Chương 27: Hiểu Lầm 1 Trên đời này, không có bức tường nào không lọt được gió, đặc biệt là những chuyện bát quái, càng được mọi người vận hết sức của gió bão để thổi.
Vân Mạt không nghĩ tới, chuyện nàng cùng giám đốc Ôn, đã suy diễn ra một câu chuyện tình yêu vượt qua tuổi tác, rung động tâm can, có thể nói là phiên bản tình yêu mới giữa các vì sao giống như Huyền Cơ cùng Ôn Đình Quân.
Đầu bếp Phương không rõ đang nghĩ đến cái gì, trên mặt hiện lên một loại tiếc nuối, một loại hận sắt không thể thành thép: “Chao ôi...", nói xong, liền thở dài thườn thượt quay người đi.
Vân Mạt thọc thọc Vương Tiểu Xán: “Hắn ta bị làm sao vậy?”
Vương Tiểu Xán cũng dùng một loại ánh mắt mười phần phức tạp nhìn nàng: “Ngươi không cảm thấy giám đốc Ôn quá lớn tuổi sao?”
Vân Mạt:……?
“Chàng sinh ra, ta chưa sinh ra, ta sinh ra thì chàng đã già.”
Vương Tiểu Xán nhất định đã đọc rất nhiều tác phẩm kinh điển rồi mới nghĩ ra được một câu nói cao siêu như vậy.
Vân Mạt giơ tay đỡ trán, hồi tưởng lại lúc âm thanh cao vυ"t của giám đốc Ôn kia vang lên, tức khắc cảm thấy vô cùng oan uổng.
Mới sáng ra, sự xấu hổ hỗn tạp với cảm giác vui sướиɠ khi người gặp họa, hỗn tạp với tiếc hận, hỗn tạp với vô vàn tình cảm nhân loại không thể đếm hết nổi.
Đầu bếp Phương, đầu bếp Nguyễn và những người khác mang ra những món ăn chua, ngọt, đắng, cay, mặn, trộn ngũ vị hương, đẩy chúng đến trước mặt Vân Mạt, mong rằng cô có thể hiểu được.
Vân Mạt vỗ bàn chỉ vào một người đàn ông cao to, mũi củ tỏi, nói: “Lại đây!”
“Làm gì?” Tôn Chí Hàng ánh mắt sáng lên, có chút không dám nhìn nàng.
“Lời đồn kia ngươi truyền khá tốt a, tin tức linh thông, tình cảm phong phú, hành văn cũng tốt, ngươi như thế nào không đi tham gia vào đội chó con đâu?” Vân Mạt nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hừ lạnh nói.
“Ngươi đừng có mà oan uổng ta.” Tôn Chí Hàng gãi gãi cổ cãi.
Khóe miệng Vân Mạt như có như không cười, dùng ngón trỏ điểm hắn, “Ngươi thực tốt!”
“Ta hỏi ngươi, ngươi nhìn thấy ta vào phòng giám đốc Ôn, ngươi có tận mắt nhìn thấy chúng ta làm gì không? Ngươi mấy giờ nhìn thấy ta đi vào, lại mấy giờ nhìn thấy ta đi ra?”
“Tin đồn không phải do ta lan truyền.”, Tôn Chí Hàng mặt đỏ tía tai.
Vân Mạt coi như không nghe được, nâng cổ tay lên xem thời gian: “Ta nói cho ngươi biết, ta là 10 giờ 55 phút vào phòng 306, 11 giờ linh một phút đi ra, thiết bị theo dõi bên trong đều có thể nhìn thấy, như vậy ta liền muốn hỏi một chút, ngươi cảm thấy khoảng thời gian sáu phút này, đủ làm gì?”
“Chỉ sáu phút?” Nhóm mấy chục người đầu bếp và phụ bếp hai mặt nhìn nhau.
Lúc này, giám đốc Ôn cũng từ lầu trên lười biếng bước xuống, “Các ngươi tụ tập lại một chỗ làm cái gì vậy?”
Tuy nhiên, hắn lại thu được không ít ánh mắt đồng tình.
“Nga, Tôn Chí Hàng cho rằng, chúng ta tối hôm qua, dùng ước chừng sáu phút thời gian, hoàn thành từ cởϊ qυầи áo đến mặc quần áo và một loạt các hoạt động khác”, Vân Mạt khoanh tay trước ngực, chậm rãi nói ra.
“Phốc……” Giám đốc Ôn một hớp nước trà phun tới, sặc đến liên tục ho khan.
“Không phải ta nói”, Tôn Chí Hàng rống to một câu, tiếp tục giãy giụa.
“Ngươi lông mày chữ trình, thân hình ngắn nhỏ. Vừa mới gọi ngươi một cái, cổ của ngươi liền chuyển động trong khi thân thể bất động, nhìn xa giống như tươi cười thân thiết, nhìn gần lại như giận như không, điển hình của tướng lang hành hổ hôn.”
“Lòng dạ của ngươi thâm sâu ta không quản được, ngươi thích bịa đặt cũng là chuyện của ngươi, nhưng là, không thể chọc tới trên đầu của ta!” Vân Mạt híp mắt, rất có thâm ý nhìn hắn.
Các đồng sự lúc này mới cảm thấy sự tình có chút không đúng, đương sự bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ thật sự có hiểu lầm?
“Ta rõ ràng là nghe Vương Tiểu Xán nói.”, Tôn Chí Hàng trông thấy ánh mắt giám đốc Ôn bắt đầu biến lạnh, chạy nhanh ném nồi.
Vương Tiểu Xán mặt tái nhợt nói, “Ta…… Ta nghe ngũ tỷ nói.”
Ánh mắt của mọi người lại hướng về phía người phụ nữ trung niên có bờ vai rộng, vòng eo tròn trịa.
Ngũ tỷ: “Ta nghe Lý Kiến Cương nói.”
Lý Kiến Cương gấp đến độ mặt đỏ, tai hồng, nửa ngày nghẹn một câu: “A, ta nhớ ra rồi. Ta là ở trong nhà vệ sinh nam nghe được Tôn Chí Hàng gọi điện thoại. Hắn nói là nghe thấy tiếng rên phát ra từ phòng 306, ta mới nói như vậy.”
Tôn Chí Hàng:……
Dù sao sự tình đã đến một bước như thế này, hắn dứt khoát ngạnh cổ, không phục nói: “Là ta nói thì làm sao vậy? Các ngươi dám làm, không dám nghe người ta nói sao?”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Giám đốc Ôn tức giận run cả người.