Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh

Chương 43: Rechester 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 43: Rechester 1

Vân Mạt bỏ ra không ít thời gian để nghiên cứu Đặc Tuyển của những năm qua.

Nàng phát hiện trừ bỏ bài thi viết, cơ hồ không có điểm chung nào, cũng không nhìn ra được bọn họ muốn kiểm tra phương diện đặc biệt nào của học sinh.

Nhưng điều chắn chắn chính là, trong toàn bộ quá trình đào thải, dù chỉ không qua được một môn, ngươi liền có thể cuốn gói rời đi.

Đến nỗi câu hỏi của bài thi viết kia, quả thực có thể nói là biếи ŧɦái. Kiến thức bao gồm từ hiểu biết văn học đến cảm thụ và thưởng thức nghệ thuật, từ chế tạo cơ giáo đến vận hành cơ giáp, từ lý luận điện từ đến cơ học lượng tử…. Nó bao gồm tất cả các khía cạnh, đã thế số lượng câu hỏi còn đủ nhiều để cho bạn hoài nghi nhân sinh.

Tuy rằng lâm trận mới mài gươm là vô dụng, nhưng Vân Mạt cũng không có ý định từ bỏ việc chuẩn bị.

Nàng có thể chuẩn bị cái gì?

Vẽ bùa nha!

Khai vận phù, bùa bình an, bùa hộ mệnh, bùa nhân duyên, bùa công danh……, phàm là có thể tăng lên khí vận của bản thân, đều chuẩn bị tất.

Đương nhiên, suy xét đến sau khi thi viết, khả năng cao sẽ là khảo sát sức chiến đấu, nàng cũng chuẩn bị không ít phòng ngự phù và bùa chú có tính công kích.

Vân Mạt mỗi ngày đều cảm thấy đau đầu chóng mặt, cơ hồ toàn bộ tinh thần lực đều bị đào rỗng, ước chừng vẽ ra hơn hai mươi lá bùa chú, mỗi lá bùa đều là cực hạn ở giai đoạn này mà nàng có thể ngưng tụ.

Đến ngày thi, Tần Mộc dậy thật sớm, lái xe Huyền phù lơ lửng ở tầng thấp để đón nàng.

“Sớm vậy, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?” Tần Mộc tâm tình thực tốt chào hỏi.

Vân Mạt hơi nhíu mày, liếc một cái đánh giá hắn từ trên xuống dưới, “cằm ngươi làm sao vậy?”

Tần Mộc ngượng ngùng cười một tiếng, “Hắc hắc, không cẩn thận bị đập vào một chút, không sao cả, chờ lát nữa đến bệnh viện phun ít thuốc chữa trị là khỏi.”

Vân Mạt thở dài một hơi, vạn phần không muốn mà tháo xuống một cái phù chú ở trên tay, đưa qua cho hắn.

“Làm gì vậy?” Tần Mộc có hơi chút sợ, đồ vật của cô gái này thật sự không dễ nhận, không chừng sắp có chuyện gì.

“Cằm còn được gọi là huyền vách tường, chủ về cung nô bộc, bộ phận này xuất hiện vết thương, dễ đưa tới tiểu nhân hãm hại, sắp tới ngươi cần chú ý nhiều một chút.”

Tần Mộc có chút phát ngốc: “Thế có nhiều người bị thương ở cằm, vậy tất cả đều phạm phải tiểu nhân sao?”

Vân Mạt kéo tay hắn qua, chỉ vào hai sọc ở dưới gốc của ngón trỏ, dùng ngữ khí của một người cha già nhọc lòng, nói với hắn: “Đường tiểu nhân đã xuất hiện, ngươi để tâm chút đi, con trai!”

Ngay lập tức, Tần Mộc bị hoảng sợ, “Ngươi nói thật sao?”

Vân Mạt một bên mở cửa xe, một bên nói, “Từ trước đến nay, ta còn chưa có nói dối qua.”

Tâm trạng đang tốt của Tần Mộc sáng nay đã bị nàng đánh bay không còn một mảnh, buồn bã, ỉu xìu đưa nàng đến trường thi.

Đây là lần đầu tiên Vân Mạt bước vào trường quân đội Rechester, học viện quân đội này đã tồn tại từ lúc thành lập Liên Bang, có nền tảng lịch sử lâu đời.

Trường học này, được xây dựng giống như một căn cứ quân sự. Ngoài cửa có lính gác vác súng đạn đã lên nòng trên vai, sau khi trải qua kiểm tra an ninh nghiêm khắc, ánh vào mi mắt chính là một pho tượng lớn của nguyên soái khai quốc.

Thấy không rõ lắm là làm từ chất liệu gì, nhưng chiều cao ước chừng hai mét, biểu tình nghiêm túc làm đáy lòng người sinh ra một loại kính trọng, có không ít học sinh sau khi trải qua kiểm tra xong liền hướng hắn làm một động tác quân lễ để tỏ lòng kính trọng.

Khuôn viên của trường chiếm một khoảng diện tích thực lớn, cũng không có cây cảnh trang trí, ngược lại chiếm đa số là cây cối thẳng tắp, không bị che khuất tầm nhìn.

Vị trí các tòa kiến trúc cũng đều được đặc biệt chú ý, các giá để vũ khí từ xa có thể phong tỏa các góc chết của toàn bộ giáo khu.

“Nhập ngũ là sự kiện trọng đại của đất nước.”

Vân Mạt vừa đi vừa nhìn, liên tục gật đầu, hướng cổng không xấu, lưng dựa đồi xanh, ngồi ở phía nam, quay mặt về phía bắc, ngọn cờ trước cửa săn gió bay phần phật, có sự trợ thế của dòng sông lớn trước cửa hình thành tiểu sa đảo, điển hình của “Thủy khẩu la tinh”, rất có cách cục “Trước hô sau ứng, đại tướng lên đài!”

“ Oa …!”

Dọc con đường phía trước nghe được tiếng kinh hô của tân sinh viên, một chiếc cơ giáp rất cao khoảng tầm 4 mét, chót vót thình lình đỗ ở ngay trước cửa khu dạy học .

Trên bề mặt của chiếc cơ giáp tràn đầy vết đạn cùng trầy sước, xác kim loại loang lổ phía trước, sau lưng cùng đầu vai có vô số pháo ống, làm người ta hiểu rõ vì sao trên chiến trường, danh từ “trọng trang cơ giáp” sẽ trở thành Định Hải Thần Châm (*).

(*) Định Hải Thần Châm là tên đầy đủ của Như Ý Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không, là bảo vật trấn thủy trong thiên hà, cũng là một trong những pháp bảo mà Thái Thượng Lão Quân tạo ra.

“Đây là “Lôi Thần” đời thứ nhất sao? Nếu ta có thể được sờ vào thì thật tốt.”

“Mơ tưởng cái gì vậy? Ngươi ở Tinh Võng chơi trò mô phỏng chiến đấu thành nghiện rồi à? Dữ liệu cơ giáp sẽ không có khả năng công khai, chỉ có sau khi nhập học, chúng ta mới có cơ hội tiếp xúc thật.”

“Oa! Oa! Hôm nay không biết thi cái gì, vì Lôi Thần, ta sẽ cố gắng thêm một chút!”

……

« Chương TrướcChương Tiếp »