Chương 7: Bữa Tối Của Ngài Mèo (6)

Bữa chiều Tiêu Linh chỉ ăn cơm với dưa muối, đồ ăn kèm là chả cá quết.

Anh không thích ăn cá, đồ ăn có mùi cá càng không muốn chạm vào một miếng.

Hôm nay mọi người đều bị cá chọc giận, những người khác lúc ăn cá viên đều mang nhai rất hung hăng cho hả giận, đặc biệt là Vương Bưu.

Không có ai muốn nói nhiều, cũng nói không nổi. Sau khi cơm nước xong từng người nhanh chóng về phòng.

Nửa đêm.

Vẫn là một tiếng răng rắc.

Tiêu Linh chậm rãi mở mắt, gương mặt không cảm xúc trong bóng đêm nhìn về phía cửa.

Có tiếng hít thở hổn hển của một con thú hoang, lại nhanh chóng rời đi.

Nó đến phòng người khác.

Nghe tiếng đoán vị trí, Tiêu Linh nhanh chóng xác nhận nó đi căn phòng nào, không hề kinh ngạc.

Sau khi xác định không nghe được tiếng nào nữa, anh mới nằm trở lại.

Rạng sáng, một tiếng thét chói tai vang lên.

Tiêu Linh và Phong Từ Miên đi ra ngoài, nhìn thấy cửa căn phòng đối diện bọn họ mở tung, máu chảy lênh láng trên sàn nhà.

Người phụ nữ mới sáng sớm đã thét chói tai kia sợ đến mức nói năng lộn xộn, run run rẩy rẩy đứng không nổi.

Tiêu Linh làm lơ cô ta, lập tức đi vào, nhìn thấy một thi thể đã bị thú hoang gặm chỉ còn lại bộ xương và tóc.

Thậm chí bộ xương còn không đầy đủ, đa số đã bị nuốt vào bụng, chỉ còn loại xương cứng như đầu lâu thì còn lại một chút. Trên xương dính máu thịt chưa được liếʍ sạch sẽ.

Từng mảnh quần áo dính đầy máu bị răng nanh xé ra, bay tán loạn ở trong phòng. Máu bắn tung tóe lên vách tường, tỏa ra một mùi tanh khiến người ta mắc ói.

Trong phòng có dấu vết đánh nhau, nhưng Tiêu Linh nhanh chóng từ dấu vết trong phòng mà đoán được hai người kia chỉ có thể phản kháng một lát, thực lực của con mèo kì quái kia cách xa bọn họ.

Anh có năng lực điều tra và suy đoán vô cùng ưu tú, gần đến mức chỉ cần nhìn thấy hiện trường là có thể suy tính ra quỹ đạo cái chết của bọn họ.

Con mèo kì quái kia không đơn giản là ăn bọn họ, mà còn giống như trêu con chuột một lát, ngậm bọn họ trong miệng ném loạn, khiến máu bắn tứ tóe.

Chưa đến mười phút, tất cả mọi người bị tiếng thét chói tai hấp dẫn đến.

Bọn họ không thể tin nổi đứng ngoài cửa phòng, ngoại trừ Tiêu Linh và Phong Từ Miên, không có ai dám đi vào.

Chớp mắt đã có người phản ứng lại, phản ứng của bọn họ đều không giống nhau. Có người sợ đến run rẩy thậm chí chân mềm nhũn, ngồi bệt mông xuống đất; có người sau khi nhìn thấy thi thể lập tức chạy ra chỗ khác ói toàn bộ cơm chưa tiêu hóa kịp sau một đêm ra.

Mà phản ứng lớn nhất chính là người phụ nữ thét chói tai đầu tiên, cô ta điên cuồng lắc đầu, giống như đang muốn thoát khỏi gì đó: "Tôi không muốn tôi không muốn tôi không muốn chết, tôi phải rời khỏi chỗ này! Đúng, đúng vậy, rời khỏi chỗ này."

Sau khi kêu la như bị thần kinh, cô ta chạy đi.

Không có ai ngăn cô ta, bản thân bọn họ còn đang bị nhũn chân đây.

Dường như khi cái chết buông xuống trước mặt bọn họ, bọn họ mới có thể nhìn thẳng vào vấn đề này.

Tiêu Linh giống như là người phản ứng lại đầu tiên, lập tức đuổi theo.

Chân anh dài, rất mau đã đuổi kịp, nhưng không hề đưa tay ra cản mà lười biếng đi theo cô ta hỏi một câu: "Cô muốn đi đâu?"

Giọng điệu nghe như đang hỏi hôm nay là ngày nào trong tuần.

Người phụ nữ đã bị sợ hãi bao phủ hoàn toàn, không để ý đến giọng điệu bình thản của anh, cũng không phát hiện dường như anh đã thay đổi thành một người khác.

"Tôi phai về nhà, đúng thế! Tôi phải về nhà, cứ đi ra khỏi nơi này, nói không chừng sẽ nhìn thấy thành phố! Sau đó chắc chắn sẽ có cách thoát khỏi cái chỗ quỷ quái này!"

Người phụ nữ kia dừng chân ngay cửa thôn, nhìn Tiêu Linh, đột nhiên vươn tay muốn nắm chặt anh: "Cậu đi cùng tôi đi."

Nói thật, để cô ta một mình bước ra ngoài, đi vào khoảng sương mù kia, cô ta không phải không sợ hãi. Nếu như có người đồng ý trốn thoát với cô ta là tốt nhất.

Tiêu Linh lùi lại, không để cho người phụ nữ kia đυ.ng tới một góc áo của anh, vừa lắc đầu vừa nói: "Cô không cảm thấy ở đây chơi rất vui sao?"

Người phụ nữ kia lộ ra ánh mắt nhìn thằng điên: "Điên rồi, các người đều điên rồi. Ở lại chỗ này chỉ có chết!"



Tiêu Linh tốt bụng nhắc nhở một câu: "Rất có thể bên ngoài còn nguy hiểm hơn nha."

Người phụ nữ không quan tâm đến nhắc nhở của anh, lập tức chạy.

Phong Từ Miên đi đến, hắn không nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi.

Tiêu Linh theo bản năng lộ ra nụ cười mềm mại với hắn.

"Sao không ngăn cô ta lại?"

Tiêu Linh vô tội: "Em có khuyên mà cô ấy không nghe, còn bảo muốn mang em cùng đi."

Sau khi nghe được nửa câu sau, Phong Từ Miên nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Tùy tiện rời khỏi chỗ này sẽ rất nguy hiểm."

Tiêu Linh vui vẻ híp mắt, giống như một bé hồ ly giảo hoạt: "Anh đang..." Lo lắng cho tôi sao?

Nhưng còn chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang, giống như đang chứng minh cho câu nói của Phong Từ Miên, tiếng thét chói tai của người phụ nữ từ xa vọng lại.

"A a a a a!"

Rõ ràng tiếng thét rất xa, nhưng lại cực rõ ràng, vang vọng khắp toàn thân. Dường như người dân trong thôn không nghe được, mà từng người chơi đang ở trong phòng mình đều nhận ra âm thanh này, càng thêm hoảng sợ.

Đây giống như là cảnh cáo của Mắt Ma, cảnh báo bọn họ không nên sinh ra tâm tư chạy trốn.

Tiêu Linh nhìn ra "bên ngoài" không biết thông đến nơi nào, có chút tiếc nuối nói: "Cô ta đã chết."

Đây là một câu trần thuật.

Anh đã trải qua quá nhiều, hiểu biết về chết chóc rất rõ.

"Ừ."

Đột nhiên Tiêu Linh hứng thú bừng bừng, cô ta chết như thế nào, bên ngoài có cái gì?

Dường như Phong Từ Miên cảm nhận được hứng thú không bình thường của anh, nói một câu như cảnh cáo: "Đừng có tìm đường chết."

Tiêu Linh giống như đứa bé muốn lén ăn kẹo lại bị người lớn răn dạy, bĩu môi không vui.

Anh đã từng trải qua cái chết, gϊếŧ người còn nhiều hơn cả hắn, còn cần hắn cảnh cáo sao? Nhưng thôi, hứng thú đối với Ma Cảnh này của anh mạnh hơn, cho nên sẽ không chủ động chạy ra ngoài.

Dường như Phong Từ Miên nhìn thấu ý nghĩ thật sự của anh, vẻ mặt không rõ.

Hai người lại trở về phòng, những người khác đều vây lại, mồm năm miệng mười hỏi người phụ nữ chạy ra ngoài bị làm sao.

Sau khi biết được cô ta chạy ra ngoài rồi chết, mọi người im lặng.

Hôm nay là ngày thứ ba sau khi vào Ma Cảnh, cũng đã có ba người chết.

Người bị ngài Mèo ăn là Vương Bưu và bạn cùng phòng của gã. Ngay từ đầu Tiêu Linh đã chú ý tới cá của Vương Bưu nhỏ hơn người khác nhiều, mà yêu cầu của trưởng thôn chính là cung phụng cống vật làm ngài Mèo vừa lòng.

Cho nên gã chết, mà bạn cùng phòng đáng thương của gã cũng bị liên lụy.

Người chơi chỉ còn lại bốn nam ba nữ, bọn họ im lặng lên núi.

Đêm qua Trần Thủy Đống đã làm một cái lưới bắt cá, vật liệu mượn của thím Vương nấu cơm cách vách.

Thím Vương cười tủm tỉm, thái độ so với thái độ của những người dân khác trong thôn đối với người ngoài đã coi như không tệ, cũng đồng ý đưa đồ cho bọn họ mượn.

Nhưng giống như dự đoán của bọn họ, nếu như không có người dưới nước thì những con cá giảo hoạt kia sẽ không lại gần.

Mọi người bị thương rất nặng, bạn nhìn tôi tôi nhìn bạn, căn bản không muốn đi xuống.

Không biết là ai đột nhiên nói một câu: "Không phải Tiêu Linh và Phong Thượng không bị thương sao, đi xuống làm mồi..."

Giọng nói của gã càng lúc càng thấp dưới ánh mắt của Phong Từ Miên.

Người nói chuyện tên Hoàng Vĩ Nham, là bạn cùng phòng của Trần Thủy Đống. Trông gã giống như một con gà luộc ngồi văn phòng, gầy gầy yếu yếu, lúc bình thường căn bản không có cảm giác tồn tại.

Những người khác cũng đều im lặng, bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Thánh diễn Tiêu Linh bày ra vẻ mặt không tin nổi nhìn mọi người đang im lặng.



"Các người cũng tán đồng với lời nói của gã? Để chúng tôi xuống dưới làm mồi?"

Sau đó là một khoảng thời gian im lặng, ngoại trừ Lý Linh Lâm và giáo viên nữ kia muốn nói lại thôi, những người khác đều bày ra vẻ cam chịu.

Vốn Lý Linh Lâm định đứng ra nói giúp bọn họ, nhưng áp bức im lặng xung quanh khiến cô ta không mở miệng được.

Tiêu Linh nhìn bọn họ, hoa sen trắng nhỏ bày ra biểu cảm bị đả kích, sau đó lôi tay Phong Từ Miên đi: "Chúng ta đi thôi, tự chúng ta cũng bắt được cá, không cần phải ở chung với bọn họ."

Phong Từ Miên thuận theo, để bị lôi đi.

Hoàng Vĩ Nham cắn răng: "Chúng mày nhìn tao như thế làm gì, tao chỉ muốn sống sót."

Trần Thủy Đống vừa rồi lựa chọn im lặng, lúc này lại lời lẽ chính đáng nói: "Nói cho cùng Tiêu Linh cũng chỉ là một học sinh, anh yêu cầu như thế rất quá đáng. Sau này đừng nói nữa."

Lý Linh Lâm ở bên cạnh cũng ra sức gật đầu, ánh mắt khiển trách nhìn Hoàng Vĩ Nham.

Hoàng Vĩ Nham không nhận được sự ủng hộ của những người khác, thầm mắng một câu "Giả vờ".

Mà hoa sen trắng nhỏ gặp hãm hại bên kia cũng không có khổ sở như những người khác nghĩ, ngược lại còn rất vui vẻ.

Sau khi đi đến chỗ đám người kia không nhìn thấy được, Tiêu Linh lập tức buông bàn tay đang nắm xuống, sau đó lộ ra nụ cười thiên chân vô hại: "Anh Phong, xuống nước bắt cá nha?"

Đột nhiên Phong Từ Miên cảm thấy có chút không phù hợp: "Cậu không xuống?"

Vẻ mặt Tiêu Linh vô tội: "「Vũ khí」 của tôi là cung tên mà, ở trên bờ là được rồi." Ý là muốn để Phong Từ Miên làm bia ngắm hấp dẫn cá cho anh luyện tập.

Phong Từ Miên nhìn anh. Lúc này nếu như đổi thành một người khác, có khả năng hắn sẽ nắm cổ áo ném thẳng xuống nước, nhưng đối mặt với nhóc hồ ly nhỏ này, hắn tức giận không nổi.

Tiêu Linh tìm một góc độ tốt, triệu hồi 「Vũ khí」 của mình.

Sau khi Phong Từ Miên xuống nước, rất mau đã có cá bơi đến. Thế nhưng chúng nó chỉ ở cách hắn không xa quan sát, không lập tức bơi đến chọc người đàn ông có thực lực khủng bố này.

Những con cá này đã có suy nghĩ của mình, hiển nhiên sẽ không tùy tiện bị lưới đánh cá thô sơ bắt giống cá bình thường được.

Sau khi lén luyện tập đặc biệt hôm qua, Tiêu Linh có chút tự tin với năng lực bắn tên của mình.

Anh kéo căng dây, tìm kiếm góc độ bắn tốt nhất.

Anh nhanh chóng nhận ra quy luật nào đó, vừa bắn một mũi tên xong đã lập tức bắn mũi thứ hai.

Lúc cá đang hoảng loạn chạy trốn khắp nơi vì mũi tên thứ nhất thì mũi tên thứ hai đã thành công đâm xuyên một con cá đang hoảng loạn tột độ.

Mũi tên găm con cá vào lòng sông, Tiêu Linh bước xuống nhổ mũi tên ra, vừa xách cá vừa nói với Phong Từ Miên.

"Cảm ơn."

Hai chữ "cảm ơn" này đặc biệt chân thành.

Phong Từ Miên nhìn sang, chạm phải một mảnh xanh lam trong suốt.

Tiêu Linh di chuyển tầm mắt, sau đó tầm mắt dừng lại chỗ con cá trong tay Phong Từ Miên hai giây.

Lúc đi xuống Phong Từ Miên đã nhanh chóng bắt được cá, nhưng hắn lại không lập tức đi lên, mà đứng nguyên tại chỗ để cá tùy ý tấn công hắn, chính là vì để cho Tiêu Linh tập luyện.

Không biết sự nghiệp bắt cá lớn cách vách thế nào, nhưng lần này Tiêu Linh không chờ bọn họ, lập tức đi đến ngôi miếu trong núi.

Tiêu Linh đặt cá lên mâm, nhìn chằm chằm con mèo, hỏi: "Anh cảm thấy lần này bọn họ có thể bắt được cá không?"

Đương nhiên là anh hỏi người đang bên cạnh.

Phong Từ Miên không trả lời, chỉ nhìn chăm chăm vào con mèo kì quái trước mặt. Hắn muốn tính sức chiến đấu của nó, dựa theo tình trạng trong phòng Vương Bưu, cuộc chiến hoàn toàn nghiêng về một bên. Dựa theo sức lực bình thường của con người thì căn bản không có cách nào đả thương con quỷ này.

Tiêu Linh cũng không để ý đến sự im lặng của hắn, anh cũng đang phóng tầm mắt quan sát con mèo kì quái này. Tuy rằng tác phong của anh kiêu ngạo điên cuồng, nhưng sẽ không mù quáng tự đại. Nếu không anh đã sớm chết trong khi làm nhiệm vụ hoặc trong những buổi huấn luyện không có điểm dừng.

Ngoại trừ khí thế tự nhiên làm người ta sợ hãi, thật ra con mèo khổng lồ này cũng không có điểm đặc biệt nào khác.

Tiêu Linh thử vài lần cũng không thể đánh thức nó, bất mãn dùng nhánh cây chọc thiệt mạnh, giọng nói ngây thơ hồn nhiên thuộc về thiếu niên vang lên: "Không bằng bây giờ dứt khoát biến nó thành thịt mèo đi."

Phong Từ Miên lời ít ý nhiều: "Người săn ma cần phải đợi quỷ quái tiến vào tình trạng gϊếŧ người mới có thể đánh chết."

Tiêu Linh cũng lười giả vờ làm "Người tìm chân tướng" trước mặt hắn, không phản bác câu này, tương đương với cam chịu thân phận của bản thân.