Chương 13

Học sinh ban F cũng không biết ba người nói cái gì, bọn họ chỉ nhìn thấy Phó Dật Thần nói chuyện với Lê Tinh Thần xong thì nổi giận đùng đùng rời đi, sau đó theo bản năng cảm thấy Lê Tinh Thần đã đắc tội Phó Dật Thần.

Đừng nói là ban F, toàn bộ cao trungCẩm Trình không ai dám trêu chọc Phó Dật Thần, tình huống như vậy xuất hiện, những học sinh vốn dĩ muốn tiến lên bắt chuyện với Lê Tinh Thần nhanh chóng đánh tan ý niệm này.

Lê Tinh Thần không biết tâm lý của những người khác, chỉ cảm thấy xung quanh đột nhiên an tĩnh rất nhiều, đối với một Lê Tinh Thần chuyên tâm vùi đầu ôn tập thì vô cùng vừa lòng, không ngừng lật xem tài liệu ôn tập trong tay.

Phó Dật Thần ở bên khác sau khi lao khỏi phòng học đã cảm thấy có chút hối hận:

Lê Tinh Thần nói cái gì cậu ta mạnh miệng không thừa nhận là được, cậu ta cứ lao đi như thế chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này sao?

“Dật Thần!” Lục Thanh Dã chạy nhanh vài bước, cuối cùng đuổi kịp Phó Dật Thần: “Cậu đi nhanh như vậy làm gì?”

“Buông ra!” Phó Dật Thần hất cánh tay đặt trên vai mình của Lục Thanh Dã xuống.

Phản ứng của Phó Dật Thần thành công làm Lục Thanh Dã nuốt câu “Rốt cuộc vừa rồi Lê Tinh Thần nói có chuẩn không ?” trở vào.

Hỏi câu này không phải rõ ràng hỏi Phó Dật Thần “Có phải năm mười tuổi cậu vẫn còn đái đâm hay không?” Sao?

“Hiện tại chúng ta đi đâu?” Theo như hiểu biết của Lục Thanh Dã đối với Phó Dật Thần, hôm nay hẳn là sẽ không tiếp tục trở về học.

“Về nhà!” Hiện tại Phó Dật Thần chỉ cảm thấy tức giận, nhìn thấy Lục Thanh Dã thì càng tức giận hơn, nghẹn nửa ngày, cuối cùng nghẹn ra hai chữ.

“Tôi về cùng cậu!” Lục Thanh Dã như không có cảm giác được tâm trạng ác liệt của Phó Dật Thần, hai ba bước đã đuổi kịp Phó Dật Thần, chuẩn bị đi theo Phó Dật Thần về nhà chơi.

Nghe nói Phó Dật Thần mới mua mấy máy chơi game, Lục Thanh Dã rất thèm thuồng, vừa lúc thừa dịp hôm nay đi cọ chơi trong chốc lát.

Thấy Lục Thanh Dã giống như kẹo mạch nha không gỡ được, Phó Dật Thần chỉ liếc mắt nhìn cậu ta, không có từ chối, dù sao Lục Thanh Dã đến nhà cậu ta cũng tùy tiện giống như trở về nhà mình.

Làm hai người đều không có nghĩ đến chính là, lần này bọn họ về nhà sẽ nhìn thấy một người làm bọn họ đều không tưởng được, mới vừa vào cửa đã nghe thấy đối phương dò hỏi.

“Giờ này hai đứa đã tan học rồi sao?”

Giọng điệu lười biếng, tiếng nói quen thuộc làm tay Phó Dật Thần run lên xém chút nữa rớt di động . Cậu ta ổn định cảm xúc xong ngẩng đầu, phát hiện đây không phải ảo giác của chính mình, người hỏi chuyện thật sự là Phó Đình Thâm.

“Chú…… chú nhỏ?” Phó Dật Thần không thể tin tưởng mở miệng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Tại sao chú nhỏ lại ở nhà bọn họ?

“Ừ.” Phó Đình Thâm khẽ gật đầu xem như đáp lại, nhưng không có thu hồi ánh mắt của mình, ý bảo Phó Dật Thần cho anh một lời giải thích.

Lục Thanh Dã luôn nói nhiều hiện tại cũng không dám thở một hơi, đừng hỏi, hỏi chính là hối hận, sớm biết chú nhỏ nhà họ Phó ở nhà Phó Dật Thần thì cho dù có nói cái gì cậu ta cũng sẽ không đi theo lại đây.

“Tâm trạng không tốt lắm nên đã về.” Đối diện với ánh mắt của Phó Đình Thâm, Phó Dật Thần biết trốn tránh không xong nên chỉ có thể lơ mơ trả lời vấn đề vừa rồi.

Lúc này trong lòng Lục Thanh Dã chỉ còn lại hai chữ bội phục, loại lý do này mà Phó Dật Thần cũng dám nói thẳng trước mặt chú nhỏ, đây là ngại chết không đủ sớm sao?

Lục Thanh Dã nào biết rằng Phó Dật Thần hoàn toàn không dám nói dối, bởi vì cậu ta biết kết cục của nói dối chắc chắn sẽ càng nghiêm trọng hơn so với trốn học.

Quả nhiên khi nghe được Phó Dật Thần trả lời Phó Đình Thâm cũng không có miệt mài theo đuổi, chỉ là khẽ gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã biết: “Có thể hiểu, nhưng không được có lần sau.”

“Vâng!” Phó Dật Thần vội vàng gật đầu, đồng thời trong lòng tự hỏi nguyên nhân Phó Đình Thâm xuất hiện ở trong nhà cậu ta.

“Anh cả đưa chị dâu ra ngoài du lịch rồi, không có gì ngoài ý muốn thì cho đến trước khi cháu thi đại học sẽ không trở về.” Phó Đình Thâm như biết suy nghĩ trong đầu Phó Dật Thần, buông đồ trong tay xuống, thong thả ung dung nói: “Chị dâu nói cháu ở nhà một mình chị ấy không quá yên tâm nên kêu chú lại đây trông cháu, vừa vặn cháu đã trở về, sắp xếp một chút đi, đêm nay dọn đến bên kia của chú ở.”

Anh cả chị dâu trong miệng Phó Đình Thâm dĩ nhiên chính là cha mẹ Phó Dật Thần.

“Này…… này không cần đâu?” Toàn thân Phó Dật Thần đều viết hai chữ kháng cự, dọn đi ở với chú nhỏ? Là ghét bỏ chính mình chết không đủ mau sao?

Người khác đều bị cha hố, nhưng sao cậu ta lại luôn bị mẹ hố chứ?

“Nếu cháu không muốn cũng không sao.” Phó Đình Thâm cũng không có cưỡng cầu, anh luôn có thái độ lãnh đạm với tiểu bối trong nhà, cho dù tuổi của Phó Dật Thần cùng anh chênh lệch không quá lớn: “Trước khi anh cả với chị dâu về, chú sẽ qua đây bất cứ lúc nào.”

“Vâng…… vâng ạ.” Phó Dật Thần có thể nói cái gì? Chẳng lẽ cậu ta còn có thể nói không cho phép sao?

“Công ty còn có việc.” Phó Đình Thâm thấy bộ dạng Phó Dật Thần không được tự nhiên thì cũng không tính toán ở lâu, lấy di động đặt ở một bên lên đi ra ngoài.

“Chú nhỏ đi thong thả.” Phó Dật Thần nhìn thấy động tác của Phó Đình Thâm thì vội vàng lôi kéo Lục Thanh Dã đứng ở bên cạnh đi ra cửa.

Cũng may đã đi rồi.

Đáy lòng Phó Dật Thần thở phào nhẹ nhõm, nhưng mới thở được nửa hơi đã nhìn thấy bước chân của Phó Đình Thâm dừng lại.

“Sau này nên bớt làm mấy chuyện trốn học này lại.” Phó Đình Thâm cũng không phải gia trưởng nghiêm khắc gì, chưa nói đến Phó Dật Thần chỉ là cháu trai chứ không phải con trai.

“Sẽ không có lần sau!” Phó Dật Thần vội vàng gật đầu bảo đảm, bộ dáng kia thiếu chút nữa đã thề với trời.

“Vậy cháu cùng bạn cháu nghỉ ngơi đi.” Phó Đình Thâm nhìn lướt qua Lục Thanh Dã đứng ở bên cạnh, thành công làm Lục Thanh Dã run lên một cái: “Hy vọng lần sau chú tới cháu có thể khôi phục bình thường.”

Những người khác trong nhà họ Phó sợ anh cũng thôi đi, dù gì thì mấy năm trước anh cũng không có nương tay với bọn họ, nhưng sao bộ dạng đứa cháu trai này cũng nơm nớp lo sợ?

Không chờ Phó Dật Thần trả lời, Phó Đình Thâm đã rời đi, anh có thể đến đây vào thời gian này cũng chỉ bởi vì được chị dâu giao phó.

“Chú nhỏ nhà cậu cũng dọa người quá đi?” Phó Đình Thâm đi rồi, cả người Lục Thanh Dã trực tiếp xụi lơ, dựa lên sô pha hơn nửa ngày không lấy lại tinh thần: “Vừa rồi chú ấy liếc nhìn tôi một cái, tôi xém chút nữa đã quỳ xuống!”

Cũng không trách Lục Thanh Dã có phản ứng này, ở thành phố H mà nhắc tới Thất gia có mấy ai không sợ hãi?

Lúc Phó Đình Thâm dùng thủ đoạn tàn nhẫn chỉnh đốn trên dưới nhà họ Phó anh cũng chỉ mới có mười tuổi.

Lúc trước đã xảy ra chuyện gì người ngoài cũng không rõ ràng, Lục Thanh Dã chỉ biết đoạn thời gian kia cha mẹ vẫn luôn canh giữ cậu ta, không cho phép cậu ta đi tìm Phó Dật Thần chơi, chờ sau khi bỏ lệnh cấm, một nhà Phó Dật Thần mới dọn từ nhà cũ nhà họ Phó tới biệt thự hiện tại.

Dọn khỏi nhà họ Phó mà còn có thể cắm rễ ở thành phố H cũng cũng chỉ có một nhà Phó Dật Thần, những người khác không đi đến quốc gia khác thì ngay cả cửa nhà họ Phó cũng không thể ra khỏi được.

Cũng vì như vậy nên ba chữ “Phó thất gia” trở thành thành sự tồn tại sợ hãi của mỗi người ở thành phố H.

Người có quan hệ thân mật như Lục Thanh Dã cũng chưa từng hỏi qua Phó Dật Thần lúc trước ở nhà cũ nhà họ Phó đã xảy ra cái gì, bởi vì không dám.

“Chú nhỏ dọa người chỗ nào?” Ai ngờ Phó Dật Thần lại trừng mắt nhìn Lục Thanh Dã một cái, không tán đồng cách nói của Lục Thanh Dã.

“Không dọa người thì vừa rồi cậu ngay cả nói cũng nói không nên lời là sao?” Lục Thanh Dã chỉ vào Phó Dật Thần mạnh miệng: “Yên tâm đi, sợ Phó thất gia cũng không mất mặt, ba tôi cũng sợ chú ấy mà!”

Một người ngoài như cậu ta còn như thế, huống chi là Phó Đình Thâm sớm chiều đối mặt với người nhà họ Phó?

“Lười nói với cậu!” Phó Dật Thần thấy bộ dạng dầu muối không ăn của Lục Thanh Dã thì tức giận ném xuống một câu rồi đi lên lầu.

“Đừng đi.” Lúc này Lục Thanh Dã cũng vội vàng đi theo lên: “Nếu cậu không sợ hãi thì biểu hiện vừa rồi cậu giải thích như thế nào?”

“Tôi đó là……” Thẹn thùng!

Phó Dật Thần không có nói câu kế tiếp ra, bởi vì cậu ta đã phản ứng lại, giữa thẹn thùng cùng sợ hãi hình như cũng không có khác nhau quá lớn?

Đúng vậy, Phó Dật Thần đúng là chỉ thẹn thùng, cho dù cậu ta chưa từng nói tới nhưng người cậu ta nhất bội phục nhất ở trong lòng chính là chú nhỏ.

Còn tại sao không dám ở cùng một chỗ với chú nhỏ?

Thử hỏi thiên hạ fans nào dám ở cùng một chỗ với idol? Lỡ như bởi vì dậy muộn, vớ chưa kịp rửa, thanh âm ăn cơm lớn…… những việc vặt bại hoại của mình làm hảo cảm của idol rơi rớt thì sao bây giờ?

Nhưng những lời này Phó Dật Thần đều ngại nói, ngay cả cha mẹ mà cậu cũng không dám nói ra.

Toàn bộ nhà họ Phó, người có quan hệ tốt nhất với Phó Đình Thâm trừ ông nội cùng bà nội Phó ra thì chính là cha của Phó Dật Thần, nếu để cha mẹ không đáng tin cậy biết được tâm tư của cậu ta thì ngày cách xa chú nhỏ tới rất gần.

Phó Đình Thâm thật sự không biết suy nghĩ của Phó Dật Thần, anh chỉ nghĩ Phó Dật Thần sợ anh giống như người ngoài, đối với điểm này anh có chút không hiểu.

Nếu nói bên trong nhà họ Phó ai vẫn còn có tình cảm anh em với anh thì cũng cũng chỉ có anh cả, người khác sợ anh, đứa cháu trai Phó Dật Thần này cũng không nên sợ mới đúng.

Nhưng từ trước đến nay anh sẽ không bởi vì việc nhỏ này mà lao tâm, cho nên cũng không có để chuyện này ở trong lòng.

“Thất gia.” Nghiêm Châu thấy Phó Đình Thâm lên xe thì vội vàng đưa máy tính bảng trong tay qua: “Lâm thiếu đã gửi tư liệu tới.”

“Đến công ty.” Phó Đình Thâm phân phó xong thì tiếp nhận máy tính bảng bắt đầu xem tư liệu ở trên.

Phó Đình Thâm chỉ cung cấp một câu “thanh niên trẻ tuổi cao 1m80 ”, cho nên tư liệu Lâm Cẩm Thời tìm ra cũng không ít.

Nhưng tốc độ Phó Đình Thâm lướt xem rất nhanh, không đến hai mươi phút đã xem xong hơn 3000 tư liệu Lâm Cẩm Thời sàng lọc chọn ra.

“Không có.” Phó Đình Thâm ném máy tính bảng sang một bên, có chút đau đầu xoa xoa thái dương.

Này đã là tư liệu Lâm Cẩm Thời gửi tới lần thứ tám, nói cách khác chỉ mới ngắn ngủn mấy ngày mà Phó Đình Thâm đã xem không dưới hai vạn tư liệu, nhưng đều không có tìm thấy người anh nhìn thấy lúc ấy.

“Lâm thiếu nói đây là tư liệu cuối cùng.” Đối với đáp án của Phó Đình Thâm Nghiêm Châu cũng không ngoài ý muốn, nhưng tâm lại trầm xuống.

"Tư liệu cuối cùng?” Phó Đình Thâm trầm ngâm một phen, lại cầm máy tính bảng lên lần nữa, theo ký ức chọn lựa mấy tư liệu: “Mấy người này, đi điều tra một lần nữa.”

“Vâng.” Nghiêm Châu vội vàng gật đầu trả lời, sau đó như là nghĩ tới cái gì, nói: “Thất gia, hình như giấc ngủ gần đây tốt hơn không ít?”

Một người có ngủ ngon hay không có thể nhìn trực tiếp phản ứng trên mặt, cho dù cường đại như Phó Đình Thâm cũng không có cách nào che giấu phản ứng thành thật của thân thể.

Mấy ngày nay sắc mặt của Phó Đình Thâm tốt hơn rất nhiều, thâm chí còn có không ít người trong tập đoàn suy đoán có phải Phó Đình Thâm có bạn gái hay không, dù sao thì người gặp việc vui tâm tình sảng khoái.

“Ừ.” Phó Đình Thâm không có phủ nhận, sau khi trả lời lúc mới đột nhiên phát hiện.

Từ lần hôn mê ở bệnh viện, giấc ngủ buổi tối của anh tốt hơn nhiều, cho dù mấy ngày nay vẫn gặp lại cảnh trong mơ như cũ, nhưng đã không còn cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phế.

Ngược lại có một loại cảm thụ không rõ làm người ta cảm thấy…… Có chút thỏa mãn?