- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tôi Dựa Vào Đàn Ông
- Chương 4
Tôi Dựa Vào Đàn Ông
Chương 4
04
Nụ hôn đến một cách tự nhiên.
Giang Đăng ngồi thẳng, đầu ngửa lên tiếp nhận nụ hôn của hắn.
Tần Nam Tự cúi người ôm lấy cậu, lại giống trêu đùa, lúc mạnh bạo càng quét khoang miệng cậu nhưng thỉnh thoảng lại lui ra một chút, chọc cho Giang Đăng càng hôn càng ngẩng cao đầu như cố ý đuổi theo môi lưỡi Tần Nam Tự.
Giang Đăng rất thích được Tần Nam Tự hôn.
Tựa như lần đầu tiên của bọn họ, Giang Đăng hao tâm tổn sức chui vào phòng Tần Nam Ngữ, dùng thân thể ngây ngô của mình dâng lên cho một tên say rượu.
Khi đó cho rằng giữa bọn họ chỉ có tìиɧ ɖu͙©, không ngờ tới Tần Nam Tự sẽ chủ động hôn cậu.
Đó là lần đầu tiên cậu nếm được mùi vị vuốt ve săn sóc, từng nụ hôn từng cái chạm đều làm thân thể cậu run lên vui sướиɠ.
Giang Đăng nhớ.
Lúc đó Tần Nam Tự hôn cậu, hàng mi dày của hắn không ngừng run lên trong không khí.
Lúc ấy Giang Đăng còn có tâm tư nghĩ, sao có cảm giác tên bá tổng này còn căng thẳng hơn mình nữa, người hắn nồng nặc mùi rượu, nhưng động tác của hắn lại ôn nhu đến không ngờ khi cùng cậu lăn lộn trên giường.
Tần Nam Tự bế người lên bàn trà, đồ ăn được cậu đóng gói mang đến cô đơn khi chưa được động đũa lại tàn nhẫn bị quét sang một bên, đổi thành một món ngon khác.
Dù sao bàn trà cũng tương đối thấp, một người ngồi một người đứng, cả hai đều trong tư thế tương đối khó hành xử.
Giang Đăng hôm nay tương đối chủ động, trước tiên cậu cách lớp vải tây trang chạm vào nó rồi dùng lưỡi làm ướt mảnh vải xung quanh đấy, ánh mắt xinh đẹp đầy khıêυ khí©h nhìn thẳng vào Tần Nam Tự, đối phương cũng đang quan sát cậu, đôi mắt sâu thẳm cất giữ cảm xúc nào đó mà cậu không thể nhìn thấu.
Giang Đăng giờ phút này chỉ muốn Tần Nam Tự vì cậu mà mất kiểm soát.
Âm thanh kéo khóa quần rõ ràng truyền vào tai hai người trong văn phòng rộng lớn, tiếng thở dốc của cả hai dần tăng lên, đã không phân biệt được là giọng của ai.
Giang Đăng kéo qυầи ɭóŧ của hắn xuống, cậu bị con quái vật vừa được giải thoát khi bật vào mặt một cái, má phải hơi đỏ lên vì lực nẩy đó.
Giang Đăng sửng sốt giây lát, sau đó giận dữ liếc nhìn chủ nhân của thứ đáng ghét vừa đánh cậu.
Tần Nam Tự vẫn còn giữ được lý trí, hắn biết Giang Đăng không thích nói mấy câu ngọt ngào dạo đầu, vì vậy muốn kéo người lên trực tiếp vào việc chính, không nghĩ tới Giang Đăng lại đưa tay ngăn hắn lại.
Giang Đăng hôm nay khá khác thường.
Cậu khẽ há miệng, trước tiên cậu ngậm lấy đầu nấm, sau đó lui lại, vươn ra đầu lưỡi đỏ tươi, liếʍ từ ngọn xuống gốc.
Giang Đăng dường như cố tình muốn chọc điên hắn, Tần Nam Tự nghĩ.
Cậu cố ý đến công ty của hắn, cố ý ngồi trong văn phòng của hắn, cố ý ngồi trước mặt hắn, cố ý chủ động trêu chọc hắn.
Hắn phải làm gì tiếp? Cậu làm sao có thể quyến rũ như vậy, hắn đã mắc câu của cậu, làm sao để gỡ đây?
"Đủ rồi." Tần Nam Tự nói, "Bẩn.”
Giang Đăng nghe lời không động miệng nữa, lại cưng chiều hôn chụt chụt lên thứ dữ tợn trước mắt vài lần, "Không có bẩn.”
Cậu vuốt ve biểu hiện bản thân không hề ngại trước hắn.
Tần Nam Tự rốt cuộc bắt đầu không kiềm chế được ngọn lửa dục đang cháy trong lòng nữa, ôm mông nâng người lên, ôm Giang Đăng như ôm đứa bé, bước từng bước đi tới chiếc bàn làm việc lớn ở giữa phòng.
Giang Đăng được đặt lên bàn, hai chân cậu chủ động tách ra, Tần Nam Tự bước vào khoảng giữa đó.
Họ lại tiếp tục hôn nhau.
Thân dưới trần trụi của Tần Nam Tự áp sát vào người Giang Đăng, nụ hôn kéo từ cổ đến xương quai xanh của cậu, hắn vừa hôn vừa cởi cúc áo, áo khoác rơi xuống đến áo sơ mi, nụ hôn tiếp tục từ xương quai xanh hôn đến đầu ngực.
Giang Đăng phát ra tiếng rên thoải mái "Hmm a——", kɧoáı ©ảʍ từ đầu ngực lan ra toàn thân, phía dưới nhanh chóng ngốc đầu lên, phía sau cũng bắt đầu ẩm ướt.
Tần Nam Tự biết Giang Đăng đã động tình, càng ra sức liếʍ mυ"ŧ xoa nắn làm hạt đậu trên ngực cậu sung to.
Hắn há miệng bao lấy hạt đậu bên phải rồi mυ"ŧ mạnh, bên trái được hắn dùng móng tay cào nhẹ rồi miết đỏ bừng.
Giang Đăng ôm người đàn ông, vô thức ưỡn ngực ngã người ra sau hưởng thụ.
Cậu nhìn hắn muốn nói hắn lui ra lại luyến tiếc cảm xúc tê dại sung sướиɠ này.
"Ha a a."
Giang Đăng không nhịn nổi nữa, cậu khó khăn duỗi ra cánh tay phải, từ góc tủ quen thuộc trong lấy được một chai gel, Tần Nam Tự ngẩng đầu lên nhìn cậu chuẩn bị, lại bị nhét lọ gel vào tay.
"Lười lắm, anh làm đi."
Giang Đăng nhìn hắn, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, phun ra câu nũng nịu.
Tần Nam Tự hơi nhíu mày, bế Giang Đăng lên, vội vàng lột sạch quần của cậu.
Giang Đăng phối hợp ngã người ra sau, để lộ cây nấm đã cương cứng cùng cúc huyệt đang đóng mở.
Đến lúc này Tần Nam Tự lại không vội nữa, hắn không nhanh không chậm đổ gel ra tay.
Bắt đầu xoa quanh hoa cúc, sau đó duỗi ngón trỏ chậm rãi dò xét bên trong.
Giang Đăng liên tục hít vào mấy hơi, tiếng rêи ɾỉ kìm nén, lại quyến rũ cầu an ủi.
Tần Nam Tự nghe mà bức rức cả người, không cách nào khác đành phải khom lưng sáu mươi độ hôn chết tiểu yêu tinh này.
Một ngón, hai ngón chen vào huyệt nhỏ thăm dò.
Từ nhẹ nhàng xoa vách thịt đến mạnh mẽ ra vào, kí©h thí©ɧ đầy tiết tấu, cho đến khi chạm phải phần thịt gồ lên bên trong, toàn thân Giang Đăng liền tê dại, ngón chân hơi cong lên, thoải mái như muốn bay lên.
Màn dạo đầu xem như đầy đủ.
Tần Nam Tự rời khỏi môi Giang Đăng, ghé vào tai Giang Đăng thấp giọng hỏi cậu: "Bé ngoan nói cho anh biết, hôm nay em muốn vị dâu tây hay vị cam?"
Giang Đăng cau mày, bất mãn: "Hôm nay em muốn vị dứa cơ."
Tần Nam Tự cúi đầu cười trầm thấp, "Em quên rồi sao, lần trước chúng ta dùng hết vị dứa rồi, hôm nay chịu khó dùng vị cam, được không?"
"..." Giang Đăng trừng mắt nhìn hắn, "Đừng nói nhảm nữa, anh còn muốn làm không đó? ”
Tần Nam Tự cười bất đắc dĩ, lại hôn lên vành tai cậu.
Cho dù màn dạo đầu có làm đầy đủ đến đâu, nhưng đến lúc vào đều ít khi được suôn sẻ.
Tần Nam Tự hít một hơi chậm rãi di chuyển, trong lòng không khỏi thở dài, hậu huyệt của yêu tinh này bị hắn cắm hai năm còn chặt như vậy.
Thật sự là ông trời gửi tới để ép khô hắn mà.
Khi cả cây hàng của hắn vào được hết, hai người liền thở ra nhẹ nhõm.
Tần Nam Tự không kìm chế nữa, thoải mái dùng lực va chạm với cúc huyệt của cậu.
Âm thanh "phốc phốc" xấu hổ vang vọng trong văn phòng, Giang Đăng ngại ngùng không chịu kêu giường, chỉ phát ra tiếng hừ hừ khi bị hắn đỉnh sâu, muốn hôn sẽ kéo tay hắn, đây là Giang Đăng mà Tần Nam Tự không thể quen thuộc hơn.
"Có thoải mái không?"
Tần Nam Tự đâm sâu vào, suýt nữa hất Giang Đăng ngã ra sau.
"Chậm lại."
Giang Đăng rêи ɾỉ cầu xin, "Chồng ơi chậm chút..." Tần Nam Tự trên giường thích nghe cậu gọi gì, Giang Đăng biết rất rõ.
Tuy nhiên, đôi khi nó phản tác dụng.
Tần Nam Tự nghe thấy xưng hô này càng kí©h thí©ɧ, càng không khống chế được muốn làm chết tên yêu tinh dưới thân.
"Hmm a, tên khốn."
Giang Đăng bị đỉnh đến phát khóc, không biết là đau hay sướиɠ, "Tên vô lại anh đừng gọi là Tần Nam Tự nữa, đổi tên thành Tần Thú (cầm thú) luôn đi."
Giang Đăng ở trên giường vẫn rất độc miệng, lời mắng chửi văng ra khỏi chiếc miệng xinh xắn không hề lặp lại.
Tần Nam Tự ngoảnh mặt làm ngơ, cúi xuống dùng môi chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đang líu ríu kia.
Miệng trên miệng dưới của Giang Đăng cùng bị chặn, kí©h thí©ɧ × 2, cửa sau bắt đầu co rút, Tần Nam Tự biết cậu muốn cao trào, vì thế càng ra sức va chạm lợi hại hơn, Giang Đăng vốn đã khó kìm chế càng bị kí©h thí©ɧ, "A a a a".
Dòng dịch trắng đυ.c từ phía trước bắn lên bụng dưới của Tần Nam Tự, nhưng suốt quá trình cậu cao trào cúc huyệt phía sau vẫn bị vật to lớn kia ra vào không dứt, thịt ruột ẩm mềm liên tục co bóp siết chặt con quái vật nổi đẩy gân xanh, khoát cảm từng đợt từng đợt đánh úp nhanh chóng nâng cậu lên đợt cao trào thứ hai.
Giang Đăng không chịu nổi đợt sóng tình tập kích nữa, tay vươn bám vào lưng Tần Nam Tự, đầu cậu choáng váng mặc hắn đưa đẩy.
Tần Nam Tự chính là cái máy đóng cọc hình người, hắn không có nửa ý muốn dừng lại cho cậu thở, thắt lưng không ngừng va chạm những cú mạnh mẽ vào sâu trong cúc huyệt của cậu, làm nước mắt sinh lý của Giang Đăng từng giọt rơi xuống bàn.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tôi Dựa Vào Đàn Ông
- Chương 4