“Hình như là tới đón Phó thiếu tan học?”

“Chính là tới đón Phó thiếu, vừa rồi Phó thiếu lôi kéo Lục thiếu lên xe!”

……

Phó thất gia? Tới đón Phó Dật Thần?

Lê Tinh Thần yên lặng ghi tạc trong lòng, hơn nữa liều mạng tìm kiếm ký ức về người của nhà họ Phó, nhưngại không có bất kì cái thu hoạch gì.

Xem ra chỉ có thể chờ đến ngày mai hỏi Phó Dật Thần.

Tuy trong lòng tiếc nuối, nhưng lại không còn biện pháp nào khác.