Chương 12

Quốc sư đại nhân nhận được bài kiểm tra, nhìn “abcd” trước mặt giống như nhìn thiên thư.

Không, cho dù là thiên thư ở Nam Nguyên Quốc thì quốc sư đại nhân cũng có thể đọc làu làu, này thật sự còn khó hơn cả thiên thư!

Quốc sư đại nhân nỗ lực tìm ký ức cùa nguyên thân, cuối cùng cũng có một ít ấn tượng mơ hồ, vui vẻ bắt đầu làm bài, sau đó lại phát hiện……

Nguyên thân không biết gì về thứ này, thứ này cũng không biết nguyên thân?

Quốc sư đại nhân đang chuẩn bị từ bỏ lần kiểm tra này thì trong đầu hiện lên lời thảo luận vừa rồi của bạn học: “Với tính khí của thầy Dương, người không đạt tiêu chuẩn chỉ sợ lại phải bị treo xử tội công khai ở cả năm cấp.”

Nếu chỉ có một mình Lê Tinh Thần thì cậu đương nhiên sẽ không để ý, thành tích tốt xấu một lần cũng không thể đại biểu cái gì, nhưng Lê Tinh Thần không có quên em gái của cậu cũng học ở cao trung Cẩm Trình.

Nếu tên của cậu móc nối với sự không đạt tiêu chuẩn thì nhất định sẽ làm em gái cảm thấy thất vọng?

Nội tâm giãy giụa một phen, cuối cùng quốc sư đại nhân quyết định đánh vỡ điểm mấu chốt của đạo đức, vươn móng vuốt tội ác của mình lên bài thi tiếng Anh.

Mà quá trình Lê Tinh Thần giãy giụa đều bị hai người còn lại xem ở trong mắt.

“Cậu nói xem cậu ta đang làm cái gì?” Lục Thanh Dã chọt chọt cánh tay Phó Dật Thần, đồng thời giơ cằm lên hất về phía Lê Tinh Thần.

“Cậu nhàm chán lắm sao?” Phó Dật Thần liếc nhìn Lê Tinh Thần một cái, sau đó tức giận hỏi Lục Thanh Dã.

Có thể châu đầu ghé tai vào lúc làm bài kiểm tra cũng chỉ có Phó Dật Thần cùng Lục Thanh Dã, còn nguyên nhân à?

Là bởi vì thành tích của Phó Dật Thần xuất sắc, vốn dĩ hẳn là nên tiến vào ban tốt nhất, nhưng cậu ta lại chủ động xin đến ban F.

Còn Lục Thanh Dã? Tuy thành tích không bằng Phó Dật Thần nhưng cũng không xem như kém cỏi nhất, không ở lại ban c là vì đi theo Phó Dật Thần.

Hai học bá giữa rừng học tra, bỏ qua thử thách thân phận bối cảnh, dĩ nhiên có thể làm giáo viên mở một con mắt nhắm một con mắt đối với hành vi của hai người.

Còn nguyên nhân Phó Dật Thần chủ động tới ban F? Là bởi vì quy củ ban F không tù túng, cậu ta có thể tùy thời xin nghỉ chạy lấy người.

“Cậu nói xem cậu ta đang làm cái gì?” Như là không có nhìn thấy mặt lạnh của Phó Dật Thần, Lục Thanh Dã không sợ chết tiếp tục nói.

“Làm sao tôi biết?” Tuy ngoài miệng Phó Dật Thần nói như vậy nhưng ánh mắt lại không tự chủ được nhìn về phía Lê Tinh Thần.

Chỉ thấy Lê Tinh Thần mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm bài thi tiếng Anh không nhúc nhích, bộ dạng không thể nào làm bài, sau đó lại như đang suy nghĩ cái gì đó, rồi vươn tay bắt đầu bấm đốt ngón tay .

“Phốc ——” Cố kỵ những người khác đang làm bài, Lục Thanh Dã nuốt tiếng cười sắp phun ra miệng trở về, nhưng trong lời nói vẫn giấu không được ý cười như cũ: “Trước kia sao tôi không phát hiện vị hôn phu này của cậu thú vị như vậy chứ? Dựa vào bấm tay làm bài?”

“Cậu ta không phải vị hôn phu của tôi." Phó Dật Thần kéo đầu Lục Thanh Dã lại, cưỡng bách đem đầu cậu ta về vị trí của mình: “Làm bài thi của cậu đi.”

“Được được được.” Lục Thanh Dã cũng không tức giận, vội vàng nói theo Phó Dật Thần : “Cậu nói cái gì chính là cái đó.”

Sợ chọc giận Phó Dật Thần, Lục Thanh Dã dứt khoát vùi đầu xem bài thi, một bộ “Tôi rất nghiêm túc làm bài, ai cũng đừng nghĩ quấy rầy tôi”.

Còn về hôn ước của Lê Tinh Thần cùng Phó Dật Thần? Này phải nói đến thời điểm hai người còn ở trong bụng mẹ.

Mẹ hai người là bạn thân từ nhỏ, sau khi gả chồng quan hệ cũng không phai nhạt, không biết có phải là do ăn ý giữa khuê mật hay không, hai người dường như đồng thời mang thai.

Lúc ấy hai người mẹ không đàng hoàng nói đùa muốn noi theo cổ nhân, định hôn ước cho bé con trong bụng.

Lúc kiểm tra có thể là bởi vì tư thế của Lê Tinh Thần nên kết quả biểu hiện Lê mẫu mang thai hai bé gái, trùng hợp mẹ Phó cũng kiểm tra ra bà ấy mang thai bé trai.

Vì thế hai người mẹ vỗ đùi, quyết định đính hôn cho con gái lớn nhà họ Lê cùng con trai nhỏ nhà họ Phó.

Ai biết sau khi hai người sinh mắt lại mơ hồ, mẹ Lê mang thai long phượng, này cũng không phải vấn đề gì lớn, nếu như con gái nhà họ Lê cùng con trai nhà họ Phó cũng đính hôn thì tốt rồi, nhưng cố tình lại là con trai.

Tuy pháp luật Hoa Hạ đã sớm cho phép kết hôn đồng tính, nhưng loại người này lại không có nhiều lắm.

Mà lúc Lê Tinh Đồng sinh ra thân thể đã suy yếu, bác sĩ còn nói thẳng rất có khả năng không sống được. Dưới tình huống như vậy, dĩ nhiên là không nên đổi hôn ước cho Lê Tinh Đồng.

Nhưng cũng cũng may lúc đính hôn chỉ là lời nói riêng giữa khuê mật, vẫn chưa trao đổi bất kì tín vật gì, vì thế hôn ước hai nhà tự động giải trừ trong lòng không nói ra.

Tuy hôn ước đã giải trừ nhưng lúc còn nhỏ chuyện này không thiếu khi bị hai người mẹ lấy ra trêu chọc, người thường xuyên qua lại đều biết một đoạn lịch sử này.

Người lớn nói cái gì trẻ con cũng học theo, bạn chơi cùng nhóm cũng “Vị hôn phu” “Vị hôn phu” không rời miệng, thậm chí lúc qua nhà mọi nhà chơi đều phải làm hai người sắm vai vợ chồng.

Bản thân Lê Tinh Thần lớn lên đẹp, khi còn nhỏ càng múp múp mềm mềm, trắng trẻo mập mạp, đôi mắt to tròn, nhấp nháy nhấp nháy rất đáng yêu, nếu không nói thì người khác thật sự nhìn không ra Lê Tinh Thần là bé trai hay bé gái, cho nên cũng không cảm thấy khó chịu.

Nhưng trời có mưa gió thất thường, sau khi sinh thân thể mẹ Lê đã không tốt, hơn nữa vì đứa con gái có khả năng tắt thở mà lao tâm lao lực, không quá mấy năm đã rời khỏi nhân gian.

Sau khi mẹ Lê qua đời mẹ Phó vẫn đối xử với hai anh em Lê Tinh Thần không tồi như cũ, nhưng sau lại bởi vì một ít nguyên nhân nên Lê Tinh Thần dần dần không muốn đến nhà họ Phó, quan hệ giữa hai nhà cũng dần dần phai nhạt.

Sau đó bọn nhỏ lớn lên hiểu chuyện, rất ít khi nhắc lại lời nói đùa lúc còn nhỏ.

Lại bởi vì hai năm trước có người đứng ở trước mặt Phó Dật chỉ vào Lê Tinh Thần vui đùa nói một câu "vị hôn phu của cậu”, bị Phó Dật Thần mắng tàn nhẫn nên càng thêm không ai dám nhắc tới chuyện này.

Cũng chỉ có Lục Thanh Dã ỷ vào quan hệ với Phó Dật Thần tốt mới dám nói giỡn như vậy, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ Phó Dật Thần đã sớm trở mặt.

Thấy Lục Thanh Dã đã ngừng, Phó Dật Thần lại nhìn thoáng qua Lê Tinh Thần, phát hiện cậu đã thu hồi động tác bấm đốt ngón tay, đang làm bài thi, điền vùn vụt không ngừng, vừa thấy đã biết đang chọn đáp án bừa.

Còn tưởng đã tiến bộ.

Phó Dật Thần thu tất cả vào mắt nói thầm một câu ở trong lòng, sau đó thu hồi ánh mắt, không chú ý nữa.

Đối với động tác nhỏ của Lục Thanh Dã cùng Phó Dật Thần, Lê Tinh Thần không phải không có phát hiện, nhưng lúc này cậu chỉ toàn tâm toàn ý vào bài thi tiếng Anh, không có bởi vì việc nhỏ đó mà phân tâm.

Lê Tinh Thần điền đáp án xong lại lật xem bài thi một lần, trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm:

Cũng may bài thi tiếng Anh lần này đều là trắc nghiệm, cậu còn có thể đủ miễn cưỡng ứng phó, nếu là đề tự luận thì chỉ sợ đã bất lực.

“Lê Tinh Thần!”

Sau khi kết thúc nộp bài thi xong, Lê Tinh Thần lấy tư liệu đã chuẩn bị mấy ngày trước ra bắt đầu học tập, cậu không muốn sau này làm bài thi đều dựa vào bấm ngón tay giải quyết.

Nhưng còn chưa có lấy sách vở ra đã nghe được có người kêu tên của cậu.

“Ừ?” Lê Tinh Thần theo bản năng ngẩng đầu, lại phát hiện cậu biết người kêu cậu là ai.

Vừa rồi lúc Lê Tinh Thần đi vào phòng học đã nhìn lướt qua, phát hiện nguyên thân không có ấn tượng với toàn bộ học sinh trong phòng học, không biết là bởi vì thời gian ở trường học quá ít hay là bởi vì trước nay đều không có chú ý.

Nhưng người đang đứng ở trước mặt cậu này, nguyên thân không chỉ biết mà còn rất quen thuộc.

Lục Thanh Dã, tiểu thiếu gia nhà họ Lục gia, là anh em không rời của Phó Dật Thần.

“Sao cậu lại muốn quay lại trường học?” Lục Thanh Dã đã đuổi người ngồi trước Lê Tinh Thần đi, lôi kéo Phó Dật Thần ngồi xuống.

“Học sinh trở về trường học tập, này rất kỳ quái sao?” Lê Tinh Thần biết được từ trong trí nhớ, Lục Thanh Dã ưu điểm không có, nhưng đặc biệt chấp nhất.

Tò mò cái gì thì nhất định phải có được đáp án, nếu không có được cậu ta có thể sẽ quấn lấy đến thiên hoang địa lão, vì để lỗ tai mình thanh tĩnh, Lê Tinh Thần rất sảng khoái trả lời vấn đề của Thanh Dã.

“Không phải trước kia cậu đều không tới trường học sao?” Đáp án này hiển nhiên không thể tống cổ Lục Thanh Dã, ngược lại càng thêm tò mò hành động khác thường của Lê Tinh Thần.

“Bởi vì sắp thi đại học.” Lê Tinh Thần có thể nói cái gì? Chẳng lẽ nói bởi vì hiện tại linh hồn bên trong thân xác này đã thay đổi sao?

“Vậy lúc nãy làm bài thi.” Lục Thanh Dã che kín sự ký quái trên mặt, tay bắt đầu học Lê Tinh Thần vừa rồi bấm bấm: “Cái này, hữu dụng sao?”

“Có một chút.” Lê Tinh Thần rất muốn từ chối trả lời vấn đề này, đường đường là quốc sư của một quốc gia mà lại dùng năng lực tiên đoán tương lai để gian lận, nói ra cậu cũng ngại mất mặt.

Nếu không phải đám đông nhìn chăm chú thì Lê Tinh Thần rất muốn dán một lá bùa làm Lục Thanh Dã câm miệng.

Ngôn ngữ khiếm tốn của Lê Tinh Thần lọt vào lỗ tai của người ngoài thì không phải như vậy.

“Nhìn cũng biết vô ích, nếu chỉ cần bấm ngón tay tính toán là có thể biết đáp án thì còn tới trường học làm cái gì?” Phó Dật Thần vừa rồi bị nghẹn một hơi như là cuối cùng cũng có thể phát tiết, trực tiếp mở miệng, giọng điệu châm chọc rất là khó nghe.

“Cũng đúng……” Lục Thanh Dã vốn dĩ hưng phấn với lời nói của Lê Tinh Thần như bị rót một chậu nước lạnh, héo khô.

Lục Thanh Dã đã ngừng nói, nhưng Lê Tinh Thần lại có chút không vui, cậu cho phép người khác nghi ngờ thành tích của cậu, nghi ngờ khuôn mặt của cậu, thậm chí có thể nghi ngờ túi tiền của cậu, nhưng cậu tuyệt không cho phép người khác nghi ngờ năng lực bấm đốt ngón tay của cậu.

Cậu nhìn chằm chằm Phó Dật Thần trong chốc lát, cho đến khi Phó Dật Thần bị nhìn đến cả người không được tự nhiên mới chậm rãi mở miệng: “Đúng là không có tác dụng gì, nhưng chuyện cậu mười tuổi còn đái dầm tôi có thể thông qua bấm đốt ngón tay tính toán biết được.”

???

“Cậu…… Đừng ở chỗ này nói hươu nói vượn!” Phó Dật Thần nghiến răng nghiến lợi phản bác, ánh mắt nhìn chằm chằm Lê Tinh Thần mang theo kinh nghi bất định.

*Kinh nghi bất định: không biết nên tin hay không.

Chuyện cậu ta mười tuổi còn đái dầm sao Lê Tinh Thần lại biết? Phải biết rằng lúc ấy chăn đều do cậu ta đổi, ngay cả lão mẹ không đàng hoàng kia cũng không biết chuyện này!

“À, tôi nói hươu nói vượn sao?” Lê Tinh Thần sờ sờ cằm, ngoài miệng không ngừng lại; “Ví như tôi còn có thể tính ra lúc mười ba tuổi cậu lần đầu tiên……”

“Câm miệng!” Lần này không cần Lê Tinh Thần nói câu kế tiếp ra, Phó Dật Thần đã đột nhiên lên tiến, muốn trực tiếp che miệng Lê Tinh Thần lại.

Với thân thủ của Lê Tinh Thần sao có thể để Phó Dật Thần thực hiện được? Cậu thoáng lui về phía sau một chút, tránh đi tay của Phó Dật Thần.

Nhưng câu nói kế tiếp Lê Tinh Thần lại không có nói ra, nguyên nhân là vì thiếu niên mạnh miệng này không biết từ khi nào lỗ tai đã đỏ bừng.

“Này?” Vẻ mặt Lục Thanh Dã mộng bức nhìn động tác của hai người, tuy cảm thấy lời nói mười tuổi Phó Dật Thần còn đái dầm trong miệng Lê Tinh Thần thật sự là lời nói vô căn cứ, nhưng nhìn phản ứng của Phó Dật Thần, hình như đây là sự thật?

“Câm miệng!” Lục Thanh Dã vừa mở miệng, Phó Dật Thần đã nghĩ đến nguyên nhân gây ra hoàn toàn là bởi vì tính tình bát quái của Lục Thanh Dã, cậu ta trừng mắt nhìn Lục Thanh Dã một cái rồi xoay người đi khỏi phòng học.

Nếu không phải giáo dưỡng không cho phép thì Lê Tinh Thần rất nghi ngờ thiếu niên này sẽ thẹn quá thành giận đá rung cửa phòng học.

“Sau này có cơ hội tính cho tôi với!” Lục Thanh Dã nhìn Lê Tinh Thần, lại nhìn Phó Dật Thần rời đi, cuối cùng vẫn là anh em chiếm thượng phong.

Sau khi ném một câu lại cho Lê Tinh Thần thì vội vàng đuổi theo bóng dáng của Phó Dật Thần.