Chương 13:



Editor: Co3P.

Tống Cường Dân nhíu nhíu mày: “Con nít không được hỏi nhiều, không liên quan đến con.”

Tống Vân Lâm ủy khuất: “Con cũng là người trong nhà, sao mà không quan hệ tới con .....”

Lâm Mạt Mạt: “Muốn sống thọ trước tiên bỏ tật tiện tay và lòng hiếu kỳ đi.”

Tống Cường Dân lập tức quát lớn: “Sau này thành thành thật thật cho tao, có nghe không?”

Tống Vân Lâm rụt cổ lại, không dám chống đối trực diện với cha già.

Tống Cường Dân lại nhìn về phía Lâm Mạt Mạt cẩn thận từng li từng tí cười theo: “Đại sư Lâm, ngài xem ___”

Lâm Mạt Mạt đứng lên: “Vậy đi thôi, đến phòng làm việc của ông.” Vừa nói vừa chỉ chỉ thùng đựng đồ mới để vào kia “đồ bên trong, đều mang theo.”

Tống Vân Lâm trợn tròn mắt: “A? Không phải cậu muốn để dùng ở nhà sao?”

Tống Cường Dân chủ động đi đến đem cái thùng dời đi rồi trừng con trai: “Bảo con làm gì thì cứ lo làm là được, sao mà có nhiều vấn đề vậy? Chỉ có con nhiều chuyện.”

Ông nhìn qua trong thùng chỉ có một ít giấy vàng, hai quả táo, hai nãi chuối tiêu cũng không còn cái gì khác. Mặc dù ông cũng không biết những thứ này dùng để làm gì nhưng đại sư lên tiếng ông nghe theo là được.

Tống Vân Lâm: “ ......” thành thành thật thật đi theo, một chữ cũng không dám nói thêm mặc dù trong lòng hắn vẫn còn mười vạn câu hỏi vì sao.

Vừa lên xe Lâm Mạt Mạt liền cầm quả táo gặm răng rắc.

Tống Cường Dân: “..... cơm tối đại sư còn chưa ăn no sao?”

“Uhm, lúc này lại hơi đói.” Lâm Mạt Mạt trả lời “một lúc nữa còn phải làm việc, tôi phải tranh thủ ăn no một chút.”

Tống Cường Dân vội vàng gật đầu: “Ngài còn muốn ăn gì? Tôi kêu Lâm Lâm đi mua.”

Cuối cùng Tống Vân Lâm cũng có cơ hội nói chuyện: “Bánh bao thịt?”

Lâm Mạt Mạt lên tiếng: “Ba cái.”

Tống Cường Dân nhìn thấy cửa hàng bán bánh bao liền ngừng xe để Tống Vân Lâm đi mua.

Chổ bọn họ đến là khu tiếp giáp giữa đông thành và khu Tân Võ, là khu vực phát triển thứ hai Giang thành, các cao ốc thương nghiệp san sát nhau, bây giờ đã là khu thương nghiệp phồn thịnh nhất Giang thành, cách Nhất Trung khoảng 40 phút lộ trình.

Tống Cường Dân ở đây thuê mấy văn phòng, dựa vào danh tiếng Tống gia làm một ít buôn bán nhỏ kiếm không được bao nhiêu tiền nên luôn bị cha anh mắng chơi bời lêu lổng.

Khi tới nơi vừa xuống xe Lâm Mạt Mạt liền cảm giác được tòa nhà này có âm khí âm u nhưng bị cái gì đó che dấu nên người bình thường hẳn là không cảm giác được.

Tống Cường Dân cũng không có cảm giác gì, xách thùng vào cửa, lúc bình thản ung dung cầm thẻ quét thang máy lên tầng mới phát hiện quên chìa khóa văn phòng, lai lập tức quay về trong xe lấy.

Tống Vân Lâm sợ vỡ mật ôm chặt cánh tay Lâm Mạt Mạt: “Mạt, Mạt Mạt cậu có cảm thấy không, lạnh quá ....”

Lâm Mạt Mạt ghét bỏ lắc lắc tay: “Chỉ là một tiểu quỷ không ra gì thôi, không ăn được cậu.”

Lúc này Tống Vân Lâm phá lệ mẫn cảm, run rẩy: “Ăn, ăn không được .... Chẳng lẽ bởi vì thịt tớ nhiều?”

Lâm Mạt Mạt cho là đương nhiên gật đầu: “Cũng không phải, trước khi bọn chúng ăn xong cậu tôi có thể dành được chút thời gian tới cứu, không chết được.”

Tống Vân Lâm khóc chít chít: “Cậu, cậu không phải có bùa sao? Có thể bán cho tớ một cái không?”

“Không có.” Lâm Mạt Mạt lần nữa cự tuyệt.

Tống Vân Lâm mới không tin: “Tớ thấy rõ ràng! Trong túi xách cậu có rất nhiều, dạng nào cũng có. Túi đồng phục cậu cũng có mấy cái, chỉ cho tớ một cái cũng không được sao? Một nghìn vạn được không?”

Lâm Mạt Mạt thấy phiền phức vô cùng: “Cậu không theo vào thì vô sự.”

Tống Vân Lâm vẫn không tin: “Vạn nhất bọn chúng bị cậu bức đến cùng đường mạt lộ, chạy ra bắt tớ làm con tin thì sao?”

Lâm Mạt Mạt liếc hắn một cái, có khả năng. Trong mắt ác quỷ Tống Vân Lâm không phải là một cái bánh bao chay thơm ngào ngạt sao, hơn nữa còn tản ra ánh sáng, đêm tối không phải càng bắt mắt.

“Trên người tôi thật sự không có phù lục nào cậu có thể dùng.” Lâm Mạt Mạt giải thích: “Thể chất của cậu đặc thù, những lá bùa bình thường người khác có thể dùng nhưng cậu thì không, thể chất của cậu sẽ triệt tiêu hơn nữa uy lực của chúng.”

Tống Cường Dân vừa về tới liền nghe được lời hai người nói, lập tức sửng sốt: “Lâm Lâm có thể chất gì?”

“Theo cách mọi người nói thì là thể chất dụ quỷ.” Lâm Mạt Mạt trả lời: “Theo cách nói của chúng tôi thì là thể chất tam dương, thường bị quỷ tu tìm kiếm để ăn.”

Lấy kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết của Tống Vân Lâm, rất nhanh hắn đã rõ ràng ý tứ trong đó: “Đó không phải là, vật hy sinh?”

Lâm Mạt Mạt gật đầu: “Cậu cũng rất tự hiểu mình đấy.”

Da mặt Tống Cường Dân co quắp mấy lần, vẻ mặt lo lắng lần nữa xuất hiện: “Lâm đại sư, thể chất của Lâm Lâm có cách nào che dấu không?”

“Tôi đã nói với cậu ấy nhiều rồi, ít tiện tay, thu hồi lòng hiếu kỳ.” Mấy người cùng nhau vào thang máy Lâm Mạt Mạt lại tiếp tục nói: “Huyền môn khó khăn, quỷ tu càng không thể tồn tại, hơi có chút đạo hạnh bất quá chỉ gọi là ác quỷ. Đã làm chuyện xấu sớm muộn cũng bị Thiên Đạo trừng phạt, muốn tích lũy tu vi không dễ dàng, còn chưa đến mức có thể ăn hắn.”

Nói như mây trôi nước chảy cũng không thay đổi được sự thật hắn là vật hy sinh.

Tống Vân Lâm còn muốn nói gì nữa Lâm Mạt Mạt liền phất tay ngăn hắn nói: “Đến rồi, chờ xong chuyện này rồi nói tiếp.”

Tống Cường Dân vội vàng gật đầu: “Được rồi, vậy đại sư, bây giờ tôi đi mở cửa hay sao?”

“Đi mở đèn lên.”

Mấy văn phòng Tống Cường Dân thuê đều ở lầu hai mươi mốt, chiếm khoảng 1/3 tầng lầu, còn lại mấy gian vừa hay đều để trống, chưa có công ty chuyển đến, lại có một cái là phòng vũ đạo bởi vì mấy hôm trước xảy ra chuyện nên mấy ngày nay đều không kinh doanh.

Đứa trẻ kia không biết sao lại từ tầng hai mươi mốt nhảy xuống, bình thường cũng không thấy có dấu hiệu gì, ngẫu nhiên gặp trong thang máy còn cười hì hì chào hỏi người khác, là một cô bé rất sáng sủa hoạt bát, haizz....” Tống Cường Dân giải thích những chuyện phát sinh gần đây.

Sau khi đứa trẻ đầu tiên ở phòng vũ đạo xảy ra chuyện, ngay sau đó đứa thứ hai thứ ba bị thương ở những địa điểm khác nhau. Một đứa thì lúc đi lấy nước nhầm lẫn nước nóng thành nước ấm nên cánh tay bị phỏng; một đứa khác là lúc đến nhà vệ sinh đột nhiên trượt chân, khuỷu tay và đầu gối đồng thời gãy xương.

Sau đó phòng vũ đạo bị ép ngừng kinh doanh.

Sau khi phòng vũ đạo ngừng kinh doanh thì công ty bên cạnh cũng xảy ra chuyện, tỷ như tài vụ cuỗm tiền bỏ trốn sau đó xảy ra tai nạn chết người, báo cảnh sát đến nay cũng chưa nghe nói có tiến triển. Hôm qua tôi còn thấy ông chủ lại tiếp đón cảnh sát đến tìm chứng cứ đấy.”

Tống Cường Dân còn nói đến chuyện công ty nhà mình: “Nhân viên kia của tôi cũng không nghe nói trong nhà có chuyện gì, vô duyên vô cớ không đi làm. Tôi cho người đến tìm mới biết hắn bị trúng tà, đi ra ngoài là muốn tông vào xe người khác, ngươi nói giống ăn vạ sao, tư thế đó thật sự là muốn tìm đường chết thì có. Tôi nào còn dám gọi hắn đến làm nữa?”

Ngay sau đó hai nhân viên khác cùng văn phòng với hắn cũng lần lượt xảy ra chuyện.

Hai người họ cũng không xảy ra chuyện lớn gì. Một người thì trên đường đi làm bị xe đυ.ng ngã, trật mắt cá chân; người còn lại thì trên đường tan tầm về nhà thì bị chậu hoa trên lầu rơi xuống đập phải cánh tay, dẫn đến gãy xương tĩnh dưỡng một hai tháng thì không sao nữa.

Tống Cường Dân trước kia cũng không phải chưa thấy chuyện như vậy, người sống ở đời sao có thể mọi chuyện đều như ý chứ? Đi ra ngoài bị xe đυ.ng, đi đường bị trượt chân, ăn cơm bị nghẹn, .... Đây không phải là những việc ngoài ý muốn bình thường sao?

Cho đến hôm ấy khi vợ chồng họ vì sự kì lạ của con trai mà đến trường tìm Lâm Mạt Mạt giằng co thì lại có một viên chức xảy ra chuyện.

Buổi trưa lúc về nhà ăn cơm đυ.ng vào một cái luân xa chạy bằng điện ở trước cửa tiểu khu, xe bị hỏng một nữa ngay tại chổ, người đưa đi cấp cứu, không nguy hiểm tính mạng nhưng rất có thể mất khả năng lao động.

Tống Cường Dân không dám khinh thường, trong ngày hắn cho tất cả nhân viên tạm nghỉ, thành thành thật thật đợi ở nhà, hạn chế đi ra ngoài. Mà chính ông cũng không may liên tục ___ đầu tiên là bị trộm điện thoại, tài liệu quan trọng của khách hàng bị mất; sau đó ở tầng dưới bị chậu hoa rơi xuống đập phải, bả vai trật khớp; hôm qua lại đυ.ng xe với người ta xe hư một nữa, may mắn người không sao ....

Mấy ngày nay lo lắng không ngừng, do dự không biết có nên nói một tiếng với đại ca tìm đạo sĩ trừ tà làm phép gì không.

Đúng lúc này Tống Vân Lâm khôi phục, ông liền đem tâm tư chuyển lên Lâm Mạt Mạt. Nhất là hôm ấy Lâm Mạt Mạt ngay trước mặt vợ chồng bọn họ nói ra đoạn thời gian xảy ra chuyện lúc nghỉ đông kia, Tống Cường Dân càng thêm tin tưởng không nghi ngờ.

Dù sao đi tìm đại ca không tránh khỏi sẽ bị mắng.

Sau khi nghe xong Lâm Mạt Mạt cũng không lên tiếng từ trong túi đồng phục lấy giấy bút ra nhanh chóng vẻ vài tấm phù sau đó đưa hai cha con: “Dán ở hai đầu hành lang.”

Hai người đáp một tiếng rồi đi làm, trong nháy mắt ngay khi phù lục bị dán lên đèn trong hành lang đột nhiên phát sáng dọa Tống Vân Lâm lần nữa rùng mình vội vàng chạy về bên cạnh Lâm Mạt Mạt, túm tay áo cô run bần bật. Tống Cường Dân cũng cảm thấy bầu không khí chợt thay đổi , nhiệt độ trong hành lang bỗng nhiên như là thấp xuống năm sáu độ, chênh lệch nhiệt độ trong ngày biến hóa rất lớn làm cho toàn thân ông nỗi gai óc, da gà.

Lập tức Tống Cường Dân liền thấy hai bên hành lang vốn là mặt tường đá cẩm thạch trơn bóng sạch sẽ đột nhiên có vết máu màu đỏ chảy ra làm người khác hoa mắt cơ hồ muốn mê muội.

Lâm Mạt Mạt đứng đó, hai tay thăm dò túi đồng phục, vẫn là bộ dáng lạnh nhạt không thèm để ý đã trở thành chổ dựa cho hai cha con, nội tâm sợ hãi cũng dần ăn định lại.

Còn không ra sao?” Đợi chừng 5p đồng hồ, bầu không khí kinh khủng như đóng phim kinh dị, đợi rồi lại đợi, trong hành lang cũng không biết khi nào nổi gió, hàn khí âm trầm càng khiến người ta cảm thấy như thấu tim, máu nóng trong lòng ngực như muốn đông lại, khàn giọng gầm nhẹ thì giống như mười sáu tiếng nói vọng lại, vô khổng bất nhập(*)

(*) chổ nào cũng có.

Nhưng mà không nhìn thấy bất cứ sinh vật phi nhân loại nào.

Tống Vân Lâm nắm tay áo đồng phục của Lâm Mạt Mạt, nghe được tiếng cô thì cảm thấy an tâm cực kỳ, lần nữa thò đầu ra nhìn trái ngó phải, hết nhìn đông tới tây.

Lâm Mạt Mạt lười đợi, bước về phía trước một bước nhỏ, cả tòa nhà đột nhiên lung lay như động đất.

Chấn động này chỉ kéo dài khoảng mười giây là ngừng lại, đèn trong hành lang một lần nữa ảm đạm, lập tức một cái bóng xám xịt đột nhiên xuất hiện.

Hai cha con lập tức không dám thở mạnh, co lại trốn phía sau Lâm Mạt Mạt.

Đây là một âm hồn chết rất nhiều năm, nhìn quần áo là biết, đoán chừng thời điểm chết là cuối đời Thanh, trên đầu còn giữ bím tóc chỉ có ở Thanh triều, nữa trước trán bóng loáng, trên người hắc vụ dày đặc còn tản ra mùi máu tươi nặng nề, không phải thứ hiền lành.

Lâm Mạt Mạt quay đầu nhìn về phía Tống Cường Dân nói: “Phải thêm tiền.”

Tống Cường Dân hơi sửng sờ: “Lệ, lệ quỷ?”

“Hắn trực tiếp hại chết khoảng ba người.”

Tống Cường Dân rừng mình một cái vội vàng gật đầu: “Thêm, thêm mười vạn. Ngài xem có được không?”

Lâm Mạt Mạt nhẹ gật đầu: “Ông cùng hai nhà còn lại, mỗi nhà mười vạn.” Nói xong liền từ trong túi lấy ra một mảnh giấy ố vàng bắt đầu vẽ bùa.

Đây là phù chú cô tự nghĩ ra, vốn chỉ muốn cho mấy du hồn kiếm tiền nuôi gia đình kia dùng lúc dọn nhà, kết quả Tống Cường Dân tìm đến trước. Mặc dù cô có chút không nỡ nhưng mười vạn tệ chắc là có thể mua rất nhiều?

Đoàn sương mù màu đen đột nhiên áp sát, thanh âm khàn khàn quát: “Xen vào việc của người khác.”

Khi Lâm Mạt Mạt vẽ xong nét cuối cùng lúc hắc vụ tới gần thì vươn tay vung lá bùa ra, nghe bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết thì trả lời: “Hết cách, thiếu tiền mà.”

Vừa dứt lời lá bùa trong tay Lâm Mạt Mạt liền hóa thành một luồng bạch quang nhàn nhạt tinh tế, ánh sáng như có ý thức quấn quanh vòng, sương mù lập tức bị trói thành đoàn, rõ ràng hư ảnh không phải vật nhưng lúc này phản phất như là có thực thể vậy, mỗi khi động đậy thì ánh sáng trắng huyễn hóa thành dây thừng lại siết chặt một chút.

Mà trong mắt cha con Tống Cường Dân thì vẫn là một cục đen sì nhưng có khác biệt là cuối cùng cũng có hình dạng, loáng thoáng thấy hình người chứ không phải chỉ là đám lớn nữa.

Được rồi, mở cửa văn phòng ra để tôi thu dọn oán khí lưu lại.”

Thanh âm Lâm Mạt Mạt lãnh lãnh thanh thanh mang theo sức mạnh không rõ làm người ta an tĩnh, Tống Cường Dân thoáng cái lấy lại tinh thần lấy thẻ từ ra há miệng run rẩy bỏ vào card reader, cửa ‘tích’ một tiếng lập tức mở ra.

Tống Cường Dân hít sâu một hơi, đưa tay vào dò xét trước, sờ được chốt mở, mở đèn trong phòng lên.

Tia sáng bổng nhiên bật lên cũng làm sợ hãi trong lòng tan đi một ít.

“Lâm đại sư, mời vào.”

Lâm Mạt Mạt đem đám sương đen bị trói ở kia kéo kéo lại bỏ vào trong túi sách của mình hoàn toàn không để ý tới tiếng kêu thảm thiết của hắn. Sau khi tiến vào văn phòng Lâm Mạt Mạt lần nữa lấy mấy mảnh giấy bài tập vẽ mấy tấm bùa để lên trên bàn sau đó nhẹ tay điểm điểm hai cái rót linh khí vào khởi động trận pháp vô hình bên trên, sau đó liền thấy sương đen tản mát trong phòng ào ào tiến vào.

Tống Cường Dân không thấy hắc khí trong phòng nhưng có thể thấy mảnh giấy vẽ bùa kia trong khoảnh khắc biến thành màu xám đen bóng nhẫy, thấy dầu đen trong giấy sắp tràn ra Lâm Mạt Mạt dùng ngón tay hơi ấn lên giấy một chút, một ngọn lửa u lam đột nhiên xông ra đốt hết tất cả, đến tro bụi cũng không còn.

“Được rồi, ngày mai là có thể đi làm bình thường.” Lâm Mạt Mạt phủi phủi tay, đi ra ngoài trước, còn nói: “Nhớ thông báo với hai nhà kia mang mười vạn tệ tới nếu không sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”

Tống Cường Dân vội vàng gật đầu: “Tôi nhất định sẽ chuyển lời.”





Hết chương 13.