Chương 15:



Editor: Co3P.

Lúc Tống Vân Lâm đến các tiểu bằng hữu cũng đã đến đông đủ.

Cho tớ xem xem Lâm Mạt Mạt đã bố trí cho các cậu làm gì?”

Lý Anh Tuấn lấy tờ giấy ra đưa đến trước mặt hắn, biểu tình trên mặt một lời khó nói hết: “Chúng ta thật sự phải dựa theo những gì cậu ấy viết mà lần lượt đi làm sao?”

Tống Vân Lâm nhìn nội dung trên giấy, tổng cộng có bốn mục:

1. Tích cực làm nhân viên tình nguyện như phụ giúp nhân viên vệ sinh quét đường, viện dưỡng lão, cô nhi viện, tuyên truyền hoạt động bảo vệ môi trường hay phụ đạo bài tập cho học sinh tiểu học đều được, chọn bốn việc mỗi việc làm một tuần, trong vòng một tháng mỗi ngày sau khi tan học làm một tiếng, cuối tuần làm bốn tiếng.

2. Quyên góp hỗ trợ học sinh thất học, mỗi tháng tiêu khoảng 100 tệ là được.

3. Chủ động tham gia hoạt động văn minh sáng tạo thành thị, có thể chọn tham gia vào cuối tuần, phải đi hai ngày mỗi ngày ba tiếng.

4. Hoạt động cộng đồng thực tế một tuần, nghỉ hè thăm gia.

Trương Nhất Triết cũng thấy nghẹt thở: “Mục hai ba bốn cũng còn đỡ, tớ có thể chấp nhận nhưng mục một thì thời gian cũng quá hà khắc rồi. Chúng ta là học sinh lớp 10, tan học còn phải làm bài tập mà.”

Tống Vân Lâm nhíu nhíu mày, cảm thấy mấy điều kiện này đặt chung một chổ quả thật quá hà khắc nhưng mà nếu Lâm Mạt Mạt đề ra hắn phải kiên trì, nhất cổ tác khí(*) đáp ứng: “Làm!”

(*) Ý nghĩa: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn). Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.

Lý Anh Tuấn cùng Trương Nhất Triết đồng thời nhìn về phía hắn: “Hả?”

“Tớ sẽ nói ba tớ liên hệ giúp chúng ta, an bài hết các mục và lái xe, đi làm xong rồi về ngay cũng không mất nhiều thời gian.”

Lý Anh Tuấn: “Cậu trúng tà hả? Trúng tà Lâm Mạt Mạt?”

Tống Vân Lâm cũng không biết giải thích với bọn họ như thế nào mới tốt, dù sao thì chưa thấy tận mắt nên cũng không tin tưởng, trước kia không phải hắn cũng vậy sao?

Trương Nhất Triết lại hỏi: “Nói đi, tối hôm qua cậu đến cao ốc Vạn Thành làm gì?”

Tống Vân Lâm: “Các cậu theo dõi xe ba tớ?”

Lý Anh Tuấn cười hắc hắc: “Không phải tại hiếu kỳ sao.”

Tống Vân Lâm: “Đi bắt quỷ, cậu tin không?”

Đương nhiên là không tin.

Tống Vân Lâm cũng không cưỡng ép nhét vào đầu tiểu đồng bọn những tri thức kỳ quái mà nói: “Tớ điện thoại cho Mạt Mạt hỏi cậu ấy xem nếu không làm thì có sao không?”

Lý Anh Tuấn ‘sách" một tiếng: “Cậu có số của Lâm Mạt Mạt lúc nào?”

Tống Vân Lâm không để ý tới hắn, sau khi kết nối lập tức nở nụ cười, ôn nhu cẩn thận hỏi: “Mạt Mạt, những nhiệm vụ cậu an bài cho bọn tớ hơi khó một chút nha, thời gian hơi eo hẹp, có thể bỏ mục thứ nhất đi không?”

“Không được.” Lâm Mạt Mạt lạnh lùng cự tuyệt “đây chỉ mới là giai đoạn thứ nhất, tiếp theo sẽ còn nhiều hơn. Nếu những cái này cũng không hoàn thành các cậu còn có thể làm gì? Nhưng mà cậu có thể lựa chọn đến đây làm bia đỡ đạn cho tôi, bắt quỷ hoàn lại rất nhanh.”

Tống Vân Lâm: “……” không, tớ không muốn.

Lý Anh Tuấn nghe không nổi nữa trực tiếp đưa đầu qua, ác thanh ác khí nói: “Cậu dựa vào đâu mà kêu bọn tớ làm mấy cái này?”

Lâm Mạt Mạt đã rõ ý hắn: “Không muốn làm?”

Lý Anh Tuấn nghẹn một hơi, nể mặt Tống Vân Lâm, miễn cưỡng khắc chế sự không kiên nhẫn của mình: “Bọn tớ cũng là học sinh cấp ba mà. Mặc dù bọn tớ không có thành tích tốt như cậu nhưng lượng bài tập đều giống nhau đấy. Hơn nữa bọn tớ còn có chương trình học tiếng anh giao tiếp bên ngoài nữa nào có thời gian rảnh đi làm những việc loạn thất bát nháo này chứ?”

Lâm Mạt Mạt tất nhiên không miễn cưỡng: “Tùy thôi, chờ các cậu đổi ý thì quay lại tìm tôi cũng được, tôi sẽ cho các cậu một cơ hội.” Nói xong liền ngắt máy.

Lý Anh Tuấn hít sâu một hơi nhìn về phía Tống Vân Lâm: “Tam ca, cái này tớ thật sự làm không được, cậu cũng không nên làm chúng tớ khó xử mà?”

Tống Vân Lâm nhíu mày có chút không kiên nhẫn: “Đã không tin, vậy dẹp đi, để tự tớ làm.”

Lý Anh Tuấn cùng Trương Nhất Triết liếc nhau, rất nhanh đã cùng chung nhận thức: “Một hồi bọn tớ còn có khóa học ngoại ngữ, thật ngại quá tam ca.”

Tống Vân Lâm không để ý “uh" một tiếng, nhìn lại bốn mục trong tờ giấy một lần, quyết định đi tìm Lâm Mạt Mạt hỏi thăm rõ ràng trước.

Một đám người cứ vậy tách ra, Lý Anh Tuấn, Trương Nhất Triết và một bạn nam tóc đen nhu thuận đến lớp học thêm, Tống Vân Lâm cùng một thiếu niên khác quyết định nhận nhiệm vụ này.

Thiếu niên tên là Vương Tư Nguyên, lớn lên cao cao gầy gò, màu da hơi đen, không có ý định xuất ngoại, muốn dựa vào năng khiếu thể dục để vào đại học.

Tống Vân Lâm nhìn hắn: “Cậu sao vậy? Không đi cùng bọn họ à?”

“Tớ cũng không cần học ngoại ngữ.” Vương Tư Nguyên cười nói, do dự một lát lại hỏi: “Tam ca, Lâm Mạt Mạt thật sự biết bắt quỷ sao?”

Tống Vân Lâm vừa nhìn thấy bộ dáng của hắn là biết nhất định có việc, liền nói: “Cậu cảm thấy vậy thì chính là. Nói đi, cậu có chuyện gì tìm Lâm Mạt Mạt? Không phải là trong nhà có quỷ quấy phá chứ?”

“Vậy thì không….” lời còn chưa nói hết, chân Vương Tư Nguyên vấp một cái lăn xuống cầu thang.

Cũng may ở đây là cửa tàu điện ngầm, lại là thứ bảy người tới lui rất nhiều nên rất nhanh đã có chàng trai trẻ tuổi kéo Vương Tư Nguyên lại ngăn hắn tiếp tục lăn xuống.

Cảm ơn.”

“Không có gì, cẩn thận dưới chân.”

Tống Vân Lâm cũng vội đỡ hắn lên: “Không cần phải kích động như vậy chứ?”

“Đây …. Còn không phải là vì chuyện này sao …” Hai người vừa nói vừa tiếp tục đi về lối vào tàu điện ngầm.

Ngược lại lần này Vương Tư Nguyên cẩn thận rất nhiều, thỉnh thoảng vịnh lên lan can miễn cho vô duyên vô cớ lại trượt chân lần nữa.

“Tháng này tổng cộng tớ ngồi tàu điện ngầm hai lần, sau đó đều ngã lăn từ cầu thang xuống hai lần.” Vương Tư Nguyên thở dài “Không chỉ vậy, bình thường khi tan học là lái xe trong nhà đưa đón, sự cố nhỏ nói không hết, bị người quẹt xe này, đυ.ng đuôi xe, đυ.ng lệch kính chiếu hậu nữa, …. Những cái này cũng không tính là gì, có hai lần trực tiếp đυ.ng bể nát thanh bảo hiểm trước sau luôn.”

Tống Vân Lâm thổn thức một tiếng, lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra nhưng mà trước tiên hắn vẫn dựa theo khoa học đưa ra phương án giải quyết: “Đổi lái xe chưa?”

Vương Tư Nguyên: “Chú lái xe cho nhà tớ đã làm gần mười lăm năm rồi, trước đó vẫn luôn cực kỳ ổn, cậu nói cái này có thể trách người ta sao?”

Tống Vân Lâm gật gật đầu: “Cũng đúng.”

“Hai hôm nay cha mẹ tớ đang thương lượng định tìm đại sư đến nhà xem thử xem có phải đã trêu chọc trúng cái gì không sạch sẽ không?” Vương Tư Nguyên còn nói “Nếu Lâm Mạt Mạt hiểu cái này, tớ nghĩ mời cậu ấy đến xem một chút cũng như nhau. Hơn nữa cậu ấy lại nghèo vừa hay có cơ hội kiếm thêm thu nhập coi như là nhận lỗi chuyện lúc trước, cậu nói xem?”

Tống Vân Lâm gật gật đầu: “Vậy chúng ta cùng đi hỏi đi.”

Hai người đang nói chuyện mắt thấy chỉ còn năm bậc thang nữa thì thân thể Tống Vân Lâm đột nhiên không chịu khống chế nghiên về phía trước. Vương Tư Nguyên vội vàng túm lấy hắn nhưng lại đánh giá thấp thể trọng của đối phương kết quả hai người cùng nhau lăn xuống, tốc độ nhanh đến mức người bên cạnh còn chưa kịp phản ứng.

Cũng may không cao lắm, hai người sợ bóng sợ gió một trận, khi đứng lên kiểm tra cho nhau thấy ngoại trừ hơi trầy xước một chút thì không thấy chổ nào không bình thường.

Vương Tư Nguyên lại vẫn lo lắng không thôi: “Có cảm thấy đau ở đâu không? Hay là đến bệnh viện kiểm tra trước một chút đi?”

Tống Vân Lâm lắc đầu: “Đi tìm Mạt Mạt trước quan trọng hơn, tớ không sao.”

Vương Tư Nguyên cũng cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, tuy không bị thương nhưng mỗi lần bị chấn động tâm lý rất lớn làm lòng người run sợ. Hơn nữa hắn sợ cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Hắn là học sinh thể chất nhưng cũng không dám lấy thân thể mình ra đùa, vạn nhất bị thương nói không chừng con đường đại học cũng bị hủy.

Hai người một đường trắc trở đến tòa nhà tiểu khu nhưng Lâm Mạt Mạt không có nhà.

Tống Vân Lâm lại gọi điện lần nữa: “Mạt Mạt, cậu đi đâu vậy? Khi nào về?”

Nói được khoảng hai phút Tống Vân Lâm liền cúp máy.

Vương Tư Nguyên vội vàng nhìn lại: “Nói sao?”

“Mạt Mạt kêu chúng ta đi làm nhân viên tình nguyện, vừa vặn hôm nay có hoạt động giúp đỡ viện phúc lợi, kêu hai đứa mình đến cổng trường học chờ một lúc, khoảng chín giờ tập hợp. Nói là làm xong hai ngày cuối tuần này thì tuần kế sẽ không đen đủi nữa đâu.”

Vương Tư Nguyên sửng sờ: “Cái này mà cũng biết? Lâm Mạt Mạt cậu ấy có phải là thần cơ diệu toán không chứ?”

Tống Vân Lâm thuận miệng trả lời: “Đó không phải là đương nhiên sao?”

Vương Tư Nguyên cũng cảm thấy vậy, trước đó Lâm Mạt Mạt vẫn luôn cần cù học tập, ngoại trừ học tập chính là kiếm tiền sinh hoạt, làm gì có thời gian tham gia hoạt động tình nguyện? Loại chuyện này cậu ấy muốn hỗ trợ sắp xếp cũng không có khả năng có cách nha.

Lúc hai người đến cổng Nhất Trung đã là tám giờ năm mươi phút, đã có bảy tám người đứng ở đó, đều mặc quần áo giầy thể thao đơn giản, mấy cô bé còn mang theo mũ ngư dân.

Tống Vân Lâm, sao cậu đến đây?”

Cô bé đội mũ ngư dân màu xám nhạt quay đầu lại thấy hai người trước, kinh ngạc hỏi.

Tống Vân Lâm cũng hết sức kinh ngạc: “Tô Hân Di?”

Tô Hân Di đẩy kính mắt: “Hôm nay là thứ bảy, không phải hai cậu cũng tới trường lên lớp chứ?”

Tống Vân Lâm xấu hổ cười hai tiếng, hỏi: “Các cậu đang muốn làm gì? Sao nhiều người vậy?”

“Đi làm hoạt động công ích. Hôm nay chắc là đến viện phúc lợi.” Tô Hân Di nhìn cậu đột nhiên nở nụ cười trêu chọc: “Sao vậy? Tống thiếu gia cậu cũng muốn đi?”

Tống Vân Lâm mập mờ nói: “Tớ còn chưa từng trãi nghiệm những chuyện như vậy đâu.”

Vương Tư Nguyên nhìn một vòng thấy mấy người đều là học sinh trường mình nhưng coi như tương đối quen thì chỉ có Tô Hân Di, mấy người khác đều khác ban, còn có mấy người là học sinh lớp 11.

Vẻ mặt Tô Hân Di như gặp quỷ: “Đại thiếu gia muốn thể nghiệm nhân gian khổ ải hả?”

Tống Vân Lâm cảm thấy cực kỳ xấu hổ: “Cậu đừng nói bậy, đại thiếu gia gì chứ? Đều là bạn học cùng lớp sao có thể trào phúng như vậy chứ?”

Tô Hân Di càng kinh ngạc hơn muốn hỏi thêm cái gì đó thì xe bus đã tới.

Lập tức giáo viên hướng dẫn cũng từ trên xe bước xuống gọi mọi người tới điểm danh.

Tống Vân Lâm cùng Vương Tư Nguyên vội vàng đến bên cạnh giáo viên nói: “Thầy ơi, bọn em cũng muốn đi, được không ạ?”

Giáo viên hướng dẫn nhìn hai người, hết sức kinh ngạc nhưng cũng không cự tuyệt: “Mọi người cùng đi cùng về, sau khi đến phải nghe theo sắp xếp, ai cũng không được tự tiện hành động, có làm được không?”

Hai người vội vàng gật đầu.

Tô Hân Di điểm danh xong lại hỏi: “Có phải Lâm Mạt Mạt kêu các cậu đến không?”

Tống Vân Lâm lập tức phủ nhận: “Tớ muốn làm việc tốt không được sao?”

Tô Hân Di bĩu môi hoàn toàn không tin lời ma quỷ của hắn, xoay đầu cùng các bạn lên xe.

Tống Vân Lâm nhìn bảng hành trình, đến viện phúc lợi cần khoảng một tiếng, nhiệm vụ buổi sáng chủ yếu là trao quà đã mang đến cho bọn nhỏ, đại khái cần một giờ là xong, sau đó kể chuyện xưa cho bọn trẻ, cùng chơi trò chơi, lúc mười một giờ rưỡi ăn cơm tại viện phúc lợi.

Sau bữa trưa nghỉ ngơi nữa tiếng, từ 12h30 đến 15h chia tổ bắt đầu làm việc.

Vừa đủ bốn tiếng, hoàn toàn đạt yêu cầu Lâm Mạt Mạt đề ra.

Hai người liếc nhìn nhau lần nữa, đồng thời thấy được sự chấn kinh trong mắt đối phương nhưng lại ăn ý giữ im lặng.

___ _______

Chỉnh lý xong đồ đạt, Lâm Mạt Mạt lại so sánh hắc vụ, luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, cô không thể cho phép nhiều thêm một phần cảm giác nguy cơ.

Hiện tại để mắt tới cô vẫn chỉ là một tiểu quỷ không có thành tựu nhưng ai dám đảm bảo lần sau sẽ không xuất hiện một lão quỷ có đạo hạnh chứ?

Lúc này Lâm Mạt Mạt không khỏi bắt đầu nhớ Cảnh An Thành. Ở bên cạnh hắn hiển nhiên rất an toàn, bản thân mình cũng có đủ thời gian lớn lên, đem những thuật pháp và phù chú ở kiếp trước chuyển đổi từng cái thành thứ có thể dùng ở hiện tại.

Để làm được, dù là nhận thêm một ba ba nữa cũng không sao.

Cảnh An Thành đang ở văn phòng thương nghị sự vụ đột nhiên nhịn không được mà hắt hơi một cái.

Hết chương 15.