Ai là Bách Vạn Chu vậy?
Tên nghe giống như một đại khách hàng, làm sự tình cũng thập phần hào phóng, nhưng khoản dự chi kia thao tác thật sự là quá lộn xộn.
Vân Mạt cảm thấy thương tổn do Cải Bắp gây ra còn chưa có qua đi đâu, có điểm thần hồn nát thần tính.
Nàng không bấm xác nhận mà mở tin nhắn ra đọc trước, nhưng chưa kịp đọc kỹ thì một liên lạc đã đến.
“Bách Vạn Chu yêu cầu nói chuyện riêng cùng bạn, bạn có đồng ý không?”
Vân Mạt bấm từ chối.
Bên kia, Liên Châu nhìn cửa hàng màu xám kia, cơ hồ định từ bỏ.
Nàng cảm thấy chính mình thật là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, như thế nào liền liều mạng bám riết không tha tại cửa hàng của người ta đâu.……
Cửa hàng này đến che giấu cũng lười làm, rõ ràng là một cửa tiệm lừa đảo!
Chủ quán có khi cũng bị công an bắt vào tù rồi.
Cho đến khi liên lạc bị Vân Mạt ấn “từ chối".…
“Nàng ta online!”
Liên Châu lập tức ngồi thẳng dậy, đôi tay có chút run rẩy, lập tức nhắn tin qua: “Ngươi có ở đó không?”
“Có!” Vân Mạt vẫn đáp lại.
“Ta có đọc được phần giới thiệu của ngươi, ngươi nói thiên hạ vạn vật không gì không biết, âm dương bát quái sinh tử sáng tỏ, ngươi có phải thật sự cái gì cũng biết không?”
"Ang.” Vân Mạt đáp lại bằng một câu mà nàng cho là rất lịch thiệp.
Liên Châu:……Ang? Ngôn ngữ riêng sao? Nghĩa là gì?
Dù sao, người đã liên hệ được, Liên Châu thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy trước đó nên thử nàng ta xem sao đã, rốt cuộc sự tình liên quan đến sức khỏe của anh trai, nàng không thể tùy tiện.
“Ngươi thật sự cái gì cũng biết sao?” Liên Châu hỏi.
“Ngươi có thể thử xem.” Nghiệp vụ ứng đối với kiểu câu hỏi này của Vân Mạt đã tương đối thuần thục, không che dấu, đúng sự thật mà nói chuyện, còn lại tự khách hàng phán đoán.
“Thử như thế nào?” Liên Châu lấy tay lau lau trán, tâm trạng có chút khẩn trương
“Đặt một đơn hàng khác tại cửa hàng của ta, đặt câu hỏi mà ngươi muốn biết, yêu cầu thanh toán 800 tinh tệ.” Vân Mạt mỉm cười, chuyển cho nàng một liên kết mới.
Liên Châu rõ ràng sửng sốt một chút, nàng không thiếu tiền, nhưng chỉ là vừa hỏi, liền phải 800 tinh tệ, thật sự đây không phải kẻ lừa đảo sao?
Nàng cảm thấy trước mắt đã đủ đen đủi, nếu còn bị một kẻ lừa đảo chơi một hồi, nàng không xác định chính mình có thể sẽ phát điên hay không?
“Rẻ hơn một chút có được không?” Liên Châu do dự một chút, vẫn quyết định gửi những lời này qua.
“Bao nhiêu?” Vân Mạt hỏi.
“80 tinh tệ?” Liên Châu nói.
Vân Mạt:…… “Ngươi thích ăn Cải Bắp đúng không?”
Liên Châu không hiểu ra sao, vừa muốn đặt câu hỏi, đối diện đã ấn xác nhận.
“Ta đây đã có thể hỏi sao?” Liên Châu lễ phép nói.
“Hỏi đi”, Vân Mạt lấy ra ba cái cúc áo màu đen, thật sự không có phương tiện, ngày khác vẫn nên đi ngân hàng, lấy ra mấy cái đồng xu.
“Ách, ta gần đây nhất gặp một vấn đề khó khăn, ngươi nói xem, là về phương diện gì?” Liên Châu hỏi.
“Chụp ảnh lòng bàn tay gửi cho ta”, Vân Mạt đáp.
“Vì sao lại muốn ảnh chụp lòng bàn tay?”
Liên Châu không muốn nói quá rõ ràng, nàng vẫn đang suy nghĩ. Nàng chỉ mới gặp qua “Giải Ưu Tiểu Năng Thủ” này bên trong ‘666bbs’. Đối với thân phận của “Giải Ưu Tiểu Năng Thủ” không ít người có khuynh hướng suy đoán nàng là một thám tử tư.
Nếu nàng ta thật sự là một thám tử tư, có khả năng thông qua ảnh chụp của nàng, nhờ tin tức điều tra ra tình huống nhà nàng, như vậy đối với vấn đề cần giải quyết của nàng sẽ không có trợ giúp gì cả.
“Ngươi cũng có thể cung cấp ảnh chụp khuôn mặt của ngươi, hoặc viết chữ cho ta cũng được.”, Vân Mạt đưa ra các lựa chọn khác.
“Chữ viết cũng được sao?”
Trước khi có thể vượt qua xác minh của nàng, không thể gửi ảnh. Tuy nhiên, nếu là viết? Thì việc này là khả thi.
"Đúng vậy. Hãy nghĩ về vấn đề mà ngươi muốn giải quyết nhất, sau đó viết một chữ cho ta.” Vân Mạt trả lời.
Thuật đoán chữ bắt nguồn từ ‘Kinh Dịch’, bao gồm ‘Tượng, Số, Lý’ (hình ảnh, con số, nguyên tắc).
Một chữ chính là một cái ‘Tượng’. Ngươi chọn nó, viết nó vào một thời điểm cụ thể và trong một trạng thái cụ thể, con ‘Số’ sẽ ở ngay sau lưng. Thông qua phân tích nét chữ, tổng số cùng ngũ hành suy đoán, kết quả-‘Lý’ sẽ xuất hiện một cách sinh động.
Liên Châu do dự một chút, tầm mắt dừng lại ở trong phòng bệnh, nhìn thấy sừng động vật mà anh cả muốn tặng cho Liên Nghệ, thực mau liền viết một chữ ‘Giác’ gửi qua.
“Ta muốn hỏi một chút về người nhà của ta.” Liên Châu nói có chút mơ hồ.
“ ‘Giác’ có dùng tới dao, nếu là một thành viên của quân đội, thì chắc đang bị bệnh.” Vân Mạt nói.
Đoán chữ nhất định là có căn cứ, nhưng cũng không thể đưa ra thông tin chuẩn xác như vậy được.
Vân Mạt vốn chỉ định nói một cái đại khái, sau đó kết hợp với bát tự.
Nhưng ai bảo khách hàng của nàng bất cẩn như vậy, hình ảnh gửi đi, phía dưới phông chữ là một góc của đôi ủng quân đội, thông tin thân phận bị lộ rõ
ràng.
Hơn nữa, Vân Mạt đã quá quen thuộc với phong cách trang trí của bệnh viện kia. Hoa văn của nền gạch này, ngay cả khi chúng biến thành tro tàn thì nàng vẫn nhận ra.
Điều này, giúp nàng giảm được không ít việc, mà vẫn đạt được hình ảnh của một cao nhân.
Tinh thần của khách hàng đang rất tập trung, chữ viết ra mang theo rất nhiều mong đợi.
Vân Mạt phát hiện ra rằng, sức mạnh tinh thần dường như là một sợi dây liên kết.
Ý niệm càng mạnh mẽ, cảm giác của nàng càng thêm rõ ràng.