Mỗi một trường đại học đều có các hoạt động câu lạc bộ.Là những câu lạc bộ bao gồm những học sinh có cùng sở thích, mọi người cùng nhau thực hiện các hoạt động, hay đơn giản chỉ là để phối màu cho cuộc sống đại học xanh bằng những màu sắc của riêng mình.
Vì lượng người đến rất đông nên hôm nay cổng vào của bệnh viện bỏ hoang này lại sôi động không ngờ.
"Này, trước khi tới các người đã tìm tòi tình huống bệnh viện này chưa?"
"Tôi xem qua, nghe nói có một số bệnh nhân của bệnh viện đã tự tử vài năm trước, một số y tá và bác sĩ cũng lần lượt mất tích, vì tranh chấp đất đai, bệnh viện này cuối cùng đã bị bỏ hoang."
"Đúng vậy, tôi cũng nghe nói rằng một số nhà thám hiểm đã nhìn thấy một số bệnh nhân mặc đồng phục bác sĩ lang thang trong bệnh viện vào lúc hai giờ sáng, hơn nữa sau khi vào bệnh viện họ như bị mắc kẹt trong một thế giới khác, và thậm chí thời gian trôi qua đều mất đi ý nghĩa!"
"Oa, nghe thật đáng sợ..."
"Bảo bối đừng sợ, ta sẽ bảo hộ ngươi!!"
"Thật tốt quá, ta yêu ngươi~"
Hai người đang thể hiện tình cảm nhanh chóng bị các sinh viên khác có mặt cô lập.
Nói đến cùng loại trường hợp này tại đây đều là tú ân ái, bên trong phim kinh dị không phải là sợ đến nằm liệt giữa đường trước nhất sao? Về tình về lý, đều phải tránh xa hai gia hỏa này.
Tên trực tuyến là "A kéo khắc khen", và chủ bá tên thật là Quý Ngàn Cầm ở trong lòng nghĩ như thế liền bước chân rời xa đôi tình nhân kia.
Cô không phải là cùng bọn với đám người kia, thuần túy là bởi vì cùng đám kia học sinh chủ bá đυ.ng phải mục đích, thế cho nên dừng lại ở đương trường.
Để nói sự khác biệt giữa cô và đám học sinh đó là gì, hừ hừ, cô chính là Quý Ngàn Cầm một chủ bá chuyên nghiệp, là chức nghiệp xã hội người cùng ngôi sao ký hợp đồng!
Mặc dù vẫn là người chưa được biết đến...
Phân tích cuối cùng, phát sóng trực tuyến thám hiểm hoàn toàn nên xem xét tính xác thực, tại sao lại cố tình làm ra một số trùng hợp lộn xộn, trong nháy mắt sẽ bị vạch trần giống như thể tự tát vào mặt chính mình!
Chơi với chiếc máy ảnh của mình, Quý Ngàn Cầm nghĩ trong lòng:"Khi mình trở thành một chủ bá lớn, mình sẽ tạo ra một số cơ chế liền mạch và khéo léo, mọi người không thể nhìn ra tới, Ô, vì sao mình vẫn chưa phải là một chủ bá lớn a!"
Cái gọi là "theo đuổi sự thật" của Quý Ngàn Cầm chỉ là bởi vì cô ấy, với tư cách là một chủ bá nhỏ, ghen tị với những chủ bá lớn có vô số sự nổi tiếng...
Nếu cô ấy thật sự muốn trở thành một chủ bá lớn, cô ấy chắc chắn sẽ làm những điều tương tự như những chủ bá lớn đó đã làm!
Với ý nghĩ đó, cô ấy đã núp ở một nơi mà những người chuyền phát nghiệp dư không thể nhìn thấy, và bí mật điều chỉnh thiết bị của mình.
Hừm, đây là một chiếc máy ảnh siêu mạnh mà tôi đã mua với số tiền rất lớn, nó có chức năng nhìn ban đêm cực mạnh và nghe nói nó còn có thể phát hiện cả tia hồng ngoại. Nó chắc chắn sẽ là người bạn đồng hành hoàn hảo trong suất quá trình phát sóng trực tiếp này!
Nhìn "Đại bảo bối" mà cô mua, Quý Ngàn Cầm không khỏi muốn dùng má chính mình chà sát vài lần vào vết ghép kim loại của nó!
Nhưng cuối cùng cô vẫn dừng lại động tác này.
Bởi vì cô đột nhiên phát hiện, ở nơi địa phương cách xa đám người, cô vẫn có thể nhìn thấy một ít người.
Nhìn những người đang đứng trong bóng tối, Quý Ngàn Cầm có chút khó hiểu:"Này, những người này trông thật kỳ lạ..."
Sự kết hợp của những người này trông thật thú vị.
Đầu tiên, hút mắt nhất là người phụ nữ trẻ cao ráo, rất ưa nhìn, ngay cả Quý Ngàn Cầm cũng tự nhận rằng cô kém cô ấy nửa điểm về mảng nhan sắc. Chỉ là trên mặt cô ấy không có biểu cảm gì, nhìn cảm giác còn lạnh hơn cả khi bạn ăn kem vào mùa đông.
Nhìn người phụ nữ này, người nam nhân thấp bé hơn đứng bên cạnh cô ấy cũng rất lạ. Mặc dù bây giờ đã là nữa đêm, bởi vì đầu tiên mùa hè, thời tiết sẽ không quá lạnh, nhưng người nam nhân này vẫn mặc một bộ quần áo dày, trông như rất dễ bị cảm. Nhưng từ dưới chiếc khăn quàng cổ, Quý Ngàn Cầm có thể thấy rằng dáng vẻ của người đó cũng rất là đẹp trai.
Và ngoài hai người đó, còn có một người khác kì lạ hơn trong nhóm.
Đó là một "bệnh nhân" phải băng bó khắp người và thậm chí phải ngồi trên xe lăn mà không ai thấy được diện mạo của mình.
Một người lạnh như băng mỹ nữ, một người đem chính mình bọc đến kín mít soái ca, còn có một người ngồi xe lăn...
Đây có phải là một nhóm hài nào đó không?!
Quý Ngàn Cầm liếc nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra một chiếc camera được ẩn giấu sâu trong bóng tối.
Nhưng thay vì tìm ra được máy ảnh, cô ấy đã thu hút được sự chú ý của người nam nhân vừa rồi.
Dường như nhận ra tầm mắt của Quý Ngàn Cầm, người nam nhân mặc quần áo dày bước lên phía trước và mỉm cười với Quý Ngàn Cầm.
Mãi cho đến khi tiến lại gần hơn, cô càng thấy người nam nhân "Ấm" này thật sự rất đẹp trai...
"Xin chào, cô cũng là chủ bá tới thăm dò thám hiểm sao?" Người nam nhân nhìn Quý Ngàn Cầm rồi cười nói.
Nhìn thoáng qua chính mình camera, Quý Ngàn Cầm ho khan một tiếng:"Cũng giống đi, các người cũng là sao?"
Hàm ý của câu này có ý nghĩa là một tổ hợp thái quá như các bạn mà cũng đến đây để khám phá thăm dò?!
Đối mặt với vấn đề này, nam nhân cười cười:"Cũng coi như là."
Anh liếc nhìn đám đông vui vẻ ở phía xa rồi nói đầy ẩn ý:"Bất quá không nghĩ tới, hôm nay buổi tối thế mà lại có nhiều người tới như vậy..."
"Tới không ít người, vận khí không tồi." Nam nhân nói nói.
Câu nói này rất nhẹ, nếu không phải Quý Ngàn Cầm có thính giác rất tốt, thì có lẽ cô đã không nghe được.
Nhiều người, liền tính là vận khí không tồi?
Logic kỳ lạ gì thế này?
Quý Ngàn Cầm có hơi chút mờ mịt, nhưng cô vẫn lịch sự với người bên kia:"Vậy vào bên trong gặp lại sau?"
Nam nhân cũng mỉm cười chào hỏi, "Ân, vào bên trong gặp."
Nói xong những lời này, ánh mắt anh lại phóng tới bệnh viện bỏ hoang phía xa.
Vì lý do nào đó, Quý Ngàn Cầm dường như nhìn thấy rất nhiều ý nghĩ phức tạp trong mắt đối phương.
Giống như... một ánh nhìn sâu sắc về mọi thứ.
Ánh mắt này thường xuất hiện ở những người cao tuổi, nó được xuất phát từ sự tự tin vào nhận thức tuyệt đối của một sự việc.
Nhưng người nam nhân này, còn chưa thể nói là một thanh niên, anh ta còn nhỏ như thế, tại sao lại có biểu hiện như vậy.
Vì lý do nào đó, Quý Ngàn Cầm vô thức hướng camera về phía người bên kia.
"A? Mình quên bật khai hồng ngoại rồi?"
Quý Ngàn Cầm nhìn đen nhánh một mảnh màn ảnh, có chút buồn bực.
Chờ đến lại ngẩng đầu, mới phát hiện đám người kia không biết từ khi nào, đã rời đi.
Giống như là gió giống nhau.