Ở thành thị khác, vụ án của Chu Cường vẫn chưa kết thúc, ban đêm, mấy cảnh sát mặc đồng phúc tiến vào chung cư của Chu Cường.
“Này……”
Sau khi mở đèn lên, nhìn thấy tử trạng của Chu Cường, mấy người họ đều nhịn không được nhíu mày.
Thi thể trên mặt đất tắt thở đã lâu ngày, nhưng nó triển lãm rất rõ ràng sự sợ hãi của Chu Cường lúc còn sống
Tơ máu hai mắt che kín, trên mặt tràn đầy biểu tình hoảng sợ cùng không dám tin, tứ chi uốn lượn theo một loại tư thế không thể tưởng tượng được, mười đầu ngón ngón tay tràn đầy máu tươi, móng tay có không ít lông tơ, đủ để nhìn ra trước khi chết Chu Cường đã giãy giụa cùng thống khổ như thế nào.
Hơn nữa……
Nhìn nửa người dưới Chu Cường huyết nhục mơ hồ, đã hoàn toàn vỡ thành thịt vụn, người ở đây chỉ cảm thấy nửa thân dưới chợt lạnh.
“Không có khả năng là tự sát.” Không cần kiểm tra.Cung Trì đã đưa ra kết luận.
Cái kết luận này có thể nói là vô cùng rõ ràng, sẽ không có người lựa chọn phương thức tự sát như vậy, làm thế để làm gì? Theo đuổi sự thống khổ cực hạn sao?
“Nhưng ở hiện trường không có dấu vết của người thứ hai,” Trợ thủ đưa hồ sơ điều tra cho Cung Trì: “Người của chúng ta đã kiềm tra qua, không có bất kì dị thường nào.”
“Camera thì sao?” Cung Trì lật xem hồ sơ trong tay, mày hơi chau lại.
“Bên trong biệt thự này không có camera, xem camera ở ngoài lại không có bất kì dị thường nào.” Trợ thủ vội vàng trả lời: “Từ khi người chết về nhà lúc chạng vạng thì đã không còn người ngoài vào căn biệt thự này.”
"Camera của những nơi khác thì sao?” Cung Trì đập hồ sơ trong tay, lại dò hỏi lần nữa.
“Vẫn không có bất kì dị thường gì như cũ.” Đã kiểm tra hết camera theo dõi xung quanh, máu ở hiện trường không ít, nếu anh ta bị gϊếŧ thì hung thủ gây án không có khả năng một chút dấu vết đều không để lại.
“Đi thôi.” Cung Trì lại cẩn thận kiểm tra lần nữa, sau đó đưa hồ sơ cho trợ thủ, đi ra ngoài cửa.
“Không kiểm tra nữa sao?” Phản ứng của Cung Trì làm trợ thủ có chút không hiểu, đêm nay bọn họ tới để làm gì?
“Việc này không thuộc quản lý của chúng ta.” Cung Trì không giải thích nhiều, sau khi ném những lời đó lại thì trực tiếp rời khỏi chung cư của Chu Cường.
Khác với trợ thủ, Cung Trì phá án nhiều năm, dĩ nhiên biết một ít thứ người thường không biết.
Ví dụ như tuy vụ án ly kỳ giống Chu Cường không thể nói là xảy ra nhiều, nhưng mỗi năm vẫn luôn có vài vụ như vậy, người bình thường bọn họ kiểm tra không ra gì, nhưng luôn có người có biện pháp.
Vụ án của Chu Cường có kết thúc hay chưa Lê Tinh Thần không quan tâm, sau khi tiễn lệ quỷ đi Lê Tinh Thần đã vứt chuyện này ra sau đầu.
Nói thật thì những người lung tung rối loạn đó ở trong lòng Lê Tinh Thần so ra con kém quan trọng hơn đề vật lý.
Ví như hiện tại, Dương Hân Nam đang phát bài kiểm tra tiếng Anh ngày hôm qua.
“Thành tích kiểm tra ngày hôm qua cũng không mấy tốt.” Dương Hân Nam vừa phát bài vừa không quên làm tổng kết: “Học sinh không đạt tiêu chuẩn nhiều hơn 6 người so với lần trước, hy vọng những bạn học này có thể thanh tỉnh lại.”
Một loại không khí khẩn trương lan tràn ở trong phòng học, không ít người đều nhìn chằm chằm động tác phát bài kiểm tra của bạn học, muốn làm động tác cậu ta nhanh một chút nhưng lại sợ động tác cậu ta quá nhanh.
Dù sao thì thành tích của mọi người đều là kẻ tám lạng người nửa cân, rất sợ người không đạt tiêu chuẩn là chính mình.
“Nhưng.” Ở ngay lúc này Dương Hân Nam trên bục giảng chuyển giọng điệu, trong thanh âm nhiều thêm một chút vui mừng:“Lần kiểm tra này cũng có mấy bạn tiến bộ rất lớn, trong đó một bạn học đặc biệt đáng khen ngợi, bạn ấy là người có được điểm tối đa duy nhất trong lớp.”
“Tối đa?”
“Ai vậy? Ai lợi hại như vậy?”
“Này còn phải hỏi sao? Chắc chắn là Phó thiếu của chúng ta!”
“Nhưng nếu là Phó thiếu thì thầy Dương sẽ không trịnh trọng cường điệu như vậy?”
“Không phải Phó thiếu còn có thể là ai? Thành tích của Lục thiếu cũng không tồi, nhưng không đến nỗi được điểm tối đa.”
……
Lời nói của Dương Hân Nam làm không ít người trong lớp học nghị luận, đều đang suy đoán người được điểm tối đa là ai, phải biết rằng tiếng anh cùng ngữ văn cao trung là hai môn học khó có khả năng nhận được điểm tối đa nhất.
Nhưng lần kiểm tra này chỉ làm trắc nghiệm, đối với người có thành tích tốt mà nói, lấy được điểm tối đa dường như không phải việc khó khăn.
Phần lớn người đều suy đoán người đạt được điểm tối đa hẳn là Phó Dật Thần, ngay cả Lục Thanh Dã cũng cho rằng như vậy:
“Từ khi nào chỉ làm bài kiểm tra bình thường mà cậu cũng nghiêm túc như vậy?”
Thành tích của Phó Dật Thần không tồi, nhưng điểm kiểm tra thường ngày lại không xuất chúng, nguyên nhân chính là do thái độ làm bài kiểm tra của Phó Dật Thần rất tùy ý, có làm bài hay không thì tùy tâm trạng.
“Không phải tôi.” Nhưng không ngờ Phó Dật Thần lại phủ nhận suy đoán này: “Mấy câu cuối đề quá dài nên tôi không làm.”
Đề mục quá dài không làm, thật tốt, đúng là Phó Dật Thần.
“Vậy là ai?” Lục Thanh Dã hiểu Phó Dật Thần, cậu ta nói không làm thì chắc chắn không làm, tâm trạng tốt không chừng còn sẽ điền đại một đáp án, nếu tâm trạng không tốt có lẽ sẽ trực tiếp bỏ qua.
Vào lúc các bạn học nghị luận sôi nổi suy đoán, Dương Hân Nam cũng không úp úp mở mở nữa, trực tiếp cầm bài kiểm tra ở trên bục giảng lên: “Chúng ta cùng chúc mừng bạn học Lê Tinh Thần, lần kiểm tra trắc nghiệm này đạt được điểm tối đa.”
???
Ba chữ Lê Tinh Thần vừa phát ra, phần lớn học sinh trong lớp học có phản ứng không tin.
Tuy Lê Tinh Thần không có đi học nhưng mỗi lần kiểm tra đều sẽ trở về tham gia, cho nên học sinh ban F đều rất hiểu về thành tích của Lê Tinh Thần, lần kiểm tra ở đầu học kỳ, tiếng anh của Lê Tinh Thần hình như chỉ có 12 điểm?
Lúc ấy Dương Hân Nam đã nói như thế nào?
“Tôi rải một nắm gạo lên bài kiểm tra rồi đặt con gà lên đó, điểm của con gà còn cao hơn Lê Tinh Thần!”
Lúc này mới bao lâu? Chưa đến hai tháng đúng không? Lê Tinh Thần đã có thể trực tiếp được điểm tối đa?
“Ban học Lê Tinh Thần, đi lên lấy bài kiểm tra của em đi.” Dương Hân Nam nở nụ cười hiền lành với thanh niên ngồi ở góc phòng học, thanh âm rất là ôn nhu.
Lê Tinh Thần chỉ biết không đạt tiêu chuẩn sẽ bị thông báo đến cả năm cấp, nào biết sau khi kiểm tra xong còn có thao tác như vậy? Đối mặt với yêu cầu của Dương Hân Nam, Lê Tinh Thần chậm rãi đứng dậy đi lên bục giảng.
Dương Hân Nam cố tình nhìn không thấy Lê Tinh Thần xấu hổ, vào lúc Lê Tinh Thần đứng dậy còn không quên ca ngợi:
“Lần này bạn học Lê Tinh Thần của chúng ta có tiến bộ rất lớn, điểm kiểm tra đầu học kỳ thấp nhất, lần này lại được điểm tối đa, tuy kiểm tra thường ngày không bằng thi chính thức, nhưng cũng đủ để thuyết minh sau khi về nhà đồng học Lê Tinh Thần đã khắc khổ nỗ lực, hy vọng mọi người có thể học tập theo Lê Tinh Thần nhiều hơn……”
Lê Tinh Thần bị Dương Hân Nam thả rắm cầu vồng, bước nhanh lên lấy bài kiểm tra của mình, sau đó lại bước nhanh về chỗ ngồi, mà Dương Hân Nam còn đang tiếp tục khích lệ, Lê Tinh Thần đầy mặt chết lặng, không có bất kì biểu tình gì, hiện tại cậu chỉ là một quốc sư đại nhân không có cảm tình.
“Không thể nào?” Vào lúc Dương Hân Nam nói ra tên của Lê Tinh Thần, Lục Thanh Dã đã sững sờ, tình huống ngày hôm qua như thế nào cậu ta cùng Phó Dật Thần nhìn thấy rất rõ ràng, này cũng có thể đạt điểm tối đa? Nói giỡn à?
Phó Dật Thần cũng vô cùng ngoài ý muốn, cậu ta còn rõ ràng trạng thái làm bài của Lê Tinh Thần hơn Lục Thanh Dã, sau khi bấm đốt ngón tay, Lê Tinh Thần thậm chí còn không xem đề đã trực tiếp điền đáp án, hay là……
Nghĩ đến chuyện "mười tuổi còn đái dầm", "mười ba tuổi lần đầu tiên..." mà Lê Tinh Thần nói ngày hôm qua, Phó Dật Thần có nhiều thêm một tia hứng thú với năng lực của Lê Tinh Thần.
“Reng ——”
Tiếng chuông tan học vang lên, Dương Hân Nam sắp xếp giáo án trong tay, không quên nhắc nhở lại lần cuối: “Sau khi tan học các em nhớ xem kỹ nội dung giảng bài, có cái gì không hiểu thì hỏi bạn học Lê Tinh Thần……”
Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bừa!
Không biết đây là lần thứ mấy Dương Hân Nam khích lệ cậu, trong lòng Lê Tinh Thần tràn đầy câu phủ nhận, hỏi cậu cái gì? Cậu có thể dạy à? Hỏi “Làm sao để dụng sáu hào ứng để thi đại học” sao?
*
Sáu hào ứng là quẻ trong kinh dịch.