Kiều Ngự đứng ở cửa chung cư.
Bác bảo vệ nhận ra cậu, cười ha hả mà chào hỏi: "Tiểu Kiều a,đi học về hả?"
Kiều Ngự cười ngọt xì xì quay lại: "Vâng ạ,ngài mai cháu đến chơi với bác."
Bác Trịnh bảo vệ cũng là người ở trung cư này, bác là cảnh sát về hưu, nhà đối diện với nhà Kiều Ngự. Có thể nói là bác nhìn cậu lớn lên.
Kiều Ngự lớn lên đáng yêu, ngoan ngoãn được phần lớn bác gái trong chung cư yêu thích.
Bác Trịnh nhìn bóng dáng cậu, sờ sờ cằm, cảm thán một câu: "Đáng tiếc, lúc nhỏ thông minh, lớn lên chưa chắc thành tài a." Hắn còn nhớ rõ từ nhỏ Kiều Ngự rất thông minh hiếu thuận, đáng tiếc từ sau khi ông ngoại qua đời, trong nhà liền không có ai quản cậu, vừa lên cấp 2, cậu thay đổi rất nhiều. Cậu của cậu cũng ăn không ít khổ....
Ông ngoại mua phòng này đã lâu, môi trường xung quanh chung cư khá sạch sẽ, thế nhưng tường chung cư lại cũ kĩ.
Kiều Ngự nhớ rõ, sau khi mẹ qua đời sau không lâu, cái đoạn đường này bị phá bỏ và di dời, để đi sửa chữa tàu điện ngầm, phụ cận còn xây trường cấp 2 Thiên Hải số 1.
Cậu dùng chìa khóa mở cửa ra, liếc mắt một cái liền thấy được cậu của mình Kiều Hải Phong đang mặc cái áo thun, vui tươi hớn hở nhìn TV. Mà mợ Vương Diễm đang ở trong phòng ngủ, lớn tiếng mà dạy cháu trai học, thanh âm bén nhọn, cùng với tiếng khóc của con nít.
Một âm thanh từ trong phòng bếp truyền ra tới: "Là Tiểu Kiều đã về sao?"
Phòng khách lộn xộn, trên bàn còn ném mấy tờ giấy nháp, cùng mấy món đồ chơi con nít.
Mấy đôi giày vứt lung tung ở cửa.
Tân trạng của Kiều Ngự trong nháy mắt xuống đáy.
Kiều Hải Phong đứng lên, cùng với cái giọng thét to: "Kiều Ngự lại đây? Mẹ cháu đang ở nấu cơm. bỏ balo xuống, vào đây ăn cơm chiều."
Kiều Ngự tầm mắt lướt qua hắn, nhìn về người đang dựa vào phòng bếp mà đứng.
Kiều Nguyệt đang mặc tạp dề, trên mặt có chút co quắp, cũng có chút khẩn trương, đối với ánh nhìn của Kiều Ngự, liền cười tươi lấy lòng.
Kiều Ngự thấy, lại chỉ cảm thấy chua xót.
Kỳ phản nghịch của Kiều Ngự,đối với Kiều Nguyệt không tốt.
Cả đời Kiều Nguyệt tính tình đều mềm nhuyễn, nói cách khác, chính là yếu đuối.
Ông ngoại dạy bà quá nhiều lễ nghĩa,nhưng trước nay không dạy bà, nếu có người bắt nạt thì trả thù thế nào. Kiều Nguyệt đầu óc đơn giản, tựa hồ cũng không có khái niện gì về bị bắt nạt.
Cái này từng là tính cách Kiều Ngự ghét nhất.
Kiều Ngự hít sâu một hơi, buông cặp sách xuống, đổi giày khác, nhìn về phía Kiều Hải Phong.
Kiều Nguyệt 22 tuổi sinh cậu, 27 tuổi đi kiểm tra đo lường ra bệnh bạch cầu, đã đi trị liệu đủ đường, ức chế tế bào ung thư khuếch tán, nhưng lại mãi không tìm được tủy xương thích hợp.
Ông ngoại trước khi chết không yên tâm về bà. Khi đó Kiều Ngự còn nhỏ, Kiều Nguyệt sống chết không muốn kết hôn. Vì thế đem con gái duy nhất phó thác cho cháu trai Kiều Hải Phong lớn chiếu cố.
Vì thế, gia đình họ mới đến đây ở. Mà ở lại đây đã 6 năm.
Đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất của đời trước, Kiều Ngự và mẹ quan hệ không tốt.
Kiều Ngự không để ý Kiều Hải Phong, lập tức đi vào phòng bếp.
Cậu cởi tạp dề của Kiều Nguyệt ra, thấp giọng nói: "Mẹ thân thể không tốt, phòng bếp nhiều khói dầu, đừng làm, con đem mẹ đi ra ngoài ăn."
Kiều Nguyệt còn kịp vui vẻ vì con trai đột nhiên cư xử mềm mại, đã bị lời nói của cậu đánh ngốc, "A...... Chính là ăn bên ngoài không vệ sinh chứ."
"Hiện tại lại không phải năm mười mấy, quy củ của nhà ăn đâu, đi thay quần áo đi." Nơi này là trung tâm thành phố, nhiều quán gần đây, không lo không ăn ngon.
Kiều Hải Phong nghe được bọn họ nói, nhịn không được buông báo chí xuống: "Đi ra ngoài ăn? Cháu lấy đâu ra tiền?"
Đương nhiên là hệ thống cho.
Bất quá Kiều Ngự tự hỏi một lát, mỉm cười nói: "Lúc trước ông ngoại cho cháu lại một ít. Tiền tiết kiện định kỳ, vừa đến kỳ lấy."
Kiều Hải Phong trong lòng một lộp bộp, đôi mắt đỏ lên.
Ông ngoại Kiều Ngự là phần tử trí thức cao cấp, tiền hưu lên đến 5 con số, lúc trước qua đời, nghe nói đại học Thiên Hải trả cho một chút tiền an ủi. Kiều Hải Phong vốn dĩ cho rằng tất cả đều đem đi chữa bệnh cho Kiều Nguyệt, không nghĩ tới thế mà còn có thừa?
Nếu có một số tiền như vậy, tiền trả tiền học cho con trai liền có.
Kiều Hải Phong tính toán trong lòng, ho khan một tiếng: "Kiều Ngự a, cháu còn chưa lớn, tiền nên giao cho mẹ cháu giữ đi?"
Hắn quay đầu, đối với Kiều Nguyệt tận tình khuyên bảo nói: "Nó vẫn là học sinh, giữ nhiều tiền làm gì, dễ bị người ta lừa, hiện tại lừa đảo nhiều lắm."
Nhìn qua đều là ý tốt.
Kiều Hải Phong trong lòng tính toán không tồi, Kiều Nguyệt dễ lừa, đến lúc đó lại để vợ mình Vương Diễm đi khuyên một chút, gần đây giá hàng tăng lên, đem thẻ tiền kia lấy đi. Nhìn xem bên trong tiền nhiều hay không.
Nếu nhiều tiền, nói không chừng còn có thể ở Thiên Hải làm một ông chủ, coi như mượn.
Nếu không phải gia đình hắn ở Thiên Hải mua không nổi nhà, hắn đến phải nỗi ăn nhờ ở đậu sao?
Kiều Nguyệt này là con ma ốm, đi đoán mệnh đều nói bà là bát tự ngạnh, khắc thân. Kiều Hải Phong còn sợ mình bị khắc chết.
Kiều Hải Phong thế mà không cảm thấy bản thân mình là ở ăn tuyệt hậu.
Kiều Nguyệt là em họ hắn, mọi người đều là người một nhà.
Kiều Ngự thần sắc lãnh đạm, sặc một câu: "Ông ngoại nói là tiền để trả học phí."
Kiều Nguyệt giống với cha mình đều rất yêu học tập, tức khắc nhẹ nhàng mở miệng nói: "Cái này vẫn để Tiểu Kiều giữ lại đi, mẹ không cần."
Kiều Hải Phong nhìn mà không được ăn, trong lòng có chút sụp đổ.
"Thế đi," hắn gân cổ lên nói vào phòng kia, "Vợ à, thay quần áo ra, đợi lát nữa ra ngoài ăn cơm. Tiểu Kiều mời."
Tiền tiết kiệm không lấy được thì phải ăn một ít.
Dù sao đều là người một nhà, cái kiểu mời cơm này, Kiều Hải Phong đã quen.
Hồn nhiên không nghĩ tới, lúc nãy cái hành động đòi tiền kia không giống là người một nhà.
Kiều Ngự nho nhã lễ độ mà nói: "Cậu họ, cái này là bạn cháu cho phiếu giảm giá, chỉ có thể đi hai người."
Kiều Hải Phong mặt mày xấu hổ dâng lên.
Vương Diễm từ trong phòng ngủ Kiều Ngự đi ra, trên mặt cười khanh khách mà dò hỏi, "Làm sao vậy? Không phải đi ăn cơm sao?"
Kiều Ngự nhìn về phía nàng tới.
Nhà cũ có ba cái phòng ngủ, một cái để lại cho gia đình Kiều Hải Phong, một cái Kiều Nguyệt ở, một cái Kiều Ngự ở.
Đời trước cũng xảy ra như vậy ——
Bởi vì cậu học cấp 3, trọ ở trường. Vì thế phòng ngủ bị nhường cho em họ lớp 6.
Lúc ấy, Kiều Ngự náo loạn một trận, Kiều Nguyệt lại cũng chỉ là nhẹ nhẹ nói, nói Kiều Ngự không về nhà, khuyên cậu nên để ở trong lòng, đều là người trong nhà.
Kiều Ngự nuốt không được cục tức này, lại không làm được gì, vì thế quan hệ với mẹ càng lãnh đạm thêm.
Kiều Ngự đem điều này ghi tạc trong lòng, trên mặt tươi cười càng thêm nhu hòa: "Mợ. Cháu chuẩn bị mang mẹ cháu đi ăn cơm, bạn cháu đưa cho phiếu giảm giá, chỉ có thể đi hai người. Ngại thật, lần sau lại mời mọi người."
Vương Diễm ánh mắt nghi hoặc.
Nàng đối với cháu trai này ấn tượng chính là tính tình không tốt, tính tình bướng bỉnh, rất khó được thấy được vẻ mặt ôn hoà như vậy.
"Đi ăn ở đâu?"
Kiều Ngự thuận miệng nói cái nhà hàng ở trung tâm thành phố.
Vương Diễm kinh ngạc: "Nơi đó rất đắt đấy?"
"Còn trả được." Kiều Ngự không muốn cùng Kiều Hải Phong một nhà vô nghĩa, thấy mẹ Kiều thay xong quần áo, liền chuẩn bị mang theo người ra cửa.
Em họ Kiều Thành nghe thấy tiếng nháy mắt từ trong phòng ngủ chạy ra, hét lên: "Mẹ? Đi nhà ăn hoa viên?! Con cũng muốn đi! Mau mang con đi!"
Vương Diễm làm bộ làm tịch mà đánh nó một chút: "Ca ca con mang mẹ mình đi nhà ăn, con là người ngoài đi theo đi làm gì? Con tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cô con thân thể yếu, nên đi ra ngoài ăn nhiều chút bổ bổ."
Nói xong, ánh mắt liền nhìn phía Kiều Nguyệt.
Kiều Thành không thuận theo không buông tha nói: "Em ấy ngày thường ở nhà cũng không ăn cơm, đi cũng lãng phí."
Kiều Hải Phong một nhà khẩu vị đều mặn, Kiều Nguyệt ăn thanh đạm. Ngày thường nấu cơm đều là thịt cá, chỉ đơn độc cho Kiều Nguyệt xào một đĩa đồ ăn.
Đương nhiên, sinh hoạt phí cũng từ Kiều Nguyệt nơi này lấy. Rốt cuộc gia đình Kiều Hải Phong là tới chăm sóc Kiều Nguyệt cùng Kiều Ngự.
Quả nhiên, Kiều Nguyệt có chút co quắp mà nói: "Nhường tiểu Thành đi thôi, mẹ cũng không quá muốn ăn......"
Kiều Ngự đơn giản trở về câu: "Là phiếu tình nhân, không thể mang tiểu Thành được."
Nói xong, liền kéo Kiều Nguyệt ra ngoài.
Kiều Nguyệt số lần ra ngoài không nhiều lắm, phần lớn đều là đi siêu thị bên cạnh, hiếm khi được ra ngoài ăn một bữa cơm.
Bà thay một bộ váy trẻ, váy dài màu lam nhạt, điểm chút hoa, nhìn qua khí sắc tốt không ít.
Kiều Nguyệt khi trẻ chính là đại mỹ nhân nổi tiếng gần xa,nếu không cũng sinh không ra Kiều Ngự như vậy.
Kiều Ngự dắt lấy tay bà.
Kiều Nguyệt động tác cứng đờ, cuối cùng vẫn chậm rãi để con trai cầm.
"Con có phải là đang không vui không?" Kiều Nguyệt thấp giọng hỏi.
Muốn nói không vui, cũng không phải đặc biệt không vui, cảm xúc của Kiều Ngự vẫn luôn đều đơn bạc.
Cậu chỉ là giận dữ không ai hiểu nỗi,bi ai cho kẻ bất hạnh.
" Có một chút, phòng ngủ của con bị nhường cho Kiều Thành, là sao mẹ không nói cho con một tiếng?"
"Câu con nói tiểu Thành lớn rồi. Ở cùng nhau không tốt lắm."
Kiều Ngự thâm chấp nhận: "Con cũng như vậy cảm thấy, cho nên bọn họ nên dọn ra ngoài sớm một chút đi."
"Ngươi đứa nhỏ này......" Kiều Nguyệt không có hành động cự tuyệt, chỉ coi là Kiều Ngự thuận miệng nói.
"Vừa lúc muốn cùng con thương lượng chuyện này.Tiểu Thành thành tích không tốt, nhà của chúng ta là khu phòng học, mẹ tính đem hộ khẩu của tiểu Thành rời lại đây."
Kiều Ngự lập tức liền muốn hỏi, mẹ khu phòng học hộ khẩu đắt lắm không?
Nếu mà gia đình cậu ấy đối tốt với Kiều Nguyệt thì con được. Vấn đề là người này còn muốn tham lam với mẹ.
Cái gì tốt đều là gia đình này chiếm, mơ cái gì đấy.
Cũng vì tính tình Kiều Nguyệt quá hiền. Kiều Hải Phong lấy danh chiếu cố Kiều Nguyệt, không cần tiền thuê nhà ở lâu như vậy, quả thực đem bản thân trở thành chủ.
Kiều Ngự trong lòng thở dài, sau đó như giận dỗi mà nói: "Không được, đây là phòng ông ngoại để lại cho mẹ. Vì để tên cho người khác? Thằng nhóc Kiều Thành này cùng mẹ lại không thân."
Kiều Nguyệt nhéo nhéo tay cậu:"Đều là người một nhà, Tiểu Kiều không cần so đo nhiều như vậy."
"Mẹ không so đo, người khác muốn cùng mẹ so đo."
Kiều Ngự biết Kiều Nguyệt không phải chỉ trong một lát mà nghĩ thông, chỉ có thể về sau chậm rãi sửa.
"Được rồi, không nói cái này nữa. Mẹ. Sổ thông tin của ông ngoại mẹ còn giữ sao?"
Người mà ông ngoại Kiều Ngự quen biết cơ bản đều ở trường học, còn có học sinh cũ. Đáng tiếc Kiều Nguyệt không biết cách quan hệ. Bất quá lại cũng đều hữu dụng. Kiều Ngự chuẩn bị tìm kiếm sổ thông tin kia, để cho về sau xảy ra chuyện gì đều tìm thấy người giúp đỡ.
Kiều Nguyệt gật gật đầu: "Còn giữ, đều ở nhà."
Kiều Ngự an tâm.
Tìm biện pháp, để làm gia đình cậu họ dọn đi.
Không cho Kiều Nguyệt lại giống đời trước, không trị bỏ mình.